Hôm nay có nhiều bệnh nhân đến khá hơn dự kiến bởi vậy y tá không có thời gian hướng dẫn thực tập sinh. Mấy cô ấy nói Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu đến phòng làm việc đợi.
Khi bọn cô tìm được phòng làm việc thì trong phòng đã có vài bạn học, Nguyễn Ngôn Ninh nhận ra họ mỉm cười chào hỏi qua lại sau đó cùng Đường Đậu tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi chưa ấm chỗ, cô đã nghe thấy hai sinh viên nữ nhỏ giọng trò chuyện.
“Nghe nói giáo sư mới về của khoa tuyến tụy rất đẹp trai, cậu đã nhìn thấy chưa?”
“Ai thế?”
“Mình cũng không biết, chỉ thấy mọi người đồn rằng anh ấy rất giỏi. Chủ nhiệm khoa đích thân mời anh ấy về nước.”
Nguyễn Ngôn Ninh không hứng thú với mấy vấn đề này nhưng Đường Đậu khác cô, cô ấy phấn khích nắm chặt vạt áo Nguyễn Ngôn Ninh bày ra vẻ mặt chưa từng nhìn thấy trai đẹp.
Nguyễn Ngôn Ninh đang muốn trêu ghẹo Đường Đậu vài câu thì cửa phòng bị người khác đẩy ra. Căn phòng vốn đang xì xào bàn tán bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Mọi người đồng lòng nhìn về hướng cửa.
Khác với suy nghĩ của mọi người, người mở cửa là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, áo kaki màu xanh sẫm khoác bên ngoài chiếc áo blouse trắng. Gương mặt xinh đẹp không nhìn thấy chút dấu vết bị y học tàn phá nhan sắc.
Trong tay chị ta cầm danh sách, đảo mặt nhìn mọi người một vòng, “Các bạn đều là thực tập sinh mới đến?”
“Đúng ạ.” Một sinh viên nam híp mắt nói đùa, “Đàn chị, chị xinh đẹp quá.”
Người được khen không có biểu cảm dư thừa nào, gương mặt vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, “Tôi là Trần Tinh Nguyệt, bác sĩ của khoa phẫu thuật tuyến tụy.”
Lời vừa dứt, mọi người một lần nữa đánh giá vị bác sĩ trước mặt.
Phải biết rằng bác sĩ nữ khoa ngoại không nhiều, nhất là ở Bệnh viện A trực thuộc thành phố Hải Thành. Có thể làm bác sĩ tại khoa này đương nhiên không phải là bình hoa vô dụng mà phải có năng lực tốt.
Sinh viên nam vừa mới mở lời trêu đùa kia không dám hé miệng, nghiêm chỉnh nhìn Trần Tinh Nguyệt.
“Khoa chúng ta có năm nhóm chữa bệnh, tôi sẽ xem xét và phân mọi người đến các nhóm. Sau khi được phân đến các nhóm mọi người sẽ được bác sĩ phụ trách hướng dẫn.”
Đường Đậu phía dưới gầm bàn dùng chân đá nhẹ vào Nguyễn Ngôn Ninh, nhỏ giọng, “Nói thật cho cậu biết, mình thấy bác sĩ này rất giống mỹ nhân ác độc.”
“Đường Đậu.”
Nói xấu người khác sẽ bị chột dạ, Đường Đậu giơ tay giọng nói run run, “Đàn chị, có em.”
Trần Tinh Nguyệt xoay bút, chấm vào tên Nguyễn Ngôn Ninh trong danh sách, “Em và Nguyễn Ngôn Ninh sẽ vào nhóm của chủ nhiệm Lưu.”
Ngôn Ninh không phản đối gì, ngoan ngoãn đồng ý.
Vốn tưởng rằng như thế là xong nhưng chưa để Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu thở phào, Trần Tinh Nguyệt lại nói, “Nguyễn Ngôn Ninh, em quen chủ nhiệm Lưu à?”
Nguyễn Ngôn Ninh giật nảy người, không hiểu vì sao Trần Tinh Nguyệt đột nhiên hỏi vậy, cô thành thật lắc đầu, “Em không biết.”
“Chủ nhiệm Lưu từ trước đến nay đối với thực tập sinh yêu cầu rất nghiêm khắc, hai em đi theo học tập nhớ phải cố gắng.”
“Vâng ạ, chúng em sẽ cố gắng học tập.” Đường Đậu lanh lợi đáp lại.
Trần Tinh Nguyệt không phải người chậm chạp, tác phong chị ấy nhanh nhẹn chỉ mất một lúc đã hoàn thành công việc phân chia nhóm. Tiếp đó nhắc nhở những vấn đề cần chú ý và dẫn mọi người đi làm quen tình hình của khoa.
Nửa tiếng sau, mọi người mặc áo blouse trắng bước ra ngoài, từ phía xa nghe được tiếng người khác chào hỏi Trần Tinh Nguyệt.
“Đàn chị Tinh Nguyệt, chị đưa mấy em sinh viên thực tập đi đâu thế?” Người này là một bác sĩ nam, khi cười đuôi mắt hẹp dài hơi cong lên, thuộc dạng gương mặt quyến rũ tiêu chuẩn.
Đường Đậu hít một hơi, huých tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Không ngờ giá trị nhan sắc bác sĩ trong bệnh viện cao thế này.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu đồng ý, “Sáu tháng tới thực tại tại đây cũng không tệ.”
Trần Tinh Nguyệt sắc mặt trước sau như một, gật đầu nhẹ một cái chứ không trả lời.
Đối phương không thấy xấu hổ vì bị người ta mặc kệ, vẻ mặt tự nhiên nói tiếp, “Đàn chị lần này phân mấy người đến nhóm em thế?”
“Hai người này.” Trần Tinh Nguyệt nâng cằm về phía Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh, “Giới thiệu với hai em đây là bác sĩ Viên Hướng Vũ trong nhóm của chủ nhiệm Lưu, hai em đi theo cậu ấy để chị dành thời gian dẫn các bạn khác nhận nhóm nhanh hơn.”
Chị ta không hỏi ý kiến ai, tự mình quyết định rồi dẫn các sinh viên khác rời đi.
“Xin chào đàn anh.” Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu đồng thanh.
“Hai đứa lo lắng gì vậy? Anh không giống đàn chị Tinh Nguyệt tỏ ra là một bông hoa ăn thịt người đâu.” Viên Hướng Vũ chỉ vào thẻ công tác của bản thân, “Anh là Viên Hướng Vũ, nghiên cứu sinh năm hai giới tính nam, có xu hướng thích bạn nữ, đến nay vẫn độc thân.”
Bộ dạng hóm hỉnh không đứng đắn của Viên Hướng Vũ quả thật trái ngược hẳn với Trần Tinh Nguyệt, cùng người này nói chuyện tâm trạng thoải mái hơn.
“Em là Đường Đậu còn cô ấy là Nguyễn Ngôn Ninh.” Năng lực xã giao từ trước đến giờ của Đường Đậu rất tốt, nhanh chóng bắt nhịp Viên Hướng Vũ.
Sau màn làm quen chính là màn hỏi dò thăm giáo sư hướng dẫn mình, “Đàn anh, em nghe đàn chị nói giáo sư trong nhóm chúng ta là người cực kỳ nghiêm khắc phải không?”
“Cũng không hẳn như vậy.” Viên Hướng Vũ hạ giọng, “Dù sao chúng ta là những người thuộc tầng thấp nhất trong khoa phẫu thuật tuyến tụy nên không thể đắc tội với chị ta. Nếu không chúng ta sẽ hiểu thế nào là sống không được, chết cũng không xong.”
“Làm thế nào để không đắc tội với chị ta?” Biểu cảm Đường Đậu nhăn lại.
“Em không thể phạm sai lầm trước mặt chị ta bằng không em sẽ chết chắc.” Lúc nói câu này, mặt Viên Hướng Vũ tràn ngập biểu cảm phong phú.
Nhìn vẻ mặt Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu ngày càng tuyệt vọng, Viên Hướng Vũ nhanh chóng thay đổi đề tài, “Nhóm chúng ta hôm nay mới đón một giáo sư mới, không chỉ đẹp trai mà lý lịch còn hoàn hảo.”
“Thật sao?” Đường Đậu hào hứng, “Bọn em mới nghe mọi người nói qua về người này trong phòng chờ.”
“Anh hiếm khi thừa nhận người khác đẹp trai hơn mình.” Viên Hướng Vũ tự tin nói, “Nhưng anh có thể chắc chắn vị giáo sư này có gương mặt cực phẩm chính hiệu.”
“Khi nào chúng em có thể thấy anh ấy?” Đây là câu hỏi đến từ Nguyễn Ngôn Ninh, cô tò mò không phải vì Viên Hướng Vũ khen người đó đẹp trai mà tò mò muốn biết về lý lịch hoàn hảo của người kia.
“Đợi lát nữa tới phòng giải phẫu hai đứa có thể thấy anh ấy.” Viên Hướng Vũ nhận ra Đường Đậu cực kỳ hứng thú với những người có tướng mạo, “Hôm nay anh ấy là người mổ chính.”
Đường Đậu bắt lấy từ trọng điểm trong lời nói, “Đến phòng giải phẫu? Bọn em sao?”
“Đúng vậy, nếu không hai đứa định đến đây chơi hả?”
“Không phải.” Đường Đậu lắc đầu giải thích, “Tại em thấy đây là ngày đầu tiên đi thực tập, mọi người không định huấn luyện chúng em sao?”
“Đàn em, chẳng phải mấy đứa đã dùng bốn năm học tập để trau dồi kỹ năng rồi à?”
“Vậy cả hai người bọn em đều phải tới đúng không?”
“Nhóm chúng ta phải phẫu thuật vào thứ hai, ba, và năm. Hai đứa thay phiên nhau đến đi.” Viên Hướng Vũ nhìn thời gian, “Hôm nay chủ nhiệm Lưu kết thúc hội nghị sớm, chắc là bệnh nhân đã được đưa vào phòng mổ. Hai đứa mau chóng quyết định xem ai là người đi cùng anh.”
Đường Tâm từ nhỏ đã có một loại tài năng đó là lười biếng, bình thường ở trên lớp không tập trung lắm nên gặp phải vấn đề thực hành này sẽ lúng túng ngay.
Cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ Nguyễn Ngôn Ninh, “Cậu đi trước được không?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, dù sao cô cũng có kiến thức và kỹ năng tốt hơn Đường Đậu.
Quyết định xong, Viên Hướng Vũ nhìn Đường Đậu nở nụ cười, “Đàn em Đường, trốn được hôm nay nhưng không trốn được ngày mai đâu.”
Thấy gương mặt đau khổ của Đường Đậu, Viên Hướng Vũ mới vui vẻ dẫn Nguyễn Ngôn Ninh đến phòng giải phẫu.
Phòng mổ của khu điều trị số một sẽ có từ tầng 23 đến tầng 25.
Nguyễn Ngôn Ninh bỡ ngỡ thay quần áo vô trùng, cẩn thận đeo khẩu trang và mũ nhìn bản thân trong gương rồi đi theo Viên Hướng Vũ bước vào khu vực tiệt trùng.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh đi vào phòng phẫu thuật, cô nhìn xung quanh một cách hiếu kỳ.
“Cảm thấy thú vị lắm à?” Viên Hướng Vũ cố tình đi chậm lại để cô quan sát.
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu hào hứng, “Không khí trong phòng mổ khác hẳn phòng thực hành, lúc bước vào em cảm thấy mình thật sự mang trên vai sứ mệnh của một bác sĩ.”
“Em nghĩ mình có thể chữa bệnh cứu người?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu.
Viên Hướng Vũ không nói cho cô biết sự thật tàn khốc, ánh mắt đầy ẩn ý, “Mong rằng sau khi hoàn thành cuộc phẫu thuật này em có thể nghĩ tiếp như thế.”
Nguyễn Ngôn Ninh định hỏi thêm nhưng lại nghe thấy anh ấy nói, “Đến rồi.”
Cô ngẩng đầu, nhìn tấm biển ‘Phòng Phẫu Thuật Số 8’ sáng lên treo trên tường.
“Ca mổ của nhóm chúng ta bình thường đều ở phòng số tám. Đôi khi có nhiều bệnh nhân hơn thì sẽ có thêm một phòng mổ phụ, cả hai ca mổ được thực hiện cùng một lúc.”
Trong phòng mổ, bác sĩ gây mê bắt đầu gây mê cho bệnh nhân, các y tá hỗ trợ chuẩn bị sẵn dụng cụ cần dùng đến.
Viên Hướng Vũ khá nổi tiếng, vừa mới bước vào mọi người đã chào anh ấy, “Tiểu Viên hôm nay nhìn không tích cực mấy đâu đấy.”
“Giáo sư Trương, cô nói oan cho em, mọi người ai cũng biết em luôn cẩn thận trong công việc mà.”
Người được gọi là giáo sư Trương kia đưa mắt nhìn người đang ngồi trong góc máy tính, “Nhìn đi, giáo sư Giang đã đến đây một lúc rồi. Cậu có muốn tôi mách chủ nhiệm Lưu cậu đến muộn để chủ nhiệm dạy dỗ cậu không?”
Không thể trách Viên Hướng Vũ không chú ý, trong quá trình phẫu thuật mọi người ai cũng phải mặc áo vô trùng, bịt khẩu trang đội mũ. Thật khó để nhận ra ai với ai.
Viên Hướng Vũ phản ứng nhanh, mỉm cười đi đến bên cạnh Giang Hàn chủ động nói chuyện, “Sao giáo sư Giang đến sớm vậy?”
“Tôi đến xem tình hình bệnh nhân.” Giang Hàn không hề chủ quan, đọc các lưu ý về bệnh nhân trong máy tính.
“Mấy chuyện này về sau giáo sư Giang cứ giao cho tôi. Bởi vì hôm nay tôi dẫn thực tập sinh đến nên tới hơi trễ.”
“Ừ.” Câu trả lời của anh khiến người khác không nhìn ra được vui buồn hay tức giận. Mà Viên Hướng Vũ cũng không biết nên nói thêm gì nữa.
Trong nháy mắt phòng phẫu thuật yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều hướng mắt xem kịch vui. Viên Hướng Vũ thấy không tự nhiên, chậm rãi đi đến gần Nguyễn Ngôn Ninh phân tán sự chú ý của mọi người.
“Giáo sư Giang, đây là thực tập sinh mới của nhóm chúng ta Nguyễn Ngôn Ninh.”
“Đàn em Nguyễn vị kia là giáo sư Giang cực kỳ thành công trong lĩnh vực nghiên cứu ung thư tuyến tụy, về sau em có thể hỏi giáo sư Giang những điều mình không biết.”
Giang Hàn lúc này mới có phản ứng, anh ngẩng đầu lên, lười nhác dựa người vào ghế xoay, đôi chân dài hơi mở, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Ngôn Ninh không nói chuyện.
Thật ra khi cửa phòng phẫu thuật mở, Nguyễn Ngôn Ninh đã nhận ra anh. Viên Hướng Vũ nói rất đúng, Giang Hàn rất đẹp trai.
Âm thanh màn hình theo dõi tình trạng bệnh nhân theo tiết tấu vang lên, giống như nhịp tim Nguyễn Ngôn Ninh bây giờ. Cô không làm gì sai nhưng trong lòng lại cảm thấy bối rối vô cớ.
Thời gian từng giây trôi qua, cô cứ nghĩ rằng Giang Hàn sẽ không nói chuyện thì anh bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt cô.
“Nguyễn Ngôn Ninh?”
Cô cảm thấy hình như khóe môi anh nhếch lên, không để cô kịp xác nhận thì anh đã nói tiếp, “Tôi sẽ tự mình hướng dẫn thực tập sinh này.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi xin giải thích một tý, nói chung là trong một bệnh viên lớn sẽ có nhiều khoa, các khoa sẽ chia thành nhiều nhóm nhỏ. Từ trên xuống dưới bao gồm giáo sư – bác sĩ tuyến hai hay ‘bác sĩ chính’ – bác sĩ tuyến một hay ‘bác sĩ điều trị ví dụ như nghiên cứu sinh, người đang được bồi dưỡng, bác sĩ đang chờ được lên chức’ – bác sĩ thực tập ‘thực tập sinh tại các trường y khoa’. Các bác sĩ bình thường sẽ chỉ phụ trách điều trị cho bệnh nhân của mình nhưng nếu gặp ca bệnh khó sẽ tổ chức cuộc họp cùng nhau thảo luận. Ở mỗi bệnh viện sẽ có cách gọi chức vụ khác nhau, tôi chỉ viết theo hiểu biết của chính mình.