Nô Lệ Bóng Tối

Chương 155: First Recruits - Những Người Tuyển Mộ Đầu Tiên



Chương 155: First Recruits - Những Người Tuyển Mộ Đầu Tiên

Máu vẫn đang nhỏ giọt từ chiếc đầu bị chặt của Andel khi họ rời khỏi lâu đài.

Nephis cầm đầu hắn bằng tóc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Dường như việc mang đầu người theo chẳng đủ để làm thay đổi nét mặt của cô.

Đột nhiên, Sunny nhìn Changing Star dưới một ánh sáng mới.

Đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu cảnh giác với cô, nhưng giờ đây, cậu bắt đầu tự hỏi.

Cô ta đã g·iết bao nhiêu người trong quá khứ?

Biểu cảm của mọi người xung quanh, thì lại chuyển từ kinh ngạc sang kinh hoàng.

Những người đã chứng kiến cuộc đấu nhìn Nephis như thể cô là một thiên thần báo thù.

Những người khác thì đối xử với cô như một con quỷ đáng sợ.

‘Tò mò thật… không biết có bao nhiêu Essence từ linh hồn hắn mà cô đã hấp thụ từ cú g·iết này? Phải là rất nhiều, đúng không?’

…Nhưng đó chỉ là những cư dân của lâu đài.

Phản ứng của người dân ở khu định cư bên ngoài thì kỳ lạ hơn, nhưng càng mãnh liệt hơn.

Họ chưa từng thấy một trong số họ bước vào pháo đài cổ xưa và đi ra ngoài tự do với chiếc đầu của một Pathfinder trong tay.

Giờ đây, tất cả họ đang lặng lẽ quan sát, đôi mắt tối tăm, chứa đựng một cảm xúc không thể kìm nén, như đốm lửa âm ỉ đang cháy rực.

Tất cả điều này khiến Sunny cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cậu không chắc liệu Nephis có biết cơn bão cảm xúc mà màn biểu diễn của cô đã khơi dậy trong trái tim của những người này.

Loại cảm xúc này rất nguy hiểm và gần như không thể kiểm soát được. Nếu cô ấy không biết, mọi thứ có thể xấu đi rất nhanh.

…Nhưng nó thậm chí còn tệ hơn nếu cô ấy biết, và đã cố tình làm như vậy.

Phải chăng Neph thực sự có khả năng thao túng tài tình và hiệu quả như thế?

Liệu đây có phải là kế hoạch của cô ấy từ đầu?

Sunny không chắc cậu có biết mặt này của Changing Star hay không.

Nghĩ đến đây, cậu nhận ra mình cũng chẳng biết gì nhiều về cô cả.

Bị nuốt chửng bởi những nghi ngờ này, Sunny thậm chí không nhận ra rằng họ đã đứng trước căn cabin của Effie.

Cậu nhìn lên trời, chỉ để thấy mặt trời đang ẩn sau bóng dáng đáng ngại của Crimson Spire.

Đã là buổi tối, đúng như Nephis đã hứa.

‘…Đáng sợ thật.’

Huntress ngỗ ngược mở cửa trước khi họ kịp gõ, trong mắt hiện lên chút khó chịu.



“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?! Để người ta yên ổn không được sao…”

Nhận ra ba người họ, cô dừng lại.

Không chớp mắt, Nephis đơn giản ném đầu của Andel xuống chân Effie và hỏi:

“Giờ ta có thể nói chuyện không?”

Nhìn xuống món quà macabre, huntress nheo mắt.

Khuôn mặt cô tối lại.

Vài giây sau, cô ngẩng lên và nói bằng giọng nghiêm trọng:

“Vào đi.”

***

Ngay khi cửa đóng lại sau lưng họ, Effie hỏi bằng giọng thì thầm giận dữ:

“Cô đã làm cái quái gì vậy, công chúa?!”

Nephis nghiêng đầu và hơi cau mày.

Rồi cô nói với chút hoang mang thật sự trong giọng:

“Cô muốn tôi chứng minh sức mạnh của mình. Không phải sao?”

Huntress nhìn cô không tin nổi.

Hiểu nhầm sự im lặng của Effie, Neph chớp mắt, rồi thêm vào:

“Ồ. Đầu đó là của…”

“Tôi biết là đầu của ai! Sao cô lấy được nó?!”

Sunny thở dài và ngồi phịch xuống một trong những chiếc rương chắc chắn.

Rồi cậu gượng cười u tối và nói:

“Ồ, nhân tiện... cô có thể là người cuối cùng ở Dark City biết điều này, nhưng người đang đứng trước mặt cô không ai khác chính là Changing Star của tộc Immortal Flame, chiến binh của công lý.

Cô ấy vừa bước vào lâu đài, thách thức tên khốn, và g·iết hắn chỉ với một nhát kiếm, ngay dưới mắt mọi người. Đến giờ thì chuyện này chắc là đề tài duy nhất mọi người đang bàn tán.”

Giọng cậu không có chút hài hước nào.

Nếu có gì, thì có vẻ như Sunny đang phải cố kìm nén để không chửi thề.

Sao… sao rắc rối cứ phải bám theo cậu mãi thế này?

Trong khi Neph và Cassie lo lắng chờ phản ứng của Effie, Sunny chỉ nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình, hy vọng tìm thấy chút cảm thông.

Đáng buồn thay, chẳng có chút cảm thông nào ở đó. Cái bóng chỉ đang nhìn lại cậu, đầy vẻ chế giễu hân hoan.



Trong lúc đó, Effie chớp mắt vài lần và nhìn họ với một biểu cảm kỳ lạ.

‘Đúng rồi đó. Chạy đi trước khi quá muộn…’

Rồi cô ném đầu ra sau và cười lớn.

“Ồ! Ồ, thần linh ơi! Cô thực sự đã làm sao?! Chuyện này đúng là vô giá! Ước gì tôi đã thấy được nét mặt của chúng!”

Sunny nhìn cô với miệng há hốc.

Đây không phải là phản ứng mà cậu mong đợi.

‘Điên rồi, tất cả đều điên rồi! Xung quanh toàn người điên!’

Khi Effie cười xong, cô liếc nhìn Changing Star với vẻ mặt tối tăm, nhưng vui vẻ.

“Được rồi, cô đã chứng minh quan điểm của mình.

Nhưng có điều cô nên biết.

Khi tôi từ chối gia nhập Host (đoàn quân của Gunlaug) Gunlaug đã nói rõ rằng nếu hắn không thể có tôi, thì cũng sẽ không có ai khác.

Kể từ đó, bất kỳ nhóm nào dám mời tôi gia nhập đều phải hối hận.

Nếu cô thuê tôi làm người dẫn đường, cô sẽ tự đặt mình vào tầm ngắm của hắn. Cô chắc chắn muốn làm điều này chứ?”

Vậy là câu chuyện của cô còn nhiều hơn những gì họ biết... không ngạc nhiên khi cô lại sống đơn độc như thế.

Trong sự im lặng tiếp theo, Sunny là người đầu tiên lên tiếng.

Giọng cậu nghe có vẻ chua chát và chán nản:

“Ý tôi là… giờ lo nghĩ về chuyện đó thì hơi muộn rồi, phải không?”

***

Sáng hôm sau, họ chuẩn bị đi săn.

Một đám đông cư dân khu ổ chuột tụ tập xung quanh để tiễn họ, đôi mắt tối tăm của họ rực cháy với sự pha trộn kỳ lạ giữa hy vọng và đau khổ.

Giờ đây, câu chuyện về mưu kế khéo léo và trận chiến anh hùng của Changing Star chống lại tên Pathfinder Andel gian ác đã lan rộng khắp nơi, trở nên càng không thể tin được với mỗi lần kể lại.

Giờ đây, những người này đến để tận mắt chứng kiến cô.

Họ đặc biệt hứng thú với bộ Starlight Legion Armor và biểu tượng khắc trên ngực giáp.

Ai ngờ rằng một Memory (Kỷ Vật) của một carapace centurion bình thường lại có ảnh hưởng lớn đến cư dân của Dark City như vậy?

Sunny hoàn toàn không vui chút nào.

Tối qua, cậu đã có cơ hội hỏi Nephis một vài câu khi họ trở về chỗ ở.

Tuy nhiên, cậu giữ lại hầu hết các câu hỏi của mình, không biết phải diễn đạt cảm xúc thế nào cho đúng.



Cuối cùng, cậu chỉ hỏi về cách cô đã đánh bại đối thủ con người, kẻ có sức mạnh thể chất áp đảo, một cách dễ dàng như thế nào.

Câu trả lời của Changing Star rất đơn giản.

Cô chỉ nhún vai và nói:

“Một mẹo cũ của Legacy.”

Điều đó giải thích mọi thứ, và cũng chẳng giải thích gì cả.

Và giờ đây, họ đang tiến vào Dark City để săn quái vật.

Khi bốn người họ sẵn sàng khởi hành, một tiếng xì xào đột ngột khiến họ quay lại.

Những cư dân khu ổ chuột đứng sang một bên, để một thanh niên cao ráo bước tới.

Sunny nhíu mày.

‘Tuyệt vời. Hắn đang làm gì ở đây?’

Bước tới gần hơn, Caster dừng lại cách họ vài mét và cúi chào lịch sự.

“Lady Nephis, Huntress Athena, Cassia, Sunny.

Chúc buổi sáng tốt lành cho tất cả mọi người.

Tôi, Caster của tộc Han Li, muốn gia nhập đội săn của các bạn. Các bạn có nhận tôi không?”

Mọi người im lặng trong vài giây.

Dù Sunny không thích Legacy đẹp trai này, có hắn đứng về phía họ sẽ là một lợi thế lớn.

Những chiến binh thiên tài như Caster hiếm có khó tìm, nhất là ở Forgotten Shore.

Cậu cảm thấy mâu thuẫn.

Một làn sóng xì xào nổi lên từ đám đông.

Mọi người kinh ngạc khi thấy một chiến binh từ lâu đài tình nguyện tham gia vào một nhóm ở khu định cư bên ngoài.

Và còn là một người có danh tiếng đáng sợ như vậy!

Sau khi im lặng một lúc lâu, Changing Star chỉ nhún vai.

“Nếu anh muốn.”

Cứ như thế, người thừa kế kiêu hãnh của tộc Han Li đã trở thành thành viên thứ năm trong đội săn của họ.

Thật kỳ lạ khi thấy số lượng của họ tăng lên sau những tháng trời lang thang một mình trong Labyrinth, nhưng đó có lẽ là điều không thể tránh khỏi.

Sunny trông chờ gì khác? Chỉ là ba người họ mãi mãi sao?

‘Ngốc quá…’

Cùng nhau, năm Sleepers rời khỏi khu ổ chuột của khu định cư bên ngoài và bước trên con đường đá trắng dẫn vào những tàn tích bị nguyền rủa.

…Và chỉ như thế, số phận của mỗi con người ở Dark City đã được định đoạt.

Kết thúc đã bắt đầu.