Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 63: Hy Vọng Giữa Màn Đêm.



Chương 63: Hy Vọng Giữa Màn Đêm.

Trong căn phòng hội đồng của Nioder, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn dầu chiếu xuống bàn tròn lớn, nơi đại diện của 13 gia tộc lớn đang tụ họp.

Khói từ những cây nến lung lay trong không khí lạnh lẽo, hòa quyện với hương thơm nhè nhẹ của nhựa thông. Những tấm thảm lót nền màu đỏ thẫm cùng với rèm cửa dày tạo nên một không gian vừa trang nghiêm, vừa nặng nề.

Không khí như bị đè nén bởi sự lo lắng và căng thẳng bao trùm toàn bộ căn phòng, khi các gia tộc thảo luận về tình hình c·hiến t·ranh và tình trạng khốn khó của vương quốc.

Trên mặt bàn, những bản đồ và tài liệu chất chồng lên nhau, mỗi một tờ đều chứa đầy những con số và báo cáo đáng ngại từ các mặt trận.

Những con số t·hương v·ong tăng lên, đất đai bị mất, và số lượng dân tị nạn ngày càng nhiều.

Mỗi tiếng thở dài, mỗi tiếng gõ ngón tay lên mặt bàn đều trở thành âm thanh vang vọng, nhấn mạnh sự bế tắc mà họ đang phải đối mặt.

Ngồi ở vị trí trung tâm, chín gia chủ của các gia tộc lớn cùng bốn gia chủ của Tứ đại gia tộc ngồi cùng nhau trên chiếc bàn tròn, ánh mắt của họ gặp nhau như thể đang tìm kiếm sự đồng thuận trong bóng tối.

Marbas Darbell, gia chủ của gia tộc Marbas, ngồi với dáng vẻ uy nghiêm.

Vẻ mặt lạnh lùng thường thấy của bà ta không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt ngọc lục bảo sắc bén là di chuyển qua từng người đang phát biểu.

Bà giữ im lặng, nhưng sự im lặng đó không làm giảm đi sự hiện diện mạnh mẽ của bà trong căn phòng.

Agares Bliar, gia chủ của gia tộc Agares, ngồi bên cạnh. Cơ thể hắn to lớn với từng khối cơ bắp khổng lồ và đôi mắt tức giận hiện rõ sự bất mãn.

Những ngón tay của hắng gõ từng nhịp lên bàn theo một điệu nhạc căng thẳng, như muốn giải tỏa cơn giận dữ đang bốc lên trong lòng.

“Chúng ta không thể tiếp tục thế này,” Hắn ta lên tiếng, giọng nói vang rầm như sấm.

“Những gì chúng ta mất đi trên chiến trường không chỉ là đất đai mà còn là lòng tin của q·uân đ·ội. Sự bất lực này không thể kéo dài.”

Lucas Edgard, gia chủ của gia tộc Edgard, ngồi đối diện, khuôn mặt bình tĩnh và khôn ngoan như thể mọi biến cố đều nằm trong tầm kiểm soát của ông.

Lucas cẩn trọng đưa ra từng nhận xét, cố gắng giữ cho cuộc thảo luận không bị cuốn vào cảm xúc tiêu cực.

“Tình thế khó khăn là điều không thể phủ nhận, nhưng việc mất kiểm soát sẽ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Chúng ta cần một kế hoạch cụ thể, không thể chỉ dựa vào sự bất mãn và tức giận mà hành động.”

Foras Emma, gia chủ của gia tộc Foras, người vốn được biết đến với vẻ bất biến, giờ đây không thể che giấu được sự lo lắng hiện rõ trên đôi mày nhăn lại.

Cô ta nhìn chằm chằm vào những bản đồ trải rộng trên bàn, ngón tay chạm nhẹ vào các điểm chiến lược.

“Lucas nói đúng,” Tông giọng nhẹ nhàng, nhưng không kém phần mạnh mẽ quyền lực.

“Chúng ta cần một chiến lược cụ thể. Những kế hoạch hiện tại rõ ràng đã không đủ. Nếu không thể củng cố các phòng tuyến quan trọng, chúng ta sẽ mất đi nhiều hơn nữa. Nhưng vấn đề là nhân lực và tài nguyên đang ngày càng cạn kiệt. Làm thế nào để chúng ta xoay sở được?”



Marbas Darbell cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của bà lạnh lùng nhưng rõ ràng, từng từ một đều nặng nề như đá.

“Chúng ta đã đứng trên bờ vực thẳm quá lâu rồi. Đây không phải là lúc để lo lắng hay sợ hãi. Điều chúng ta cần là quyết định. Và quyết định phải được đưa ra ngay tại đây, ngay lúc này.”

Agares Bliar nhìn quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén dừng lại ở từng gia chủ.

“Marbas nói đúng. Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa. Nhưng quyết định thế nào? Chúng ta có những kế hoạch nào khả thi để đối mặt với tình thế này?”

Lucas Edgard thở dài, hai tay đan vào nhau trước mặt.

“Việc duy trì sự kiên định là điều cần thiết, nhưng cũng phải thực tế. Nếu chúng ta muốn giữ vững các vùng đất còn lại, cần phải có sự phân phối lại tài nguyên và tăng cường hỗ trợ cho các gia tộc tuyến đầu. Nhưng vấn đề là tài nguyên đang cạn kiệt nhanh chóng.”

Foras Emma gật đầu đồng tình.

“Đúng vậy, chúng ta cần phải tối ưu hóa những gì chúng ta có. Việc này cần đến sự hợp tác từ tất cả các gia tộc. Những gia tộc ở tuyến sau cần phải hỗ trợ nhiều hơn, chia sẻ trách nhiệm để giảm bớt gánh nặng cho các gia tộc đang ở tuyến đầu.”

Agares Bliar nhíu mày, không giấu được sự căng thẳng.

“Nghe thì dễ, nhưng thực hiện không hề đơn giản. Chúng ta đã mất quá nhiều người và tài nguyên, mọi sự điều chỉnh lúc này đều phải hết sức cẩn trọng. Một bước đi sai lầm có thể khiến chúng ta mất tất cả.”

Marbas Darbell, với ánh mắt kiên định, lướt nhìn từng người trong căn phòng.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Đây là thời điểm sống còn. Mỗi một quyết định từ giờ phút này đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng không được phép do dự. Chúng ta đã quá gần kề với sự sụp đổ, nhưng nếu tất cả đoàn kết, chúng ta vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế.”

Không khí trong phòng hội đồng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những tia sáng yếu ớt từ đèn dầu không thể xua tan được bóng tối đang đè nặng lên tâm trí của từng người

Cuộc thảo luận đang đến hồi gay cấn thì cánh cửa phòng họp bỗng mở ra.

Một hộ vệ của gia tộc Marbas bước vào, hơi thở dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Tất cả các gia chủ đều quay đầu lại nhìn, sự căng thẳng như nén lại trong từng cử chỉ.

Hộ vệ tiến thẳng đến Marbas Darbell, đưa ra một bức thư với hai tay, giọng nói khẽ khàng nhưng không giấu nổi sự khẩn cấp.

"Thưa gia chủ, đây là thư báo cáo tình hình chiến đấu từ Thung lũng Sao Rơi."

Darbell nhận thư, nét mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt sắc bén của bà lộ rõ sự lo lắng cho tình hình của đứa cháu gái.

Darbell cẩn thận mở bức thư ra, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ.

Ban đầu, khuôn mặt bà không thay đổi, giữ nguyên vẻ cứng rắn thường thấy, nhưng sau đó, đôi mắt bà dần mở to, sự ngạc nhiên hiện lên rõ lên trên khuôn mặt.



Những ngón tay đang cầm bức thư bỗng siết chặt lại, và một nụ cười nhẹ nhưng đầy niềm vui bất ngờ hiện trên môi.

Các gia chủ khác không khỏi ngạc nhiên trước sự biến đổi này. Agares Bliar, người đang ngồi bên cạnh, nhướng mày hỏi, giọng đầy tò mò và nghi ngờ.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Darbell? Có tin tốt gì sao?"

Darbell không trả lời ngay, bà gấp bức thư lại, rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía các gia chủ khác, giọng nói mạnh mẽ nhưng không giấu nổi sự tự hào.

"Cháu gái của ta, Aurelia, đã đánh bại quân địch tại Thung lũng Sao Rơi. Dù chỉ có 7 ngàn quân trong khi địch tới 14 ngàn, nhưng nhờ vào mưu lược và một loại vật liệu mới, Aurelia đã hoàn toàn kiểm soát được Thung Lũng Sao Rơi."

Lucas Edgard, thường ngày điềm đạm, cũng không giấu nổi sự bất ngờ.

"Đánh bại một lực lượng gấp đôi? Quả là kỳ tích! Nhưng vật liệu mới mà ngươi nhắc đến là gì?"

Darbell nở một nụ cười đầy kiêu hãnh.

"Đó là một loại vật liệu xây dựng đặc biệt tên là Xi Măng mà Aurelia cùng các cố vấn của cháu ta phát triển. Nó giúp tăng cường khả năng phòng thủ và sức chiến đấu của q·uân đ·ội ta. Với sự sáng tạo và dũng cảm của mình, Aurelia đã biến một trận chiến gần như vô vọng thành chiến thắng vang dội."

Foras Emma, người luôn nghiêm nghị và tỏ ra bình thản trước mọi vấn đề, nay cũng không khỏi nể phục.

"Aurelia thật sự là một tài năng xuất chúng. Tin này sẽ giúp chúng ta tăng cường tinh thần chiến đấu, không chỉ trong gia tộc Marbas mà còn trong toàn bộ q·uân đ·ội Nioder."

Bầu không khí trong phòng họp, vốn căng thẳng, giờ đã dịu đi, thay vào đó là sự phấn khởi.

Đây không chỉ là một tin chiến thắng, mà còn là một dấu hiệu tích cực giữa thời kỳ c·hiến t·ranh khốc liệt.

Agares Bliar, dù thường tỏ ra khó chịu, cũng không thể không khen ngợi.

"Aurelia không chỉ là niềm tự hào của gia tộc Marbas, mà còn của cả Nioder. Với những chiến thắng như thế này, chúng ta có thể tin tưởng rằng ngày tàn của kẻ thù sẽ không còn xa."

Darbell nhẹ gật đầu, ánh mắt chứa đựng niềm tự hào sâu sắc.

"Chúng ta phải tiếp tục ủng hộ và tạo điều kiện cho Aurelia. Trong thư có nhắc đến một số vấn đề cần hỗ trợ, ta nghĩ chúng ta có thể thảo luận."

Marbas Darbell cầm lá thư trong tay, ánh mắt bà chuyển nhanh qua từng dòng chữ.

Sự vui mừng vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt bà sau khi đọc xong nội dung.

Darbell bình tĩnh ngước lên, nhưng ánh mắt không giấu được niềm phấn khởi. bà bắt đầu giải thích với các gia chủ khác về những gì Aurelia yêu cầu.

"Đầu tiên," Darbell nói, giọng rõ ràng và dứt khoát.



"Aurelia cần hỗ trợ nhân lực. Cháu ta muốn nhân lực không phân biệt liệu đó là nô lệ hay dân tị nạn, chỉ cần đủ 2 đến 3 ngàn người. Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu vẫn là dân tị nạn."

Các gia chủ nghe vậy bắt đầu trao đổi ý kiến, những tiếng thì thầm nổi lên từ mọi phía của bàn họp.

Việc thu thập số lượng lớn người như vậy trong thời điểm này là điều rất dễ dàng, nhất là dân tị nạn.

“Không có việc gì, ở chỗ ta có rất nhiều dân tị nạn, nếu Aurelia thu nhận hết ta còn vui không kịp đây này.”

“Chỗ ta cũng có.”

“Chỗ ta cũng vậy.”

Dân tị nạn đang là vấn đề, thế nên bọn họ không ngại ném vấn đề này sang cho kẻ khác.

"Còn một điều nữa," Darbell tiếp tục, "Aurelia yêu cầu sự hỗ trợ từ các chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng."

Ngay khi nghe đến đây, Vine Oliver, gia chủ của gia tộc Vine, tỏ ra khá hứng thú.

Tuy chỉ là gia tộc xếp thứ 6, nhưng gia tộc của hắn từ lâu đã nổi tiếng trong việc xây dựng hầu hết các công trình quan trọng trên vùng đất quỷ, từ những pháo đài kiên cố đến các thành lũy bất khả x·âm p·hạm.

Nghe thấy trong thư lúc nãy có đề cập đến một loại vật liệu xây dựng mới góp phần không nhỏ vào chiến thắng, đã khiến cho Olive rất tò mò và tự hỏi đó là thứ gì.

Hắn cất tiếng, giọng đầy tự tin.

“Gia tộc Vine chúng ta luôn sẵn sàng hỗ trợ. Tôi đề nghị cử những người giỏi nhất đến để giúp đỡ."

Darbell gật đầu đồng tình, ghi nhận sự cam kết từ Oliver. Các gia chủ khác cũng tỏ ra quan tâm, vì họ biết sự hiện diện của gia tộc Vine sẽ là một lợi thế lớn.

"Yêu cầu cuối cùng," Darbell nói tiếp, "Aurelia cần tuyển dụng các quỷ biết chữ, hoặc những học đồ về ma dược, thợ rèn, ma trận sư, và ma cụ sư."

Các gia chủ lặng đi một lúc, suy nghĩ về lời đề nghị này. Vì những kẻ sở hữu các chức nghiệp đó đều rất quan trọng đối với sự phát triển của gia tộc bọn họ.

Nhưng đánh giá lại thì chỉ là học đồ thôi, nên chắc cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Sau một vài giây, một số người trong họ bắt đầu gật đầu, cho thấy sự đồng thuận.

Các học đồ không phải là tài nguyên quý giá nhất, và việc giúp đỡ Aurelia hiện giờ mới quan trọng hơn, nhất là việc Aurelia là cháu gái của gia chủ thuộc tứ đại gia tộc.



( ̄ ▽  ̄ *) ゞ Tính ra mục đích ban đầu là mình viết truyện để tự đọc.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯