Chị,chị sao rồi,khoẻ hơn chưa,có đói không em đi mua đồ cho chị,làm sao chị bị ngã cầu thang vậy....
Cẩm Thanh Nhi kiểm tra hỏi han cô rất nhiều
Cẩm Thanh Hà không biết nói sao
Em hỏi từ từ thôi,chị không trả lời kịp
Nghe vậy Cẩm Thanh Nhi ngồi xuống bên cạnh hỏi
Sao chị bị ngã cầu thang vậy
Chị cũng không nhớ là Phó Thanh Huyền cô ấy chăm sóc chị
Chị bây giờ nhớ được những gì
Cẩm Thanh Hà suy nghĩ mootn hồi rồi nói
Ờm....đại khái là nhớ lúc chị em chúng ta nghèo không có gì ăn phải đi ăn xin,nhặt rác.Có lúc ăn nhầm xoài khiến chị bị dị ứng,chị có lần bị bắt nạt khinh miệt là kẻ không cha không mẹ,mồ côi,....
Nói xong khuôn mặt Cẩm Thanh Hà buồn rầu.Cẩm Thanh Nhi cũng xác nhận chị mình chỉ nhớ lúc bản thân 14 tuôi vì những cột mốc đó đều là những gì năm chin ấy 14 tuổi đã xảy ra
Cẩm Thanh Nhi đi đến nói
Chị,chúng ta không phải sống trong cảnh không có cơm ăn hay không có áo mặc đâu,giờ chúng ta như một nhà bình thường rồi,tiền học cũng đã được giải quyết rồi nên giờ chị em mình về nhà nhé
Cẩm Thanh Hà hơi hoài nghi về lời nói của em gái mình nhưng cũng gật đầu đồng ý đi về cùng
Mấy ngày sau,Cẩm Thanh Hà xuất viện nhưng không trở về Phó gia mà trở về nhà của Cẩm Thanh Nhi
Khi đến nới cô giật mình kéo lêys tay của Cẩm Thanh Nhi nói
Em lấy đâu ra lắm tiền có thể mua được căn nhà to như vậy
Cẩm Thanh Nhi sượng cười
Đây là có người cho em căn nhà này không mất tiền nhưng phải don dẹp thường xuyên thôi
Cẩm Thanh Nhi không muốn nói cho chị gái mình rằng căn nhà của Thương Trì cho và cô là người đứng tên nếu không Cẩm Thanh Hà sẽ nghĩ những điều không hay
Cẩm Thanh Hà ngơ ngác nói
Thật sự có người tốt như vậy sao
Cẩm Thanh Nhi thấy chị gái mình tin cũng gật đầu lia lịa
Cả hai cũng vào trong nhà.Vừa vào trong nhà Cẩm Thanh Nhi đã nũng nịu nói
Chị,em thèm bánh chanh do chị làm quá,chị làm cho em ăn đi
Cẩm Thanh Hà xoa đầu Cẩm Thanh Nhi nói
Được rồi,để chị làm cho lớn rồi sao tính vẫn như con nít vậy
Cẩm Thanh Nhi đang suy nghĩ gì đó thì chuông vang lên.Đầu dây bên kia không ai khác chính là Thương Trì