Nắm cuốn lệnh trên tay Vương Cường mơ hồ nhớ về quá khứ. Cái ngày mà lần đầu hắn xin được giấy phép kinh doanh.
Lúc đó, hắn rất vui mừng và háo hức khi bao công sức bỏ ra cũng đã có được thành quả đầu tiên nhưng bên cạnh đó thì trong thâm tâm hắn cũng có chút lo âu.
Lo rằng mình sẽ gặp thất bại, lo rằng mình không làm được. Những nỗi lo đó không ngừng ám ảnh tâm trí một kẻ đầy ước mơ, đầy hoài bảo.
Tuy nhiên, mỗi lần nhìn lại hành trình mà bản thân đã đi qua, Vương Cường lại nhận ra rằng sự sợ hãi cũng là nguồn động lực để hắn cố gắng hơn, không ngừng học hỏi và hoàn thiện bản thân.
Thực vậy, những ngày đầu tiên hắn học được rất nhiều điều từ những lỗi lầm nhỏ nhặt.
Có hơi chật vật nhưng dần dần, nỗi sợ thất bại ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong sự trưởng thành của hắn, là một điều kiện tiên quyết để một kẻ không cha không mẹ có thể vươn tới những thành công lớn lao.
Trở về thực tại, cảm xúc vui mừng đó lại một lần nữa dâng lên trong lòng Vương Cường. Nhưng giờ đây, hắn đã không còn sợ hãi.
Quay về chỗ của Dorig, Vương Cường thấy Erzin cùng lão Gelgaan cũng ở đó. Bọn họ đang bận rộn kiểm tra nguyên liệu.
Nhìn bọn họ bận rộn khiến hắn không khỏi vui mừng, đây là niềm vui của tư bản chăng. Chợt một ý nghĩ tà ác xuất hiện.
Vương Cường tiến lại gần và chào hỏi: “Chào mọi người, công việc ở vẫn ổn chứ?”
Nghe thấy giọng của đại ca Dorig vội vàng để đồ trên tay xuống hắn nhanh chóng đáp lại.
“Thưa đại ca, mọi việc vẫn ổn.”
Nhận ra Vương Cường đã về, Erzin cũng dừng việc trong tay lại, cô lo lắng hỏi.
“Thành công chứ?”
Dorig cùng Gelgaan nghe vậy cũng cảm thấy hồi hộp, chờ đợi câu trả lời từ Vương Cường. Cả hai đã nghe Erzin kể về việc hắn đi gặp phó đội trưởng và đang hy vọng vào một kết quả tốt.
Tuy nhiên, câu trả lời chỉ là một cái lắc đầu đầy tiếc nuối, làm không khí trở nên trầm lắng.
Lão Gelgaan tiến lại gần để vỗ vai an ủi, trong khi Erzin và Dorig nhìn nhau với sự thất vọng hiển hiện trên khuôn mặt.
Vương Cường giả bộ ngạc nhiên hỏi:
“Các ngươi đây là bị gì vậy, ta đã nói gì đâu? Ta đã có được cuốn lệnh cho phép chúng ta buôn bán!”
Nghe thấy điều này, mọi người bỗng trở nên sôi nổi. Dorig phát ra tiếng gào vui sướng, Erzin thì nắm lấy cuốn lệnh cẩn thận nhìn xem, còn lão Gelgaan chỉ im lặng, nhưng ánh mắt lại ánh lên một chút vui vẻ.
Nghỉ giải lao không lâu, Vương Cường bắt đầu luôn vào công việc, hắn hỏi:
“Dorig, số lượng thu gom hôm nay là bao nhiêu?”
“A, đại ca đợi em chút, em vẫn đang ghi lại,” Dorig trả lời, mắt hắn bắt đầu chăm chú vào tờ giấy tính toán.
Vương Cường cũng nhìn theo tờ giấy và hắn không khỏi lắc đầu. Thông tin trên đó trông rất lộn xộn. Có vẻ như thế giới này chưa có hệ thống phân loại hoặc là Dorig chưa biết về nó.
“Được rồi, chú ra sắp xếp nguyên liệu tiếp đi, để anh ghi cho.”
Nghe đại ca nói vậy Dorig không khỏi lo lắng hỏi:
“Em làm có chỗ nào không tốt ạ?”
“Không, chú làm tốt, nhưng cần cải thiện một số thứ để hiệu quả hơn.” Vương Cường trấn an.
Nói xong, hắn bắt đầu ghi thêm các mục như tên nguyên liệu, mô tả, đơn vị tính, loại vật liệu, trạng thái, mục đích sử dụng, ghi chú, ngày nhập, v.v.
Sau đó, Vương Cường lại kêu mọi người chia nguyên liệu thành các nhóm theo loại, kích thước, trọng lượng, hoặc tần suất sử dụng.
Tuy công việc có thêm phần nhiều hơn, nhưng mọi người không ai phàn nàn cả. Họ cảm thấy rằng Vương Cường làm vậy là có lý và họ tin tưởng ở hắn.
Đến xế chiều, mọi công việc cũng đã đâu vào đấy. Nhìn từng thùng nguyên liệu gọn gàng, mọi người không khỏi phấn khởi. Chỉ với ngày đầu tiên mà họ đã thu gom được đủ số nguyên liệu để làm hơn 500 cái bánh.
Dorig hâm mộ, nói: “Đại ca, thật không thể tin được chỉ cần tốn một bạc năm đồng mà chúng ta đã có thể thu gom được nhiều nguyên liệu như vậy.”
Trái với vẻ vui mừng của Dorig, Vương Cường nghiêm túc dặn dò: “Hôm sau, nếu thấy số lượng thu gom ít đi, thì có thể tăng giá lên thêm một chút. Ví dụ như 19 con bọ khô cằn giá một đồng, nhưng đừng tăng quá nhanh.”
“Tuân lệnh đại ca, em sẽ chú ý.” Dorig đáp lại.
“Ừ, tốt.” Vương Cường khen ngợi.
Nhìn thấy một vài nguyên liệu mới, Erzin tò mò hỏi: “Brian, ngươi lấy mấy quả Saltlash này làm gì? Ta nhớ lần trước ngươi không mua nguyên liệu này.”
“Thực ra, nếu lần đó có bán, ta đã mua vài quả về dùng thử” Vương Cường trả lời.
“Dùng thử? Đừng có điên! Thứ này chỉ cần ăn một chút thôi là có thể khiến ngươi c·hết ngay lập tức vì độ mặn, chưa kể đến hạt của nó phát triển rất nhanh trong cơ thể động vật.”
Vương Cường không ngạc nhiên với thông tin này, vì anh đã biết về đặc tính nguy hiểm của Saltlash và cũng có cách giải quyết.
“Nếu xay nghiền chúng thật kỹ, sau đó pha loãng và lọc qua màng, rồi nấu cho phần nước bốc hơi đi, ta có thể thu được muối tinh để sử dụng trong rất nhiều món ăn.” hắn giải thích.
“Món ăn? Ngươi còn làm được thêm những món khác?” Lão Gelgaan ngạc nhiên hỏi.
“Cũng không nhiều lắm.” Vương Cường khiêm tốn đáp.
Nhìn khuôn mặt hứng thú của mọi người, hắn vui vẻ nói: “Hay vậy đi, sau khi dọn dẹp hết đống này, chúng ta sẽ thử làm một ít muối rồi nấu một vài món mới.”
Nghe về món mới, mọi người không khỏi vui mừng phấn khởi.
“Được!”
“Nhất trí!”
“Đại ca vĩ đại!”
Vương Cường suy nghĩ một chút rồi chọn lấy một ít nguyên liệu.
…
Xong việc, cả đám tập trung đến mượn bếp của Tolgon, trừ Erzin vì cô ta bận nhiệm vụ nên sẽ tới sau.
Thấy Vương Cường đến, Tolgon không khỏi niềm nở chào hỏi.
“Haha.Vào đây đi, đừng ngại! không cần khách khí, mọi người là bạn của Brian tức là bạn của ta.”
Nghe vậy, Vương Cường cũng lấy làm vui. Hắn nói rõ mục đích của hôm nay rồi cùng mọi người bắt tay vào việc. Lần này Tolgon cũng xắn tay áo giúp đỡ.
Không khí rất ấm áp, trông như một buổi gặp mặt của những người bạn thân lâu ngày. Họ cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn uống, cùng nhau tâm sự chia sẻ về những khó khăn, ước mơ và hy vọng của bản thân.
Trái với sự vui vẻ ở nơi này, thì tại một vùng chiến tuyến khác trong cuộc chiến của vương quốc Nioder với Berimars, nỗ lực c·hiếm đ·óng “thung lũng sao rơi” đang dần biến thành trận chiến sa lầy.
Cả hai phe đang đấu tranh dữ dội suốt nhiều tháng qua mà không có kết quả. Họ mắc kẹt trong tình trạng tiến không được, lùi lại càng không thành.
“Thung lũng sao rơi” là một địa điểm chiến lược quan trọng, nơi có nhiều mỏ quặng ma tinh thạch. Trước đây, chỉ cần một chút đi tìm, người ta đã có thể nhặt được một viên ma tinh trên mặt đất.
Vì vậy, nơi này đã từng sở hữu khung cảnh lãng mạn tuyệt đẹp, nhưng giờ đây, với việc khai thác quặng ma tinh thạch cùng cuộc chiến giữa hai vương quốc đã khiến mặt đất chỉ còn lại những mỏ quặng bỏ hoang và sình lầy ẩm ướt.
Không khí thì tràn ngập sự căng thẳng cùng mùi tanh tưởi của máu khiến cho binh lính của cả hai phe đều rơi vào trạng thái kiệt lực.
Doanh trại Nioder
Một tên lính hớt hải chạy vào bẩm báo: “Thưa chỉ huy, những tên binh lính của Berimars lại tiến công ạ.”
“C·hết tiệt! Bọn nhân loại này đúng là một đám âm hồn bất tán mà,” Cô bực dọc nói rồi hướng cố vấn hỏi. “Lương thực, v·ũ k·hí binh lực còn đủ duy trì chứ?”
“Thưa chỉ huy, số lương thực khả năng chỉ duy trì được một tháng, còn v·ũ k·hí cùng binh lực thì vẫn ổn.”
Ngồi ở vị trí chính giữa, cô trầm ngâm suy nghĩ nhanh rồi nói.
“Được rồi, cố gắng duy trì phòng thủ, ta sẽ viết lá thư gửi về tổng bộ xin thêm viện trợ.”
“Vâng!”
…
Hôm sau, trời còn chưa sáng thì Gelgaan đã ra khỏi phòng. Hôm nay, lão được phó đội trưởng giao nhiệm vụ đi kiểm tra các vòng ma pháp. Nhân tiện, lão sẽ đi lấy bộ dụng cụ nấu ăn cho Vương Cường luôn.
Nhiệm vụ kiểm tra các vòng ma pháp cũng khá đơn giản, chỉ cần đến nơi được chỉ định, giao giấy thông hành và đánh giá mức độ ma năng còn lại trong các vòng ma pháp là được.
Nếu lượng ma năng còn nhiều thì không cần thay ma tinh, nhưng nếu lượng ma năng còn thấp thì phải đăng ký với tổng quản kho để xin ma tinh mới thay thế.
Rất may, lần này lượng ma năng trong các vòng còn khá nhiều nên lão chỉ cần ghi lại các thông số rồi báo cáo lên cấp trên là được.
Xong việc, Gelgaan đến thẳng lò rèn để lấy đồ. Dù trời còn chưa sáng, nhưng ở đây đã hừng hực mùi khói lửa. Thấy lão bạn già đến, Tragen không khỏi hằn học khó chịu nói:
“Này, dù ngươi có nói sẽ đến sớm lấy nhưng bây giờ là quá sớm rồi đấy! Còn mấy món ta vẫn chưa làm xong.”
Gelgaan nhìn xung quanh thấy những thứ cần thiết nhất đã làm xong thì cũng không hối thúc, lão từ từ nói:
"Không vấn đề gì, trưa ngươi đem qua khu vực nhà ăn giao cho ta là được, ta đi trước.”
Tragen không quay đầu nhìn mà tiếp tục tập trung vào việc chế tác, hắn chỉ ngắn gọn nói:
“Được! Đi không tiễn.”
Lúc này Vương Cường cũng bắt đầu dậy. Thường thì hắn sẽ dậy tầm lúc 4 đến 5 giờ đây là một thói quen đã có từ kiếp trước.
Việc đầu tiên hắn làm là tập thể dục, sau đó là ngồi thiền để cảm nhận ma lực trong cơ thể và cuối cùng là đi lau mình. Vì nước ở đây khá quý nên hắn chỉ có thể lau chứ không tắm.
Đang trong lúc ngồi thiền thì lão Gelgaan đến. Khác với mong đợi, Vương Cường không thể cảm nhận được một chút ma lực gì phát ra từ lão.
Thường thì trong trạng thái thiền hoặc cảm nhận ma lực, các giác quan sẽ trở nên nhạy bén hơn, tăng khả năng nhận biết được ma lực ở bản thân hoặc ở những người khác.
Nhưng trên người lão, Vương Cường lại không thấy gì hết. Một là lão ẩn giấu đi thực lực, hai là hắn không đủ năng lực để thấy được.
“Ngươi vẫn còn đang cảm nhận ma lực đấy à?” Gelgaan nhìn hoài nghi hỏi.
“Vâng, tôi vẫn đang cảm nhận ma lực và thử hấp thụ ma nguyên tố ở đây.” Vương Cường giải thích. “Dù thưa thớt nhưng vào sáng sớm vẫn có một ít cho tôi hấp thụ, tuy vậy nó có mùi khá là khó chịu.”
Nghe đến việc Vương Cường có thể ngửi được mùi ma nguyên tố, Gelgaan sửng sốt hỏi: “Ngươi ngửi được mùi của ma nguyên tố?”
“Đây không phải là điều bình thường sao, bình ma dược lần trước lão cho tôi có mùi của thảo nguyên.”
Đến đây, khuôn mặt Gelgaan trở nên hưng phấn, lão vui vẻ tự nói với bản thân: “Thật không ngờ ta lại vô tình gặp được thêm một kẻ có thể ngửi được mùi của ma nguyên tố. Là trùng hợp? Không! Có lẽ đây là duyên phận.”