“Ngươi có điên không Dorig, mấy chiếc bánh này mà cũng đáng một đồng bạc?’
“Đúng đấy, đừng kích động.”
“Nếu ngươi muốn ta có thể bán phần cháo của mình với một đồng.”
“Một đồng cho một phần cháo? Ngươi đây là ăn c·ướp.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì, ta không nói chuyện với ngươi.”
“...”
Âm thanh xì xào bàn tán khắp nói, một bên khuyên ngăn, một bên tò mò.
Tình trạng khá hỗn loạn khiến tuần vệ bắt đầu để ý.
Thấy vậy lão Gelgaan buồn bực nói.
“Chúng ta đi nơi khác đi nói chuyện tiếp.”
“Đồng ý” cả ba đồng thanh đáp.
Vương Cường nhanh chóng thu dọn bàn rồi len lỏi ra khỏi đám đông.
Sau một hồi cả đám tụ tập tại trụ sở bí mật của Erzin.
Nơi này trông như nhà kho chứa rất nhiều loại thảo dược và dụng cụ chế tạo ma dược.
Dorig hoài nghi hỏi.
“Đây là phòng của ngươi ?”
“Phải mà cũng không phải”
“Là có ý gì ?”
Erzin hơi có vẻ đắn đo nhưng rồi cô cũng giải thích cho cả đám nghe.
“Căn phòng này là của sư phụ ta, vì người phải đi làm nhiệm vụ ở tiền tuyến nên chỗ này tạm thời do ta tới quản lý.”
“Sư phụ ngươi là Foras Marthreth?” giọng Dorig có chúc thắc mắc xen lẫn không thể tin được.
Erzin cũng bất ngờ khi nghe điều đó cô vội hỏi ngược lại.
“Sao ngươi biết?”
“Vì sao ư? Bức tranh ngài Foras trên tường to như thế thì sao mà ta không nhận ra được?”
“C·hết! Ta quên mất phủ tấm màng.” Cô nhanh chóng lấy chiếc khăn leo lên phủ tấm tranh lại.
Nhìn cô nàng hậu đậu đang loay hoay làm việc, Dorig bắt đầu buồn mồm trêu ghẹo Erzin.
“Thật không ngờ ngươi là học trò của Foras Marthreth, nhìn không ra luôn ấy.”
Nghe một tên không khác gì nhân vật phụ nghi ngờ mình, cô khó chịu phản bát.
“Này, ngươi nói vậy là ý gì? Ta là một ma dược sư 2 sao đấy.”
“Lại còn 2 sao, chậc chậc, khó tin.”
“Ngươi nói nữa ta đ·ánh c·hết ngươi.”
“ Bạo lực như vậy mà là ma dược sư có đ·ánh c·hết ta cũng không tin”
“Ngươi…”
Nhìn vào Erzin, Gelgaan cũng không khỏi bất ngờ.
“Thật không ngờ cô bé này là học trò của Foras Marthreth.”
“Lão biết Foras Marthreth?” Vương Cường thắc mắc.
“Từng gặp qua, thiên tài nổi tiếng của nhà Foras, ma dược sư cấp 7”
‘Không thể tin nổi là mình vô tình gặp học trò của một ma dược sư cấp 7 ở đây.’ Lão thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng mùi thảo dược trong phòng thu hút sự chú ý của Vương Cường.
Hắn như nhận ra điều gì đó.
“A cái mùi này, hình như là cái mùi trong cuốn sách ma thuật căn bản, bảo sao khi vào đây ta cứ thấy cái gì đó quen quen.”
Sách ma thuật căn bản! Nghe đến những từ này đôi tai của Erzin dựng lên, cô quay sang hỏi Vương Cường.
“Ngươi có quyển sách đó?”
“Ừm đó cuốn sách mà Dorig bán cho tôi, cô có chuyện gì cần tới nó sao?”
“Hắn bán cho ngươi! Với giá bao nhiêu?”
Nghe giọng điệu này hình như là có gì đó không đúng, nên Vương Cường cũng chú ý trả lời.
“1 đồng vàng 8 đồng bạc.”
“Cái gì? ta biết ngay mà, ta bán cho hắn chỉ với giá một đồng vàng!” Erzin ngạc nhiên, phẫn nộ thốt lên.
Nghe tới đây khuôn mặt Dorig đã trở nên tái xanh, hắn bắt đầu nói năng lắp ba lắp bắp.
“Thực ra là! Thực ra là… ha ha.”
“Đừng cản ta, cái tên gian thương này ta muốn đánh hắn.” Erzin nói xong liền lao vào tẩn Dorig.
“Thêm vào ta.”Vương Cường bực bội vào theo.
"Đừng đánh vào mặt, đừng vào mặt." Đã quá trễ để hối hận, theo sau tiếng đấm đá là âm thanh của Dorig.
Sau một trận cuồng hoang, Dorig ngộ ra được nhiều triết lý nhân sinh.
Đúng trái đất này thật là tròn, đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma còn hậu quả không phải không có mà là nó chỉ đến nhanh hay đến chậm thôi.
Đặc biệt nếu có lừa ai thì nên lừa người qua đường chứ đừng lừa hàng xóm.
Xử lý xong công việc, cả bốn cùng ngồi xuống, mặt đối mặt, ở giữa bàn là giỏ bánh có năm chiếc bánh trong đó.
Bọn họ khuôn mặt nghiêm túc canh phòng lẫn nhau, tất nhiên trừ mặt của Dorig ra.
“Ehem, vào việc, năm chiếc bánh này tôi sẽ mua nó với giá là 5 đồng .” Erzin mở lời trước.
“6 đồng.”Gelgaan điềm đạm nói.
“1 ngồng bợc” Tuy mặc mài sưng vù nhưng Dorig vẫn quyết không từ bỏ việc trả giá.
“Lại muốn ăn đòn!”
“Haizz.” Vương cường thở dài nói.
“Vầy đi mỗi người một chiếc bánh, riêng lão Gelgaan 2 cái do tôi nợ lão, như vậy có được không? ”
“Không, ngươi 2 cái ta một cái” Lão bác bỏ lời đề nghị.
“Cũng được, những người còn lại thì sao?”
“Không vấn đề gì” Erzin hài lòng trả lời.
“Nhôi cũng khung vón đề, nhưng s!@# !@#!@##….. vời choéc” Dorig muốn nói gì đó nhưng khuôn mặt hắn không cho phép điều đó.
Việc hắn cứ nói gì đó mà không rõ khiến cho Gelgaan khó chịu.
“Erzin phiền cô cho tên này một lọ thuốc trị liệu.”
Nghe vậy Erzin không nói gì nhiều mà chỉ nở một nụ cười đầy nham hiểm.
Cô lấy ra một lọ dược màu tím nhìn có vẻ nguy hiểm.
Dorig muốn chạy trốn nhưng Vương Cường đã nhanh chóng giữ hắn lại.
“Xèo~” âm thanh nghe như rán một miếng da trên chảo.
“Aaaaaa” Dorig la lên trong đau đớn, lăn qua lộn lại như một con giun.
Không quá năm phút sau, hắn nằm la liệt trên sàn, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn cảnh này Vương Cường không khỏi sợ hết hồn, hắn nhẹ nhàng hỏi Erzin.
“Không x·ảy r·a á·n m·ạng chứ?”
“Không sao, mà dù có sao thì chỉ cần dùng chút dung dịch hủy thi là được.”
Nghe đến dung dịch hủy thi, cơ thể Vương Cường không khỏi nổi hết da gà, cái lưng thì cứ lạnh lạnh.
Tuy quá trình diễn ra có vẻ hơi thảm khốc nhưng khuôn mặt của Dorig thật sự đã được chữa khỏi.
Thấy hắn vẫn không chịu dậy, Erzin cất giọng đe doạ.
“Còn nằm nữa là ta cho ngươi thêm một bình vào dái.”
Nghe vậy Dorig lập tức bật người đứng dậy nghiêm túc ngồi vào ghế.
“Dậy rồi, dậy rồi!”
“Hừ” Erzin lườm hắn
“Rồi nói lại những gì ngươi nói vừa nãy đi.” Lão Gelgaan bình tĩnh nói.
Nhận ra ở đây mình đang là cá nhân thấp cổ bé họng nhất, Dorig tỏ ra ngoan ngoãn hẳn.
“Vâng, ý tôi muốn nói là tại sao chúng ta không làm thêm mấy chiếc bánh nữa, theo tôi được biết thì phí nguyên liệu cũng không tốn mấy, thậm chí ta có thể bán nó để kiếm thêm tiền!”
“Ta không quan tâm tiền bạc.”
Không như Gelgaan, Erzin cùng Vương Cương thì có.
Nhìn những chiếc bánh trên bàn Vương Cường cảm thấy chúng nó thơm đến lạ thường, cái mùi này khiến người ta phải khao khát, phải thèm thuồng thậm chí trở nên điên cuồng.
Đúng! Chính nó, mùi vị của tiền bạc. Là một kẻ từng đứng trên đỉnh cao hắn đã đánh hơi hương vị của giàu sang.
“Ý kiến này hay.”
Vương Cường trước cũng có dự tính này, nhưng việc khởi nghiệp buôn bán luôn là chuyện không dễ dàng với một cá nhân nhỏ lẻ nên hắn đành bỏ qua.
Cần vốn, nguồn lực và hậu trường a.
“Được ta đồng ý.” Erzin vui vẻ chấp nhận.
Tiền bạc với cô cũng như với các ma dược sư luôn là một vấn đề. Họ cần những khoản tiền khổng lồ để học tập và thực hành điều chế ma dược.
Cả ba nhất trí rồi hứng khởi nhìn về phía Gelgaan.
Thấy vậy lão cũng chỉ đành thở dài nói.
“Được rồi.”
Nghe vậy Dorig hứng khởi nói.
“Vậy từ bây giờ tổ đội bánh Dungeness xin được thành lập.”
Erzin không tán thành cái tên đó, cô đề xuất một cái tên khác.
“Không tổ đội sẽ tên là những chiếc bánh kỳ diệu”
“...” Dorig, Gelgaan,Vương Cường chỉ biết nhìn Erzin mà không biết nên nói gì.
Thấy ánh nhìn của mọi người cô không khỏi thắc mắc.
“Hả? Sao lại nhìn tôi như vậy? Cái tên này hay mà.”
“ Không, cái tên này nghe thấy rất không uy tín.”
"Lấy tên khác." Lão Gelgaan cũng cảm thấy đặt tên như vậy trông thật ngu ngốc.
Trong lúc mọi người đang còn thảo luận cái tên thì Vương Cường đã bắt tay luôn vào việc.
Hắn muốn có một hoạch định rõ ràng cho việc buôn bán.
Thường thì để kinh doanh một thứ gì đó cần rất nhiều bước và phải có am hiểu nhất định về thị trường.
“Erzin cô có bút và giấy không, cho tôi mượn một chút tôi muốn ghi kế hoạch kinh doanh”
“Có, nhưng kế hoạch kinh doanh là gì?”
“Lát nữa tôi sẽ giải thích với mọi người”Vương Cường hứng khởi trả lời.
Nghe thấy vậy không chỉ Erzin mà lão Gelgaan cùng Dorig đều lấy làm hiếu kỳ.
Xoẹt xoẹt. Rất nhanh tường hàng chữ, hình vẽ biểu đồ nhanh chóng được hình thành.
Chỉ mất mười lăm phút tất cả đã hoàn thành, một kế hoạch đầy đủ và chỉnh chu.
Trên đó có ghi rõ những thông tin cơ bản như số lượng quỷ có trong doanh trại, thu nhập hằng năm của họ cùng những nhu cầu cơ bản của đa số con quỷ.
Sau đó là đến sự phân bố các khu vực hoạt động, giờ giấc, thói quen v.v
Nhìn những thông tin trên bàn cả ba không khỏi run sợ lo lắng. Bọn hắn lo rằng Vương Cường là một tên gián điệp và đang cố làm gì đó.
Việc bọn hắn ngồi ở đây thì không khác là đồng phạm, nếu ai đó đi qua mà thấy cảnh này thì trăm phần trăm c·ái c·hết đang chờ bọn họ.
Dorig ánh mắt lo sợ hướng Vương Cường hỏi.
“Brian, chúng ta không phải là đang tạo phản chứ?”
“Tạo phản, ngươi nghĩ gì vậy?” Vương Cường thấy hơi bất ngờ khi Dorig hỏi hắn như vậy.
“Ngươi không tạo phản vậy chứ những thứ này là gì?” Gelgaan không chịu được nữa mà hỏi thẳng.
Không như mọi người, hắn lại vô cùng bình tĩnh giải thích, vì hắn biết những khái niệm như nắm bắt thị trường hay nghiên cứu khách hàng là hoàn toàn mới đối với thế giới này.
Nghe giải thích xong, lão Gelgaan không khỏi trầm trồ trước những kiến thức mới lạ này.
“Thật không ngờ việc buôn bán nó lại thâm sâu như vậy, không khác gì ma thuật .”
Cảm thấy mọi người đang bị choáng ngợp Vương Cường liền bồi thêm một câu chốt.
“Đúng vậy, từng có một người nói rằng thương trường cũng như chiến trường và việc lập kế hoạch cho một cuộc chiến là điều nhất định phải làm nếu bạn muốn chiến thắng.”
Erzin không nói gì, cô chỉ ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ.
Khác với Erzin và lão Gelgaan, Dorig rùng mình khi nghe câu “Thương trường cũng như chiến trường”.
Đùng! Chiếc ghế ngả ra sau, mọi người giật mình nhìn sang.
Thoắt cái Dorig đã như điên như dại ôm lấy chân của Vương Cường.
“Brian, à không đại ca, theo tiểu đệ thấy trên chân của ngài còn thiếu một món trang sức, không biết ngài thấy tấm thân bé nhỏ này như thế nào.”
“Cầu ngài, hãy thu lưu tôi, dẫn tôi đến với đại hải của kinh doanh.”
Hắn thở hổn hển, chảy dải ra như bị dại khiến Vương Cường không khỏi hoảng sợ.
Là người đã trải qua một cuộc đời hắn tự nhận mình là đã thấy đủ loại người nhưng đây là lần đầu Vương Cường thấy cái dạng này.
"Đừng, đừng như vậy, ngươi bình tĩnh ta không muốn bị dạ... à nhầm ta không muốn tiểu đệ gì cả."
"Không sao, là người hầu cũng được, còn không thì nô lệ cũng không sao."
"Ây, việc đó tính sau đi, giờ tôi bắt đầu phân công công việc cho ngày mai, tranh thủ thôi đã khá trễ rồi."
Tuy tốn một ít thời gian để xử lý Dorig, nhưng mọi việc vẫn xong đâu vào đấy, từng người đều đã có nhiệm vụ cho riêng mình.