Dorig và Brutus đứng từ xa, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Vương Cường và Chỉ huy Aurelia đang trò chuyện rất vui vẻ trong xưởng. Cả hai không thể tin vào mắt mình, đặc biệt là Dorig, hắn quay sang hỏi Brutus.
"Ngươi đã từng thấy Chỉ huy nói chuyện hoặc nhìn ai như vậy chưa?"
Brutus lắc đầu, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.
"Chưa bao giờ. Ta đã ở đây một thời gian dài, nhưng với những gì ta biết, Chỉ huy là một con quỷ rất nghiêm khắc và lạnh lùng. Cô ấy chưa từng đối xử với ai như vậy cả."
Những tên lính hộ vệ đứng bên ngoài cũng có cảm giác tương tự. Một trong số họ thì thầm với đồng đội.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy Chỉ huy như vậy. Kể cả lúc ở nhà, Chỉ huy vẫn giữ một bộ mặt nguy hiểm, chớ đụng."
Các lính khác cũng gật đầu đồng tình. Họ đã quen với hình ảnh Aurelia mạnh mẽ, quyết đoán và không khoan nhượng.
Nhưng giờ đây, trước mắt họ là một Aurelia khác, ấm áp và gần gũi hơn khi cô trò chuyện với Vương Cường.
Aurelia nghiêng đầu nhìn Vương Cường, đôi mắt lấp lánh với sự tò mò.
"Đến lượt ngươi, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?" cô hỏi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
Vương Cường gật đầu, điềm tĩnh đáp lại. Hắn truyền ma lực vào chiếc nhẫn của mình, khiến nó phát sáng mờ ảo.
Từ trong không gian lưu trữ của chiếc nhẫn, hắn lấy ra một tấm vải đã được phủ một lớp chất nhờn của Slime.
“Đây là thứ mà ta muốn cho cô xem,” Vương Cường nói, đưa tấm vải về phía Aurelia.
“Không gian giới chỉ? Không tệ đâu.”
“Chỉ là món quà từ một người bạn già.”
Nói rồi hắn đưa miếng vải về phía Chỉ huy. “Đây cô thử cảm nhận nó xem.”
Aurelia cầm tấm vải, cảm nhận ngay lập tức sự khác biệt. Lớp chất nhờn phủ trên bề mặt khiến tấm vải trở nên mịn màng và dẻo dai.
Cô nhẹ nhàng kéo một phần tấm vải và nhận thấy nó cực kỳ bền chắc, không hề bị rách dù cô dùng lực khá mạnh.
“Thứ này... thật đáng kinh ngạc,” Aurelia thì thầm, mắt cô mở to với sự ngạc nhiên.
“Ngươi đã làm thế nào để tạo ra nó?”
Vương Cường mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự tự hào.
“Đây là kết quả của việc sử dụng chất nhờn từ Slime để phủ lên vải, tạo ra một loại vật liệu chống thấm nước. Thứ này không chỉ bền chắc mà còn rất linh hoạt.”
Hắn nói tiếp.
“Nếu chúng ta có thể sản xuất hàng loạt, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho q·uân đ·ội trong việc chế tạo áo giáp, lều trại, và nhiều thứ khác.”
Aurelia gật đầu, lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Ngươi thật sự đã mang đến cho chúng ta rất nhiều giải pháp tuyệt vời, Vương Cường. Ta không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào.”
Trong xưởng, Vương Cường và Aurelia vẫn tiếp tục trao đổi về kế hoạch chiến lược, nhưng bầu không khí giữa họ đã trở nên thân mật và dễ chịu hơn
Vương Cường nhìn Aurelia với ánh mắt nghiêm túc.
"Aurelia, ta muốn hợp tác với cô để hoàn thiện và tận dụng hết các công dụng của Slime. Để làm được điều đó, ta cần một nhà đầu tư."
“Nhà đầu tư?” Aurelia hơi thắc mắc rồi gật đầu, ra hiệu cho Vương Cường tiếp tục.
"Tôi sẽ giải thích."
Vương Cường bắt đầu giới thiệu.
"Mô hình đầu tư mà ta đề xuất sẽ dựa trên việc chia sẻ lợi nhuận và đưa ra các quyết định chiến lược cùng nhau. Cô sẽ đầu tư tiền bạc cùng mối quan hệ để hỗ trợ quá trình nghiên cứu và sản xuất. Đổi lại, cô sẽ nhận được lợi nhuận từ dự án này."
Aurelia chăm chú lắng nghe. "Ta sẽ đóng vai trò như thế nào trong quá trình này?"
"Vai trò của cô," Vương Cường giải thích.
"Sẽ là nhà đầu tư và người bảo trợ. Cô sẽ cung cấp vốn ban đầu cần thiết để mua nguyên liệu, xây dựng các cơ sở sản xuất và trả lương cho nhân công. Ngoài ra, cô có thể sử dụng mối quan hệ của mình để đảm bảo rằng chúng ta có thể tiếp cận được các nguồn nguyên liệu quý hiếm và mở rộng thị trường tiêu thụ."
Aurelia gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
"Lợi nhuận sẽ được chia sẻ như thế nào?" cô hỏi.
Vương Cường mỉm cười.
"Lợi nhuận sẽ được chia theo tỷ lệ phần trăm dựa trên mức đầu tư ban đầu. Cô sẽ nhận được 70% lợi nhuận, và ta sẽ nhận 30% vì ta đóng vai trò là người sáng tạo ra công nghệ và giá·m s·át quá trình sản xuất.”
“Tất nhiên, nếu cần điều chỉnh tỷ lệ này theo thời gian dựa trên đóng góp cụ thể, chúng ta có thể thương lượng thêm."
Aurelia hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn lắng nghe chăm chú khi Vương Cường tiếp tục giải thích.
Hắn bắt đầu nói về cơ chế và cách thức hoạt động của mô hình đầu tư và cổ phần, từ việc chia sẻ lợi nhuận cho đến việc đưa ra các quyết định chiến lược.
Aurelia nhíu mày, ánh mắt cô thể hiện sự rõ sự hoài nghi và tò mò. “Ngươi thật sự biết về mô hình đầu tư và cổ phần?”
Vương Cường gật đầu.
“Đúng vậy, đó là một phần trong những kiến thức mà ta mang theo từ thế giới cũ.”
Aurelia nhớ lại báo cáo của cấp dưới về việc Vương Cường đến từ doanh trại ở hoang mạc Glauru.
Không lẽ việc cải thiện và giải quyết tình hình rèn v·ũ k·hí ở chỗ đó có liên quan đến hắn.
‘Không! Chắc chắn hắn là tác giả.' Cô thấy điều đó là đúng nhưng vẫn hỏi lại Vương Cường.
“Ngươi có biết gì về Zariz hoặc việc đầu tư cổ phần tại xưởng rèn ở đó không?”
Vương Cường hơi thắc mắc tại sao Aurelia lại hỏi vậy, nhưng hắn cũng thành thật trả lời.
“Ta biết. Việc đầu tư cổ phần ở nơi đó là gợi ý của ta cho phó đội trưởng Trilvin và ngài Zariz.”
Aurelia gật đầu, bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Trước đó cô còn tự hỏi tại sao ở nơi đó lại có thể có kẻ nghĩ ra kế hoạch dự án tốt như vậy. Thì ra là nhờ có Vương Cường.
Một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí Aurelia. Dựa trên những gì Vương Cường đã và đang làm khiến tâm trí cô nàng rạo rực, cô ấy muốn giữ hắn, một kẻ tài giỏi ở bên cạnh.
Vương Cường không chỉ thông minh, tài giỏi mà còn chân thành và đáng tin cậy.... Aurelia nhớ lại hai bữa ăn tối, hơi ngại ngùng nghĩ hắn nấu ăn cũng rất rất ngon.
Cô thầm nghĩ, rồi hướng ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Vương Cường.
‘Nếu có thể giữ hắn lại, ta sẽ có một cố vấn đắc lực, người có thể giúp ta đạt được nhiều điều hơn nữa.’
Aurelia hít một hơi sâu, quyết định dứt khoát.
“Vương Cường,” cô mở lời, giọng nghiêm túc nhưng dịu dàng, “Ta đang thiếu cố vấn vì sự ra đi của Malakar, nên ta muốn mời ngươi về làm cố vấn cho ta.”
“Ngươi sẽ nhận được những ưu đãi tốt nhất, và ta sẽ không ràng buộc hay ép ngươi làm điều mà ngươi không muốn. Đổi lại ngươi có lý do để có quyền hành và cũng như để có thể bảo vệ an nguy cho bản thân.”
Nghe lời mời từ Aurelia, Vương Cường hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn bắt đầu suy nghĩ về những lời đề nghị của cô làm cố vấn cho Aurelia, hắn sẽ có cơ hội thực hiện nhiều ý tưởng và kế hoạch của mình.
Vương Cường tự nhủ.
‘Aurelia dường như là một người công bằng và có tầm nhìn, không có vấn đề gì trong việc hợp tác với cô ấy, nhưng làm việc trong q·uân đ·ội luôn có những nguy cơ nhất định.’
Vương Cường suy nghĩ một chút, cân nhắc những được mất. Cuối cùng, hắn gật đầu đồng ý.
“Được, ta sẽ làm cố vấn cho cô, chỉ huy.”
Aurelia mỉm cười, ánh mắt chứa đựng niềm vui và sự hài lòng.
“Tốt lắm. Cùng nhau chúng ta sẽ làm nên những điều vĩ đại.”
sự phấn khích và kỳ vọng Trong lòng Aurelia trỗi dậy mạnh mẽ. Cô biết rằng, với Vương Cường bên cạnh, tương lai sẽ trở nên sáng lạn hơn bao giờ hết.
Vương Cường cũng cảm nhận được niềm tin và sự hy vọng trong ánh mắt của Aurelia, điều này khiến hắn cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Nhấn mạnh là vì niềm tin và sự hy vọng trong ánh mắt của Aurelia mà hắn nguyện phục vụ cô ấy.
Vương Cường và Aurelia tiếp tục trò chuyện vui vẻ về những dự định và kế hoạch tiếp theo.
Họ thảo luận về cách tận dụng tối đa tiềm năng của vải làm từ Slime, chiến lược xây dựng công sự bằng xi măng kết hợp với ma thuật, và những kế hoạch dài hạn để cải thiện doanh trại và q·uân đ·ội.
Cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi khi cả hai người đều chia sẻ ý tưởng và lắng nghe nhau, tạo nên một không khí hòa hợp và đầy cảm hứng.
Bỗng nhiên, một hộ vệ của Aurelia bước vào và cung kính thông báo.
“Thưa chỉ huy, đã khá trễ rồi.”
Cả Aurelia và Vương Cường đều giật mình trước lời nhắc nhở này, nhận ra rằng họ đã nói chuyện quên cả giờ giấc và thời gian.
Aurelia nhìn ra bên ngoài, thấy màn đêm đã buông xuống, ánh trăng nhè nhẹ rọi vào qua cửa sổ.
Cô đứng dậy, cười nhẹ nhàng và nói, “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Ta phải về rồi.”
Aurelia quay sang chào tạm biệt Vương Cường, cùng với Dorig và Brutus.
“Cảm ơn. Ta rất vui khi có cơ hội dùng bữa và thảo luận với các ngươi hôm nay.”
Trước khi ra về, Vương Cường tiến lại gần Aurelia, cúi đầu và thì thầm điều gì đó vào tai cô.
Nghe xong, Aurelia mỉm cười và gật đầu đồng ý, ánh mắt chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối vào Vương Cường. Cô quay đi, bước ra khỏi xưởng, thân ảnh uyển chuyển nhưng mạnh mẽ của cô in bóng dưới ánh trăng.
Vương Cường đứng lặng, nhìn theo bóng dáng Aurelia, trong lòng cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với người chỉ huy tài giỏi này.
Dorig và Brutus đứng từ xa, thấy vậy thì không nhịn được, bắt đầu trêu chọc đại ca.
“Đại ca à, không ngờ anh lại thân thiết với chỉ huy đến vậy, kekeke” Dorig cười nham nhở nói.
Brutus tiếp lời, “Đúng đó, đây là lần đầu tiên ta thấy chỉ huy nói chuyện vui vẻ và gần gũi như vậy. Đại ca quả là có sức hút đặc biệt.”
Vương Cường nghe vậy thì chỉ cười trừ, không nói gì thêm.
..
o(TヘTo) Ngày 2,3 tháng 8 mình bận đi kiếm ăn, nên mình sẽ chỉ up 1 chương hoặc có thể là không, nhưng mình sẽ bù vào bữa sau. Mong mn thông cảm ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì hoặc cải thiện gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.