Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 175: Kẻ Được Lợi Trong Chiến Tranh



Chương 175: Kẻ Được Lợi Trong Chiến Tranh

Trong căn phòng thay đồ tại căn cứ quân sự, không gian toát lên vẻ trang nhã với ánh sáng nhẹ từ những ngọn đèn treo tường, tạo cảm giác ấm áp giữa sắc lạnh của căn cứ.

Vương Cường đang ngồi trên một chiếc ghế dài, dáng điệu thư thả, tay vuốt ve Luna đang nghịch ngợm với một chiếc khăn quấn quanh cổ.

Bên cạnh, một con cún khác nhảy lên chân hắn, vẫy đuôi phấn khởi, làm hắn phải bật cười trước sự vui vẻ của chúng.

"Thiên, đừng có nghịch. Để yên ta chỉnh lại khăn cho Luna."

Phía sau, các nhân viên phục vụ lặng lẽ thu dọn, hoàn tất việc thay đồ và sửa soạn cho Aurelia, rời khỏi phòng với những cái cúi chào nhẹ.

Giờ đây, chỉ còn lại Aurelia và Vương Cường trong căn phòng.

Aurelia ngồi trước gương, khẽ vuốt mái tóc, đôi mắt nhìn chăm chú vào hình bóng Vương Cường trong gương ánh mắt nghiêm túc, mở lời.

"Elena đã đồng ý hợp tác với chúng ta, và em hiểu mục đích là để mưu tính lại Lothar cùng liên minh của hắn. Nhưng có một điều em chưa rõ…"

Cô ngừng lại, dường như để quan sát phản ứng của hắn, rồi tiếp hỏi.

“Tại sao chúng ta phải bán v·ũ k·hí cho cô ta? Đó là một rủi ro quá lớn.”

Vương Cường, vẫn chăm chú chơi đùa cùng hai con cún, nở một nụ cười bí ẩn, đáp lại bằng một câu hỏi.

"Theo em nghĩ, trong c·hiến t·ranh, khi hai nước giằng co chiến đấu nhau thì ai sẽ là kẻ được lợi?"

Aurelia suy nghĩ trong giây lát, rồi trả lời.

"Kẻ chiến thắng cuối cùng?"

Vương Cường ngừng đùa giỡn với hai con cún, hơi mỉm cười nói.

“Sai rồi. Dù bên nào thắng thì họ cũng sẽ không hoàn toàn được lợi, chỉ có người bán v·ũ k·hí mới là kẻ duy nhất hưởng lợi từ c·hiến t·ranh.”

Hắn đứng dậy, tiến lại gần Aurelia, ánh mắt cô lóe lên vẻ ngạc nhiên có phần ngộ ra.

Nhưng lập tức, trong đôi mắt ấy hiện lên một chút nghi vấn. Cô nhìn hắn, đôi mắt không giấu nổi lo lắng.

"Chẳng phải sẽ rất nguy hiểm nếu thứ v·ũ k·hí đó cuối cùng quay lại t·ấn c·ông chính chúng ta? Liệu ta có thể kiểm soát được bao nhiêu với một đồng minh phức tạp như Elena?"

Aurelia khẽ nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương quyết.

"Nếu điều này chỉ là một cách để thỏa hiệp và dàn xếp tạm thời, thì… em cần biết rằng anh đã chuẩn bị phương án gì để đề phòng những kẻ có lòng tham không đáy đó."

Cô ngừng lại, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử chỉ của Vương Cường trong gương, như muốn tìm hiểu điều gì sâu xa hơn trong suy nghĩ của hắn.

Vương Cường nghe thế, mỉm cười hài lòng trước sự nhanh nhạy của Aurelia. Hắn gật đầu, nói với giọng trầm.

"Đó là lý do tại sao ta phải xử lý gia tộc Velkerys sao cho đẹp nhất có thể. Và đó cũng sẽ là đòn cảnh cáo cho những ai có ý định nhắm vào chúng ta. Với cả, anh sẽ không tự dưng cho không bọn họ một thứ gì đâu.”



Aurelia nhìn con quỷ trước mặt, trong lòng thoáng chút mâu thuẫn. Hắn là người cô yêu, đôi lúc thật gần gũi, thân thiện, nhưng cũng có khi hiện lên là một kẻ đầy toan tính, thâm sâu.

Thế nhưng, ngay cả như vậy, tình cảm của cô dành cho hắn không hề lung lay.

Cô khẽ đánh vào tay hắn khi hắn đưa tay chỉnh trang phục cho cô, giọng dỗi hờn.

"Tay anh toàn lông chó.”

Trên chiếc xe ngựa êm ái lăn bánh qua những con đường xi măng, không gian bên trong trở nên riêng tư và yên tĩnh đến lạ thường. Vương Cường ngồi bên cạnh Aurelia, lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài trong giây lát rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm pha lẫn một chút hồi tưởng.

“Em biết không, ở thế giới cũ của anh… có một quốc gia tên là M.”

Hắn bắt đầu, giọng điệu vừa đùa cợt vừa có chút bí ẩn.

“Đó là một đất nước giàu lên từ c·hiến t·ranh và bán v·ũ k·hí. Họ không ngừng cung cấp v·ũ k·hí cho các bên tham chiến, và từ đó kiếm được rất nhiều tiền.”

Aurelia thoáng ngạc nhiên, đôi mắt hổ phách nhìn hắn chăm chú, đợi chờ câu chuyện tiếp tục. Luna và Thiên nằm ngoan trên ghế, đôi tai nhỏ của chúng giật nhẹ, dường như cảm nhận được sự quan trọng của câu chuyện đang được kể.

Vương Cường cười nhẹ, tiếp tục.

“Chính nhờ vào việc cung cấp v·ũ k·hí mà nước M ngày càng lớn mạnh, dù nhiều người nghĩ điều đó có thể nguy hiểm. Nhưng họ luôn biết cách giữ khoảng cách an toàn, biết khi nào cần xen vào và khi nào nên đứng ngoài.”

“Đôi lúc, họ còn đóng vai trò như người hòa giải, nhưng trong lúc đó, các kho v·ũ k·hí của họ chẳng bao giờ ngừng hoạt động.”

Aurelia khẽ cau mày, như thể cố hình dung ra một nơi mà c·hiến t·ranh không phải để giành quyền lực mà để sinh lợi, rồi hỏi thêm.

“Chỉ cần bán v·ũ k·hí là đủ để họ lớn mạnh đến vậy sao?”

“Không chỉ có thế.” Vương Cường trả lời, ánh mắt sáng lên vẻ tự hào khi nhớ lại những điều từng thuộc về thế giới cũ của hắn.

“Họ cũng là nơi thu hút những nhân tài từ khắp nơi trên thế giới. Trong khi thế giới đang c·hiến t·ranh thì bọn họ lại tích cực cưu mang và thu hút các nhân tài, khiến cho công nghệ cùng nền công nghiệp của họ liên tục phát triển.”

“Đó là lý do giúp họ luôn duy trì sức mạnh về công nghệ trong 200 năm.”

Aurelia nghiêng đầu suy nghĩ, rồi thì thầm như nói với chính mình.

“Nếu chúng ta có thể làm điều đó ở đây... Xây dựng một nơi để thu hút tài năng, để không phụ thuộc vào sức mạnh vũ lực thuần túy…”

Vương Cường gật đầu, mỉm cười tựa như thấy Aurelia bắt đầu hiểu rõ hơn kế hoạch của hắn.

“Đúng vậy. Nếu có thể vừa tận dụng lợi thế từ những cuộc xung đột lại vừa phát triển nội tại, chúng ta sẽ có được sức mạnh mà không ai có thể lay chuyển. Và việc bán v·ũ k·hí cho những kẻ như Elena cũng chỉ là một phần trong kế hoạch lớn hơn mà thôi.”

Aurelia nhìn Vương Cường, vẫn còn chút lưỡng lự nhưng cũng không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ.

Hắn khiến cô cảm nhận được sự thông thái và tính toán thâm sâu mà ít ai có thể hiểu hết, nhưng chính điều đó lại càng làm cô thêm tin tưởng vào tương lai của họ.

Luna và Thiên ngước lên nhìn chủ nhân, cái đuôi nhỏ ve vẩy, mang lại chút bình yên cho không gian riêng biệt này.



Khách sạn Sao Rơi, nằm ở một ngọn đồi vị trí khá thuận lợi cho việc quan sát cả thành phố, là hiện thân của sự sang trọng đầy mê hoặc và bí ẩn.

Những ngọn đèn pha lê treo cao tỏa sáng dịu dàng khắp sảnh lớn, phản chiếu ánh sáng lung linh lên các hoa văn ma thuật khắc trên tường, biến không gian thành một bức tranh huyền bí.

Mùi hương nhẹ nhàng từ nến sáp ong và hoa tinh hoa đêm lan tỏa, khơi gợi cảm giác yên bình nhưng cũng đầy quyến rũ. Đối với Lucius Velmont và đoàn thương nhân của hắn đến từ Xander, sự chào đón tại khách sạn Sao Rơi là một bất ngờ hoàn toàn.

Khiến hắn có cái nhìn khác về việc phục vụ và tiếp đãi khách hàng.

Lucius Velmont, người con trai thứ của gia tộc Velmont lừng danh, đứng lặng giữa sảnh khách sạn, đôi mắt xanh sắc bén quét qua từng góc nhỏ của không gian, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào không phù hợp.

Ánh sáng pha lê soi sáng mái tóc vàng óng của hắn, tạo nên vẻ thanh lịch mà mạnh mẽ.

Hắn khẽ cười, một nụ cười nhạt nhưng chứa đựng sự tán thưởng thầm lặng.

"Có vẻ như đất nước của họ không chỉ toàn những điều dị hợm."

Laura, người phụ nữ với mái tóc đen buông xõa và đôi mắt sáng ngời trí tuệ, khẽ gật đầu khi đứng bên cạnh Lucius.

"Em có nghe tiểu thư Isolde khen về khách sạn này, nhưng không ngờ là nó còn vượt quá những gì em hình dung."

Cô khẽ cười, mắt ánh lên vẻ thích thú khi nhìn qua những chiếc đèn pha lê phát sáng nhờ ma trận năng lượng bên trong.

"Nếu để so sánh thì nơi này như thể là một vùng đất tách biệt so với số còn lại của mảnh đất này, tất nhiên đó là dựa trên những gì em thấy khi so sánh với thành phố Eldoria."

"Chưa nói đến mấy tiện nghi nhỏ như dầu gội, sữa tắm, và mùi hương dễ chịu nữa."

Laura vừa nói vừa ngửi lấy mùi hoa thơm phảng phất trên cơ thể sau khi sử dụng dịch vụ tại nơi này, một chút hài lòng lướt qua ánh mắt sắc sảo.

"Dường như họ hiểu khách hàng còn hơn cả chúng ta hiểu bản thân mình."

Khi ấy, một bóng người lướt qua từ phía hành lang đó là Grey Mark, người luôn giữ vai trò cảnh giác cao nhất trong đoàn.

Đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm của Grey thoáng nhìn lướt qua mọi thứ trong sảnh như thể đang tính toán từng rủi ro tiềm tàng.

"Nơi này có lẽ tiện nghi, nhưng không vì thế mà chúng ta nên lơi lỏng." Grey lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ ràng.

"Grey.” Lucius cười nhẹ, có chút trêu chọc. "Dường như bất kỳ nơi nào với ngươi đều có nguy cơ phải không?"

Grey nhún vai, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những viên ma tinh thạch phát sáng từ xa.

"Cẩn trọng chưa bao giờ là thừa. Nhất là sau vụ tập kích kia thì ta có thể thấy được nơi này cũng chẳng an toàn là bao."

Lucius khẽ gật đầu, dường như đồng tình với một chút lo lắng tiềm ẩn của Grey.

"Ngươi nói cũng không sai, nhưng chẳng phải họ đã sử lý ổn rồi sao."

Hắn nhấn mạnh, rồi đưa mắt nhìn sang Windrider, người đang chăm chú quan sát những ma trận phát sáng trên trần nhà.



Tất nhiên đó không chỉ là ma trận phát sáng mà ẩn sau đó là cả một hệ thống ma trận phòng thủ và t·ấn c·ông, nhằm bảo vệ những vị khách của nơi này.

Gương mặt thanh tú của Windrider ánh lên sự tò mò không giấu diếm.

“Cách họ áp dụng các ma trận bảo vệ thật thông minh.” Windrider nhận xét, giọng điệu có chút phấn khích xen lẫn vẻ kính phục.

"Không chỉ là các lớp bảo vệ truyền thống, mà còn kết hợp với một hệ thống vận hành tự động dựa vào các viên tinh thạch. Nếu chúng ta có thể tìm hiểu được cách thức hoạt động của thứ này thì tốt biết bao.”

Lucius nhướng mày, nụ cười thoáng qua, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

“Được rồi, để ta thử ngỏ lời vào tối nay. Nếu họ sẵn lòng hợp tác, đây có thể là cơ hội tốt cho cả hai bên.”

Flint Blade, vệ sĩ trung thành của Lucius, bước đến cạnh anh với vẻ điềm đạm nhưng không kém phần kiên định. Gương mặt sắc sảo, ánh mắt thận trọng, Flint quan sát quanh sảnh khách sạn như một chiến binh đang xác định chiến trường.

Đôi mắt hắn khẽ để ý những nhân viên phục vụ nam cùng những bảo vệ rồi phán định.

"Tôi đã nghĩ rằng một nơi như thế này sẽ không thể đạt được những tiêu chuẩn cơ bản của chúng ta." Flint trầm ngâm.

"Nhưng sự chuyên nghiệp của họ có vẻ không thua kém bất kỳ khách sạn nào tại thủ đô Xander. Nhất là những tên bảo vệ kia, bọn họ hẳn là binh lính về hưu."

Laura bật cười, mắt ánh lên vẻ thích thú. "Ai có thể tưởng tượng nổi, nhỉ? Thậm chí còn có nước chảy tự động từ vòi mà không cần dùng đến ma thuật."

Windrider gật đầu đồng tình.

"Thực tế, đó là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất. Không phải ma thuật mà là công nghệ vận hành tháp nước cùng ống dẫn. Một phần nào đó khiến tôi nghĩ đến những gì chúng ta có thể khai thác từ việc chênh lệch mức nước."

Trong lúc các thành viên trao đổi những cảm nhận riêng về khách sạn, không khí trong sảnh dần trở nên thư giãn hơn.

Lucius nhìn vào đội của mình, nhận ra sự phấn khích ẩn sâu trong từng ánh mắt, mỗi người đều như muốn tìm hiểu thêm về vùng đất kỳ lạ này. Hắn cảm nhận sự háo hức cùng đôi chút dè chừng, như một dòng năng lượng ngầm cuộn trào trong họ.

Một nhân viên của khách sạn, cung kính cúi đầu, tiến đến gần nhóm và thông báo.

"Thưa quý khách, buổi tiệc sắp bắt đầu. Nếu các vị sẵn lòng, chúng tôi xin mời quý khách vào phòng tiệc."

Lucius nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lướt qua từng thành viên trong đoàn, như muốn nhắc nhở họ cẩn trọng nhưng cũng không giấu được niềm hứng khởi của chính mình.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi. Đã đến lúc gặp mặt chủ nhân của nơi này."

---

Cảm ơn bạn DeathTNB, bạn Lương Hiếu 321, bạn Quốc Phương đã tiếp tục đề cử và ủng hộ ạ.

Cảm ơn bạn quần què vãi chưởng và bạn Ma tử dạ đã ủng hộ và đề cử ạ.

Ôi nhờ có dòng tin của ông Nhân Thiện tui mới bật dậy viết tiếp ấy, không là tui cho tạm dừng luôn rồi kkk.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

(≧ ◡ ≦)