Buổi chiều ở doanh trại tĩnh lặng, ánh nắng nhạt dần chiếu qua những tán cây, rọi vào những căn lều q·uân đ·ội đang được dựng khắp nơi.
Gió thổi nhẹ qua, mang theo mùi hương của đất và cỏ, hòa quyện với tiếng bước chân của các binh lính đang tập trung hoàn thành nốt công việc của mình trước khi đêm xuống.
Trong phòng chỉ huy, không khí lại căng thẳng và đầy nghiêm túc.
Vương Cường đang ngồi cùng với Aurelia, cả hai tập trung sâu vào cuộc thảo luận về số lượng lương thảo cần chuẩn bị cho những ngày sắp tới và cách sắp xếp chỗ ở cho đám dân tị nạn sắp tiến về đây.
Trên bàn, các bản kế hoạch, ghi chú và sổ sách bày ra la liệt, thể hiện rõ khối lượng công việc khổng lồ mà họ phải đối mặt.
Aurelia cau mày, chăm chú đọc từng dòng chữ, tay cầm bút đánh dấu những điểm quan trọng.
"Chúng ta cần chắc chắn rằng có đủ lương thực để tiếp nhận lượng dân tị nạn lớn như vậy," cô nói, giọng lo lắng.
Vương Cường gật đầu, mắt cũng không rời khỏi các con số.
"Đúng vậy, chúng ta không thể để bất kỳ sơ sót nào xảy ra. Tôi sẽ tính toán lại một số thứ, nhất là khi số người tị nạn có thể thay đổi vào phút cuối."
Aurelia ngước lên nhìn hắn, trong mắt cô hiện rõ sự tin tưởng.
"Cảm ơn ngươi Vương Cường, thật may khi ta có ngươi hỗ trợ." Giọng cô khẽ run, nhưng chứa đựng một niềm tin mãnh liệt.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, hơi ngả người về phía Vương Cường.
"Nhưng cũng đừng tự ép mình quá. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ vượt qua được."
Vương Cường mỉm cười, nhìn Aurelia với ánh mắt tràn đầy sự điềm tĩnh.
"Cảm ơn cô, Aurelia. Đừng lo lắng, tôi biết giới hạn của mình. Với sự hỗ trợ của cô, tôi tin rằng chúng ta sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này."
Hắn nói, giọng ấm áp và chắc chắn, đôi mắt ánh lên sự tự tin và kiên định.
Khi họ tiếp tục bàn bạc, Vương Cường nhắc đến việc ngài Eldric muốn có công thức chế tác xi măng.
"Ngài Eldric dường như rất quan tâm đến công thức xi măng mà chúng ta đang dùng. Ông ấy muốn có nó để phát triển thêm."
Vương Cường nói với một nụ cười nhẹ.
Aurelia nghe vậy thì khá vui mừng, cô nhấc bút lên, mỉm cười nói.
"Xi măng là do ngươi tạo nên, vì thế ngươi muốn làm gì với nó cũng được. Dù sao, ngươi cũng đã làm rất tốt."
Nhưng Vương Cường lại ngỏ ý với một nụ cười khiêm tốn.
"Nếu không có sự giúp đỡ của cô, xưởng xi măng cũng không thể tiến triển được như hiện tại. Đó là thành quả của cả hai chúng ta."
Nghe câu “Cả hai chúng ta” từ hắn khiến đôi lông mày của Aurelia khẽ rung, cô cảm nhận được một cảm giác ấm nóng lan tỏa trên khuôn mặt, trong lòng ngực cô dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nhớ lại lời trêu đùa của cậu mình hồi trưa, và cảm giác nóng bừng ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Aurelia cố gắng tập trung vào công việc, nhưng đầu óc cô bắt đầu rối bời.
Nhận thấy vẻ không ổn của Aurelia, Vương Cường tiến lại gần, lo lắng hỏi.
"Aurelia, cô có sao không? Trông cô có vẻ mệt mỏi."
Hắn đưa tay chạm nhẹ lên trán của cô nàng để kiểm tra xem liệu có bị sốt không.
Hành động đột ngột này của Vương Cường khiến Aurelia bất ngờ, cô giật mình, mắt mở to và lúng túng lùi lại.
Cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngượng ngùng và mất bình tĩnh.
"Ta... ta không sao," cô lắp bắp, tay chống lên ngực Vương Cường hòng đẩy hắn ra.
Cả hai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt và ngay lập tức bị sốc.
Vương Cường đứng sát Aurelia, tay hắn vẫn chạm lên trán cô, trong khi Aurelia thì một tay chống bàn, tay còn lại chạm vào ngực Vương Cường, tư thế rất dễ gây hiểu lầm.
Caelan hùng hổ bước vào, thấy vậy thì khó chịu nói lớn.
"Cố vấn Brian! Ta không cấm cản ngươi hẹn hò với cháu gái ta, nhưng hình như ngươi có vẻ nhanh quá rồi đấy rồi đấy!"
Vừa nói gió lẫn uy áp nổi lên quanh người Caelan, như một lời đe dọa.
Kael đứng bên cạnh, mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mặt, lắp ba lắp bắp.
"Chỉ hy Aurelia và ngài cố vấn... Hai người... hai người yêu nhau sao? Nhưng nếu có vậy thì... không nên làm ở chỗ làm việc chứ..."
Aurelia đỏ mặt hơn, cảm thấy tình hình ngày càng trở nên khó xử, cô vội vàng đứng thẳng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không phải như mấy người nghĩ đâu! Chúng tôi chỉ đang bàn bạc công việc thôi."
Vương Cường nhận ra tình hình, nhưng hắn cũng chỉ biết cười ngượng, rồi lùi lại vài bước để giảm bớt tình huống ngượng ngùng này.
"Ngài Caelan, Kael, không phải như hai người nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ đang thảo luận về việc tiếp nhận dân tị nạn và lương thảo thôi."
“.…” Nhìn khuôn mặt của cả hai, Caelan tự nhủ trong lòng.
‘Có chó nó mới tin ngươi nói là thật.’
Khu vực lao động của tù binh ngập tràn trong không khí ảm đạm và ngột ngạt. Bụi đất bốc lên từ những hầm mỏ nơi các tù binh đang làm việc cật lực dưới ánh mặt trời gay gắt.
Dù Vương Cường đã ra lệnh chữa trị cho một số binh lính b·ị t·hương, nhưng sự khắc nghiệt của công việc và thiếu thốn điều kiện y tế khiến nhiều tù binh không thể qua khỏi.
Dẫu vậy, số lượng tù nhân còn lại vẫn còn rất đông, và bọn họ bị ép buộc phải tiếp tục lao động từ sáng sớm cho đến tối muộn.
Trong lúc làm việc, những lời nguyền rủa và tiếng chửi rủa từ các tù binh không ngừng vang lên.
"Sao bọn quỷ này không g·iết quách chúng ta đi cho rồi?" một tên tù binh gào lên, mặt nhăn nhó và đôi tay run rẩy khi cố nâng một khối đá nặng.
Một tên khác, với vẻ kiêu căng của kẻ từng là quý tộc, hét lớn.
"Chúng ta là quý tộc! Chúng ta yêu cầu được đãi ngộ! Chúng ta không đáng bị đối xử như thế này!"
Những lời kêu gào ấy chỉ nhận được sự phớt lờ từ mấy tên lính canh.
Bọn chúng chỉ đứng đó, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào đám tù nhân, không một chút mảy may động lòng.
Tuy nhiên, không phải tất cả tù binh đều bị đối xử như nhau. Có một số kẻ đã được hưởng đặc quyền đặc biệt, những tên được chọn làm quản lý trong chính hàng ngũ tù nhân.
Đây là những kẻ mà Vương Cường đã khôn ngoan sử dụng phương pháp "lấy tù nhân quản tù nhân" để kiểm soát đám đông.
Những tên này, giờ đây không còn là kẻ bị h·ành h·ạ, mà là kẻ h·ành h·ạ.
Không gì nguy hiểm hơn khi con người dùng người khác như bậc thang để đạt được tham vọng của mình, nhất là với những kẻ đồng ý vứt bỏ đi tôn nghiêm để đạt được sự thỏa mãn.
Một tên quản tù, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy ác ý, quất mạnh chiếc roi da xuống đất ngay gần một tên tù binh khác.
"Làm việc đi! Mày muốn c·hết sớm à?" Hắn cười khẩy khi thấy tên tù binh khốn khổ ngã nhào, run rẩy vì sợ hãi và đau đớn.
Những tù binh khác, nhìn thấy cảnh này, không khỏi chửi rủa.
"Đồ phản bội! Bọn chúng mày đã quên mình là con người rồi sao? Chúng mày chỉ là lũ súc sinh đội lốt người!"
Nhưng những lời chửi mắng này không hề có tác dụng. Những tên quản tù chỉ cười khinh bỉ.
Trong mắt chúng, giờ đây chúng không còn là những kẻ thấp hèn nữa, mà là những kẻ có quyền lực, những kẻ có thể chà đạp lên mấy tên quý tộc và đồng đội cũ từng bắt nạt chúng.
Các lính canh, đứng nhìn từ xa, không khỏi thán phục sự thông minh của Cố vấn Brian và Chỉ huy Aurelia. Một tên lính quay sang đồng đội của mình, thì thầm.
"Cách này thực sự hiệu quả. Để bọn chúng tự quản lý nhau, không chỉ giảm bớt gánh nặng cho chúng ta mà còn tạo ra sự căng thẳng giữa đám tù nhân. Quả là một kế hoạch tuyệt vời."
Người lính kia gật gù, ánh mắt đầy sự tán thưởng.
"Đúng vậy. Đó là sự khôn ngoan mà chỉ Cố vấn Brian và Chỉ huy mới nghĩ ra được. Chúng ta chỉ việc đứng đây và quan sát, mọi thứ khác đã có bọn chúng lo liệu."
…
Ở một nơi khác.
Tại dinh thự của Bá tước Leopold von Hohenzollern, một công trình kiến trúc cổ kính, bao phủ bởi một bầu không khí u ám và quyền lực.
Những bức tường đá xám đậm vươn cao, chạm khắc tinh xảo nhưng lạnh lẽo, phản chiếu bản chất của vị bá tước đang cai quản nơi đây.
Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn treo tường bằng đồng cổ chỉ đủ để tạo nên những bóng tối dày đặc, càng làm tăng thêm vẻ bí hiểm và lạnh lẽo của dinh thự.
Bên trong phòng ăn, Bá tước Leopold von Hohenzollern đang dùng bữa.
Hắn là một người đàn ông trung niên cao lớn nhưng gầy gò, với khuôn mặt sắc sảo và lạnh lùng.
Đôi mắt xám nhạt của ông luôn sáng rực, toát lên sự tham lam và mưu mô. Mái tóc đen thưa và ria mép mỏng càng làm nổi bật vẻ gian xảo của ông.
Trang phục tối màu thêu chỉ vàng và bạc, cùng với chiếc nhẫn lớn biểu tượng cho quyền lực trên ngón tay, hoàn thiện hình ảnh một người nguy hiểm.
Trong khi Leopold đang thưởng thức bữa ăn, một binh lính vội vã tiến vào, khuôn mặt tái nhợt, trên tay cầm một bức thư nhuốm máu và tín vật của gia tộc, đại diện cho Maximilian von Hohenzollern.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Clara von Hohenzollern, vợ của Bá tước Leopold, nổi tiếng với tính cách yêu chiều con cái đến mức nuông chiều, lập tức trở nên hoảng hốt, mắt mở to trong sự sợ hãi.
Bà đưa tay lên ngực, cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi chân dường như không thể đứng vững.
"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra với Maxi?" Clara hỏi, giọng run rẩy.
Leopold cau mày, đôi mắt xám sẫm lại như mây giông.
Hắn cầm lấy bức thư từ tay binh lính, mở ra đọc một cách cẩn trọng.
Khi mắt hắn lướt qua từng dòng chữ, sự giận dữ bốc lên từ tận sâu trong lòng, khiến tay hắn bắt đầu run.
Đọc đến cuối thư, Leopold không thể kiềm chế được nữa.
"Thứ ngu dốt!" Hắn gầm lên, rồi nổi giận đùng đùng hất văng tất cả chén dĩa trên bàn, tạo nên một tiếng động lớn vang dội khắp căn phòng.
Clara hét lên khi chén dĩa vỡ nát trên sàn, nước mắt lăn dài trên má.
Bà giật lấy bức thư từ tay chồng, đọc nhanh qua những dòng chữ nhuốm máu.
"Sao lại thế này? Tại sao ông lại để con trai chúng ta vào nơi nguy hiểm như vậy?"
Clara khóc lóc, tiếng nói đầy sự oán trách và hoảng loạn.
Leopold, vẫn chìm trong cơn giận, quát lại vợ.
"Bà im đi! Đó là lỗi của bà vì không quản lý con trai nghiêm khắc. Nếu không phải vì bà cứ nuông chiều nó quá mức, thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này!"
Clara sững người, đôi mắt đầy nước mắt nhưng vẫn ánh lên sự giận dữ.
"Lỗi của tôi? Ông... sao ông dám nói thế?" Giọng bà vừa nghẹn ngào vừa đầy tức giận, đôi môi run rẩy vì tổn thương.
Ngay khi những lời đó thốt ra, Leopold nhận thấy mình đã lỡ lời.
Sự giận dữ trong đôi mắt Clara khiến hắn chùng xuống, sự hối hận thoáng qua trong ánh mắt hắn. Leopold hạ giọng, bước lại gần vợ, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
"Clara... ta xin lỗi. Ta không nên nói thế. Đây không phải lỗi của bà, và cũng không phải lỗi của ta. Nhưng chúng ta phải tìm cách đưa Maximilian về, bà yên tâm, ta sẽ nghĩ cách đưa nó về."
Clara nhìn chồng, sự giận dữ trong đôi mắt dần lắng xuống, thay vào đó là nỗi đau và lo lắng.
Bà gật đầu nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết, "Chúng ta phải đưa con trở về, Leopold. Dù có phải hy sinh gì đi nữa, ta sẽ không để mất con trai."
…
Có quá nhiều thứ phải viết, haizzz mình ước mọc thêm 2 đầu 4 tay nữa để viết cho nhanh.
Σ (° ロ °) Khoan, uy áp và gió nổi lên quanh Caelan, có lẽ nào... Hasaghiiiiii
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.