Khi quay trở về phòng, Vương Cường kiểm ta một chút những cái xác của bọn Slime rồi bắt đầu lấy những dược liệu mà hắn đã thu gom ra.
Tuy có khá nhiều dược liệu ở đây, nhưng Vương Cường chỉ lựa ra năm loại cần dùng cho bài thuốc ghi trong sách.
Loại đầu tiên là Venomous Magnolia (Mộc Lan Độc) một loại dược liệu có nguồn gốc từ những cánh rừng rậm sâu thẳm, loại cây này hay được tìm thấy ở những thân cây to. Khi tiêu thụ, người dùng sẽ cảm thấy như bị lạc vào một thế giới ảo.
Blood Orchid Herb (Huyết Lan Thảo) là một loài cây quý hiếm mọc trên các đỉnh núi cao. Nước cốt từ Huyết Lan Thảo tạo ra cảm giác như đang đối mặt với những cơn ác mộng sống động. Vương Cường đã phải bỏ ra giá 1 bạc chỉ cho 3 cây Huyết Lan Thảo này.
Stargrass (Tinh Thảo) là một loại cỏ nhỏ phát sáng trong bóng tối, được tìm thấy ở những khu vực có ma thuật cao và thung lũng Sao Rơi này là môi trường hoàn hảo để loại cỏ này phát triển. Khi tiêu thụ, Tinh Thảo tạo ra những ảo giác tinh tế, người dùng khó phân biệt giữa thực và ảo.
Lá của Moon Willow (Nguyệt Liễu) là một loài cây nở hoa vào đêm trăng tròn. Lá của Nguyệt Liễu khi dùng sẽ gây ra cảm giác như đang trôi nổi trong không gian, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.
Phantom Bloom (Hoa Phantom) là một loài hoa ma thuật, phát triển trong các khu vực mỏ ma tinh thạch bị bỏ hoang. Dược liệu từ Phantom Bloom gây ra những ảo giác phức tạp.
Nhìn đống dược liệu này, Vương Cường không khỏi hoài nghi tính an toàn của bài thuốc. Năm loại thì hết cả năm đều gây ảo giác.
Hắn tự hỏi bản thân, “Sẽ không vấn đề gì chứ?” Nhưng dù gì cũng đã lỡ mua rồi nên đâm lao thì phải theo lao.
Vương Cường nhìn công thức trong sách rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
"Chúng ta cần Mộc Lan Độc, 10 hoa, 2 lá, 50 giọt nhựa." Vương Cường tiếp tục đọc to.
"Huyết Lan Thảo, 2 hoa, 4 rễ. Tinh Thảo. 100 giọt. Nguyệt Liễu, 3 lá nhỏ Và Phantom Bloom, 2 bông hoa."
Dorig gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ. "Đại ca, để em đi lấy nồi đun và nước?"
"Ừ, nhớ chỉ cho 2 lít nước tinh khiết vào và đun sôi," Vương Cường hướng dẫn.
Sau khi nước sôi, Vương Cường bắt đầu thêm nguyên liệu từng bước một.
"Thêm Mộc Lan Độc, hoa và lá. Rồi thêm Huyết Lan Thảo, hoa và rễ."
Dorig chăm chú nghe và quan sát, đồng thời cũng không quên khuấy đều.
"Rồi, tiếp theo là gì, đại ca?"
"Thêm Tinh Thảo vào, sau đó là Nguyệt Liễu và Phantom Bloom,"
Vương Cường nói, trong khi tay hắn vẫn làm việc rất nhanh.
"Khuấy đều và đun nhỏ lửa trong 1 giờ."
"Tiếp theo, thêm 50 giọt nhựa cây Mộc Lan Độc vào hỗn hợp. Khuấy đều," Hắn tiếp tục chỉ dẫn.
Dorig làm theo, cật lực khuấy.
"Được rồi, đun nhỏ lửa trong 30 phút nữa, phải không đại ca?"
Vương Cường gật đầu.
"Đúng. Nhớ tiếp tục khuấy đều để các thành phần hòa quyện vào nhau."
Sau khi đun xong, Vương Cường nhất chiếc nồi ra khỏi bếp và để nguội.
"Bây giờ, lọc hỗn hợp qua vải mịn để loại bỏ cặn."
Dorig nhanh chóng lấy một tấm vải mịn rồi bắt đ·ầu l·ọc hỗn hợp.
"Xong rồi, đại ca. Giờ thì sao?"
"Theo như trong sách có nói, ta phải rót dung dịch đã lọc vào các chai thủy tinh màu tối và đậy kín. Bảo quản nơi khô ráo, mát mẻ và tránh ánh sáng trực tiếp,"
"Được rồi anh chờ em chút.”
Kết thúc công việc Vương Cường thu được chỉ vỏn vẹn 1 lọ dung dịch. Nhưng Cũng không vấn đề gì, vì chỉ cần dùng 10 giọt dung dịch này mỗi ngày để rèn luyện khả năng tập trung.
Trong sách có ghi là phải chú ý liều lượng và thời gian sử dụng cần được điều chỉnh tùy theo sức khỏe cùng tình trạng của người dùng để tránh tác dụng phụ không mong muốn.
Ngoài ra cũng không có cấm chỉ định nào nữa hết, tức có nghĩa là….
Vương Cường hướng ánh mắt đầy trìu mến nhìn sang cậu em trai bé nhỏ đang háo hức chờ đợi đứng ở kế bên, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dorig tình cảm hỏi.
“Dorig, Anh đối xử với em như thế nào?”
Dorig thì không hiểu sao đại ca lại tự dưng hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn chân thành, biết ơn trả lời.
“Đại ca đối xử với em rất tốt.”
Vương Cường tiếp tục hỏi.
“Ừ. Vậy còn đồ ăn, công việc, tiền bạc anh đều chia sẻ với em có đúng không ?”
“Dạ đúng ạ, em suốt đời suốt kiếp này sẽ đi theo phụng sự đại ca.”
“Ừm, rất tốt, vậy lỡ như có một ngày anh bị người ta uy h·iếp em sẽ làm gì?”
“Ai dám uy h·iếp đại ca, em sẽ không c·hết không lui với kẻ đó!” Dorig nhiệt tình đáp, như thể hắn chắc chắn sẽ làm vậy nếu trường hợp đó có xảy ra.
Vương Cường thấy vậy thì cũng cười đầy vui vẻ khen.
“Tốt tốt tốt, vậy giờ em có sẵn lòng thử thuốc này giúp anh không?”
“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi đại ca….” Bỗng Dorig ngừng lại, hình như có gì đó sai sai, hắn hướng ánh mắt khó đoán nhìn về phía Vương Cường.
“Khoan! Đại ca, anh nói gì?”
Vương Cường thì làm như không nghe thấy gì mà tiếp tục câu chuyện.
“Em đã chấp nhận thử thuốc giúp anh rồi, thì anh cũng thật sự rất biết ơn, đừng lo nếu lỡ mà em có mệnh hệ gì, thì dù có phải bán hết tài sản anh vẫn sẽ tìm cách cứu em.”
Sau một hồi vùng vẫy thì 10 giọt dung dịch cũng được cưỡng bức rót vào miệng của Doirg
“Ực ực, chẹp chẹp”
“Sao, sao có gì xảy ra không?” Vương Cường tò mò hỏi.
“Không, hình như là không có gì xảy ra cả, thưa đại ca.”
Vừa dứt câu, ngay khi những giọt dung dịch vừa lăn lộn qua dạ dày, một cảm giác lạ lùng bắt đầu từ từ xuất hiện trong tâm trí Dorig.
Mọi thứ xung quanh hắn dường như bắt đầu biến dạng.
Các đồ vật quen thuộc như bàn, ghế và chiếc đèn dầu dần trở nên mờ nhạt rồi biến đổi trông như được vẽ bằng màu nước pha loãng.
Ánh sáng từ chiếc đèn dầu phản chiếu nhiều màu sắc rực rỡ, tạo ra các hiện tượng quang học kỳ lạ trên tường và trần nhà.
Dorig cảm thấy như đang bước vào một thế giới song song, nơi biên giới giữa thực và ảo dần phai nhạt.
Những hình ảnh, màu sắc và âm thanh xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, khó lường. Các cảm giác mạnh mẽ xông tới dường như chi phối mỗi cử chỉ hành động và suy nghĩ khiến hắn không còn được tỉnh táo nữa.
Cùng lúc đó, Vương Cường ngồi ngoài quan sát thì chỉ thấy Dorig trông như một thằng nghiện đang ngu ngơ cười ngờ nghệch.
Sau vài phút thấy thằng em không có việc gì, hắn thở dài an tâm dìu Dorig lên giường, nhưng cũng không quên trói hắn lại rồi mới về giường của mình để thử thuốc.
Sau khi dùng, Vương Cường cũng bắt đầu có các ảo giác như của Dorig nhưng hắn lại nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định.
Tập trung hết sức để điều khiển tâm trí di chuyển theo các dòng ma lực trong cơ thể, đồng thời đẩy ma lực ra bên ngoài rồi tự hấp thụ trở lại tạo thành một vòng tuần hoàn.
Đây là một cách huấn luyện ma thuật được sư phụ hắn ghi lại trong sách.
Trên khuôn mặt Vương Cường giờ đây lấm tấm đầy những giọt mồ hôi.
Rõ ràng là hắn đang nỗ lực để điều khiển tâm trí và duy trì sự tỉnh táo, tránh bản thân lạc lối trong thế giới ảo giác này.
Những hiện tượng kỳ quái dường như là một sự thách thức với hắn, đồng thời cũng là một bài tập giúp rèn luyện khả năng tập trung và khả năng phản ứng nhanh nhạy.
Cuối cùng sau 3 giờ đồng hồ đấu tranh, hiệu ứng của dung dịch cũng dần giảm xuống, Vương Cường cảm thấy một sự thư thái lan tỏa từ từ trong tâm trí, hắn thấy bản thân sáng suốt và trí tuệ tinh tế hơn trước.
Nhưng có lẽ là do quá kiệt sức mà Vương Cường đã b·ất t·ỉnh ngã xuống giường ngay sau đó.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tại doanh trại, ánh nắng lần lữa qua những tán cây, mang đến sự tươi mới cho không gian rộng lớn.
Từng tiếng động inh ỏi ở bên ngoài khiến Vương Cường giật mình tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra và cảm thấy tinh thần rất phấn khởi. Bật đứng dậy từ chiếc giường nhỏ của mình, Vương Cường cảm nhận sự thoải mái và sự sáng suốt trong tâm trí chưa từng có.
Như sực nhớ ra thứ gì đó, hắn nhìn sang chiếc giường bên cạnh, nơi Dorig còn đang nằm.
Dorig dậy sau Vương Cường nhưng cơ thể lại bị trói chặt vào giường, gương mặt hắn đang có hơi hoảng loạn.
Vương Cường nhanh chóng tiến đến cởi trói, đồng thời cũng không quên ân cần hỏi thăm.
"Dorig, ngươi sao vậy? Tại sao lại tự trói bản thân thế này?"
Dorig ngơ ngác, ngỡ ngàng trước lời hỏi thăm của Vương Cường, ban đầu hắn còn tưởng rằng đại ca đã trói hắn lại nhưng bây giờ thì.
‘Không lẽ hôm qua sau khi dùng thuốc xong, mình tự trói bản thân mình lại?”
Tuy bị trói cả một đêm nhưng cơ thể cùng tinh thần của Dorig đều rất phấn chấn.
Hắn đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.
"Em không sao cả, đại ca. Thậm chí em còn cảm thấy rất sảng khoái và không có mệt mỏi gì cả."
“Thứ thuốc này thật là thần kì, đây là thuốc gì vậy đại ca.”
“Hả! À, cái này là thuốc bổ não, tuy rằng khi uống làm ngươi ta rất khó chịu nhưng qua rồi thì sẽ lại rất tốt cho cơ thể lẫn tinh thần.”
“Ohhhhh” Dorig ánh mắt sáng rực lên đầy ngưỡng mộ.
Nhìn bình thuốc này Vương Cường chợt nhớ đến có một loại thuốc kích thích hay được dùng trong q·uân đ·ội.
Hình như chúng có tên là Amphetamines, một nhóm thuốc bao gồm các loại như dextroamphetamine và methamphetamine. có tác dụng kích thích hệ thần kinh trung ương, giúp tăng cường sự tỉnh táo và giảm mệt mỏi.
Ở kiếp trước, việc sử dụng thuốc kích thích trong q·uân đ·ội vẫn có mặt nhưng được kiểm soát nghiêm ngặt và chỉ được sử dụng trong những trường hợp đặc biệt.
Các loại thuốc này thường được sử dụng để giữ cho các lính được tỉnh táo và tăng cường sự sẵn sàng chiến đấu trong những tình huống cấp bách.
Nhìn bình thuốc trên tay, Vương Cường tự hỏi.
“Liệu có cách nào để giảm bớt ảo giác nhưng vẫn duy trì được tác dụng của loại thuốc này không? ”
“Nếu thành công thì thứ này không chỉ giúp ích cho tinh thần của các binh lính mà còn có khả năng thay đổi cả cuộc chiến này.”
“Đại ca, bình thuốc này có vấn đề gì sao?” Thấy Vương Cường đắn đo nhìn bình thuốc nên Dorig tò mò hỏi.
“Không, không có chuyện gì, ngươi nhanh chuẩn bị đồ rồi ra sân tập đi hôm nay có cả Brutus đấy, đừng để lát nữa hắn hành ngươi ra bả.”
“Haha, em biết rồi đại ca.”
Nói xong, Vương Cường cất chiếc bình vào trong chiếc nhẫn không gian, hắn nghĩ thầm.
Thôi thì lát gặp đội trưởng hỏi thử xem sao.
….
Khửa khửa, tôi biết sẽ có vài ông nghĩ là sẽ có gì đó, nhưng mà main rất tỉnh táo đấy nhá kkk.
( ̄ ▽  ̄ *) ゞ
Sặc! Lại vỡ kế hoạch rồi, thôi thì để chương sau Chỉ huy lên sàn vậy, à mà ngoại hình của chỉ huy, tui miêu tả giống Viper trong valorant, ông nào có hứng thú thì lên gg gõ cái này nha (Art by @enkirnd).
(„ಡ ω ಡ„) (bao đẹp)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.