Trong nhà ăn, bầu không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của món cà ri thịt và rau củ.
Mọi người, dù ban đầu có chút ngại ngần, nhưng khi bắt đầu thưởng thức, không ai có thể kìm lòng trước hương vị đậm đà và hấp dẫn của món ăn.
Vine Eldric, cha của Oliver và là gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Vine, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bằng cách ăn một miếng lớn cà ri.
Lão già lão luyện, với những vết nhăn in hằn trên gương mặt, đôi mắt mờ mờ nhưng sắc sảo, không khỏi ngỡ ngàng trước hương vị của món ăn.
Chiếc muỗng trên tay lão không ngừng hoạt động, lão ăn rất nhanh, gần như nuốt chửng từng muỗng cà ri.
Vương Cường và Oliver đều lo lắng khi thấy Eldric ăn nhanh như vậy, sợ rằng lão sẽ nghẹn.
“Cha, người ăn từ từ thôi.”
Họ vừa định lên tiếng khuyên nhủ, thì lão đột ngột dừng lại, quay sang nhìn cả hai với ánh mắt sắc bén.
“Đừng có khinh thường người già!” Eldric quát, giọng nói đầy quyền uy nhưng không thiếu phần hài hước.
“Ta đã sống qua bao nhiêu trận chiến, chỉ một bát thức ăn mà làm khó ta sao?” Lão cười khục khặc rồi tiếp tục ăn, bỏ mặc sự lo lắng của người khác.
Ở phía bên kia bàn, Vine Kael, con trai của Oliver, không thể giấu nổi sự phấn khích khi ngửi thấy mùi thơm của món cà ri.
Cậu ta ăn nhanh đến mức gần như nuốt chửng từng miếng thịt và rau củ, mỗi lần đưa muỗng lên miệng đều không quên liếc nhìn ông nội mình, như thể đang tham gia vào một cuộc thi ăn ngầm.
"Ngon thật! Không thể tin nổi," Kael thốt lên, giọng đầy hứng khởi khi nhai kỹ lưỡng từng miếng, thưởng thức từng lớp hương vị trong miệng.
Cha của Oliver, cũng không chịu thua kém.
Ông không ngừng gắp thức ăn.
"Ngươi cái tên cháu bất hiếu này, ngươi không biết kính già à!" ông cằn nhằn khi tên cháu trai này cứ lấy hết mấy viên thịt.
Vương Cường đứng ở gần đó, quan sát cảnh tượng này với một nụ cười nhẹ. Hắn biết rằng món cà ri của mình sẽ gây ấn tượng, nhưng không ngờ lại khiến cả gia tộc Oliver phải chú ý đến vậy.
"Còn nhiều lắm, mọi người cứ ăn thoải mái," hắn nói, tay ra hiệu cho các nhân viên bếp mang thêm thức ăn ra.
Arazel Zephyr, người điều khiển Wyvern, vốn là người ít nói, lạnh lùng, giờ đây lại cắm đầu vào bát cà ri trước mặt.
Hắn múc từng muỗng lớn, đôi mắt hờ hững nhưng sự thỏa mãn hiện rõ trong cách hắn ăn.
"Chắc hẳn đầu bếp này đã bỏ rất nhiều công sức vào món ăn này," Zephyr nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng chỉ đơn giản nói.
"Món này thật sự ngon."
Một người lính hầu cận đi theo Zephyr ngồi gần đó, nhìn thấy Zephyr ăn mà không khỏi ngạc nhiên.
"Ngài Zephyr, tôi chưa từng thấy ai ăn mà hào hứng như ngài," cậu ta nói, nửa đùa nửa thật, rồi quay sang đồng đội cười rúc rích.
Zephyr không trả lời, chỉ tiếp tục ăn, nhưng có thể thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, như muốn đáp lại lời nhận xét ấy.
Cả nhóm đều rất thích thú và bắt đầu thắc mắc về người đã làm nên món ăn ngon tuyệt vời này.
Caelan, ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, quan sát tất cả với đôi mắt sắc lạnh.
Trong lòng có chút khinh thường khi nhìn cách họ ăn uống.
‘Đám nhà quê không biết thưởng thức.’
Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng vừa nãy chính hắn cũng đã ăn không khác họ là mấy.
“Món ăn này thật sự rất ngon, không biết ai là người nấu ra món này.”
“Đúng vậy, Aurelia, ngươi có thể cho ta gặp đầu bếp được không.”
Những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Aurelia, và cô không thể giấu được nụ cười tự hào khi nhìn Vương Cường đang đứng ở gần đó, trầm tĩnh và điềm đạm như thường lệ.
"Người nấu các món ăn này là cố vấn của tôi, Brian." Aurelia bắt đầu, giọng nói đầy niềm tự hào.
"Anh ấy không chỉ là đầu bếp tài ba, mà còn là người đã chế tạo ra xi măng - thứ vật liệu mà các ngài đang rất hiếu kỳ."
Khi nghe đến đây, ánh mắt của Oliver sáng lên rõ rệt.
Ông ngừng ăn, đặt muỗng xuống và nhìn chằm chằm vào Vương Cường với vẻ ngạc nhiên pha lẫn sự tôn trọng.
"Thật? Chàng trai này vừa là cố vấn vừa là đầu bếp vừa là người phát minh ra thứ vật liệu mới?" Oliver nói, giọng không giấu được sự kinh ngạc.
Vine Kael, đang ngồi cạnh ông nội, cũng mở to mắt.
Zephyr, người thường ngày luôn giữ vẻ lạnh lùng và thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, cũng không thể không quay đầu lại nhìn Vương Cường.
Dù không nói gì, ánh mắt sắc bén của hắn dường như đang đánh giá Vương Cường một cách nghiêm túc hơn.
‘Một con quỷ đa tài... thú vị thật,’ Zephyr nghĩ thầm, đôi mắt không giấu được sự tò mò lẫn thán phục.
Oliver, sau một khoảnh khắc im lặng để suy nghĩ, quay sang Aurelia và cười nhẹ.
"Có vẻ như ta đã đánh giá thấp người của ngươi, Aurelia," ông nói, giọng điệu có phần dịu lại nhưng vẫn giữ được sự tôn nghiêm.
Aurelia mỉm cười, cảm nhận được sự tự hào khi thấy Vương Cường nhận được sự công nhận từ những người quan trọng.
"Chắc chắn rồi, thưa ngài Oliver. Anh ấy không chỉ giỏi về những món ăn, mà còn có những ý tưởng vượt trội trong cả việc xây dựng và chiến lược. Tôi tin rằng các ngài sẽ không phải thất vọng khi biết thêm về anh ấy."
Sau bữa ăn thịnh soạn, mọi người chuyển vào phòng chỉ huy, nơi có bộ bàn ghế sofa bọc da được sắp xếp xung quanh một bàn trà lớn.
Trên bàn, Vương Cường đã chuẩn bị sẵn một đĩa snack khoai tây tự tay hắn làm. Món ăn vặt này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Aurelia, Caelan, và Vine Kael.
Aurelia nhấc một miếng snack khoai tây lên, nhìn nó một cách tò mò trước khi cắn một miếng nhỏ.
Đôi mắt cô sáng lên khi hương vị giòn tan và đậm đà lan tỏa trong miệng.
"Món này thật sự rất ngon! Vươn…Brian, đây là gì vậy?" Aurelia hỏi, giọng đầy phấn khích.
“Đây là khoai tây chiên, một món ăn vặt, tôi hay gọi nó là snack khoai tây.”
Dù nghe món này được làm từ khoai tây nhưng Aurelia vẫn không do dự hay lo sợ mà bốc lấy thêm vài miếng nữa ăn.
Cô hoàn toàn tin tưởng rằng Vương Cường sẽ không bao giờ cho cô ăn một thứ có độc.
Caelan cũng cầm lấy một miếng và thưởng thức, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn dần dãn ra khi hương vị món ăn chinh phục vị giác.
"Không ngờ khoai tây lại có thể được chế biến ngon đến thế này," hắn nói, giọng đầy kinh ngạc.
"Đúng là một món ăn tuyệt vời."
Vine Kael nhìn cả hai người ăn thì thèm lắm nhưng hắn lại lo lắng hỏi.
"Khoai tây sao? Nhưng ta từng nghe nói khoai tây độc hại, ăn vào dễ gây trúng độc mà," hắn nói với chút lo lắng, ánh mắt đổ dồn về phía Vương Cường.
Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng, nhận ra sự e ngại của họ.
"Thực ra, khoai tây không độc, nếu biết cách chế biến đúng. Chất độc chỉ có trong phần xanh của củ và trong mầm, nhưng khi khoai tây được gọt vỏ và nấu chín kỹ lưỡng như thế này, thì hoàn toàn an toàn và rất ngon. Đây là món snack phổ biến nơi tôi đến, được làm từ những lát khoai tây chiên giòn."
Oliver và Eldric, dù ban đầu bị cuốn hút bởi món snack, nhưng cả hai nhanh chóng quay lại chủ đề chính.
"Về xi măng mà ngươi nhắc đến, ta rất quan tâm đến cách thức nó hoạt động," Oliver bắt đầu, mắt ông ánh lên sự tập trung.
Vương Cường từ từ giải thích.
"Xi măng là một loại vật liệu kết dính rất mạnh, khi kết hợp với cát và đá, nó sẽ tạo ra một chất gọi là bê tông. Bê tông này có thể chịu lực tốt hơn nhiều so với gạch và đá thông thường, cho phép xây dựng những công trình cao hơn và bền vững hơn."
Eldric, nghe vậy, không giấu được sự hứng thú.
"Vậy, theo như ngươi nói rằng với xi măng, chúng ta có thể xây dựng những pháo đài kiên cố hơn và cầu đường vững chắc hơn?"
"Đúng vậy," Vương Cường trả lời với vẻ tự tin.
"Xi măng không chỉ giúp tăng cường độ bền của công trình mà còn rút ngắn thời gian xây dựng. Nó đặc biệt hữu ích trong việc xây dựng các công trình lớn như thành trì hoặc cầu nối."
Oliver gật đầu, đôi mắt sáng lên với những ý tưởng mới nảy ra.
"Nếu như những gì ngươi nói là thật, thì ta có thể hình dung ra được những ứng dụng to lớn của nó. Vật liệu này chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn cách chúng ta xây dựng. Ta không thể chờ đến khi nhìn thấy nó hoạt động thực tế."
Vương Cường cười nhẹ, hiểu rằng họ đã bị thuyết phục.
"Tôi tin rằng nó sẽ mở ra nhiều cơ hội mới cho việc xây dựng. Chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm trong những dự án nhỏ trước để thấy rõ hiệu quả của nó."
Để minh họa thêm cho lời nói của mình, Vương Cường lấy ra một bản vẽ phác thảo căn cứ quân sự mới, một thiết kế đầy chi tiết và sáng tạo.
Bản vẽ cho thấy một pháo đài kiên cố với các tháp canh, tường thành, và hệ thống phòng thủ được bố trí một cách hợp lý.
Oliver và Eldric chăm chú nhìn vào bản vẽ, không khỏi trầm trồ trước sự khéo léo và tỉ mỉ của nó.
Oliver nhíu mày, không giấu được sự tò mò khi nhận thấy nét vẽ trên bản phác thảo.
"Brian, ngươi đã dùng thứ gì để vẽ nên bản phác thảo này? Nó trông giống như vẽ bằng than, nhưng lại không phải."
Vương Cường cười nhẹ, đáp lại.
"Đây là một trong những sản phẩm mới mà tôi đang phát triển. Những chữ ngài nhìn thấy trên bản vẽ được viết bởi bút ngòi kim. Loại bút này đang được sản xuất với khả năng viết mượt mà, không bị lem mực và rất tiện lợi cho việc ghi chép."
“Còn các nét vẽ được vẽ bằng bút chì cũng là một loại bút tôi sắp cho ra thị trường cùng với bút ngòi kim.”
Nói xong, hắn lấy ra một cây bút kim, cây bút chì và một cục gôm tẩy, đặt lên bàn trước mặt Oliver và Eldric.
"Đây là cây bút kim ngòi vàng và cây bút chì. Cục gôm tẩy này cũng làm từ xác slime, với khả năng xóa sạch những nét chì một cách dễ dàng mà không làm hỏng giấy."
Eldric, vốn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không giấu nổi sự ngạc nhiên khi cầm lấy cây bút chì. Ông lật qua lật lại nó trong tay, quan sát kỹ từng chi tiết.
"Thật đáng kinh ngạc! Loại công cụ này sẽ giúp chúng ta rất nhiều trong việc ghi chép và lập kế hoạch chiến lược. Khả năng xóa mà không làm hỏng giấy sẽ là một lợi thế lớn."
Oliver, vẫn còn chăm chú nhìn vào bản vẽ, gật đầu đồng tình.
"Thứ này trông có vẻ tiện lợi và rẻ hơn các loại bút làm bằng ma cụ. Không chỉ giúp việc ghi chép trở nên dễ dàng hơn, mà còn mở ra một hướng đi mới. Ngài cố vấn, đây thực sự là một sản phẩm đột phá."
Giọng điệu cùng cách xưng hô của Oliver đối với Vương Cường dần thay đổi, như thể hiện sự kính trọng của hắn đối với chàng trai trẻ này.
Vương Cường mỉm cười, mắt hắn ánh lên vẻ tự hào.
"Tôi tin rằng những công cụ này sẽ mang lại hiệu quả cao trong công việc xây dựng chuẩn bị sắp tới."
Eldric, vẫn cầm cây bút chì trong tay, nhìn thẳng vào Vương Cường, hỏi thêm.
"Ngươi có dự định mở rộng sản xuất hàng loạt mấy thứ này không? Chúng ta có thể đặt mua trước với số lượng lớn."
Vương Cường gật đầu, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán.
"Tôi đang lên kế hoạch mở rộng sản xuất và phổ biến những công cụ này. Nếu là với các ngài đây chúng tôi sẽ đưa ra một cái giá ưu đãi nhất có thể."
Oliver quay sang Eldric, ánh mắt thể hiện sự đồng tình và hứng thú.
"Tốt tốt tốt." Hắn cười tô thích thú
Cả hai không ngừng tán thưởng sự sáng tạo của Vương Cường, đồng thời cũng không quên thảo luận và hỏi về các chi tiết có trong bản thiết kế.
Bầu không khí trong phòng chỉ huy trở nên sôi nổi, đầy ắp sự háo hức và kỳ vọng về những tiềm năng sắp tới.
…
Mình viết đôi khi nhanh quá, không dò lại kịp sẽ hay có lỗi, mong mọi người thông cảm. Có gì nhắc mình dưới phần bình luận, mình sẽ chỉnh sửa lại.
Chân thành cảm ơn!
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.