Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 12: Mẫn Cảm



Đường về nhà đêm nay đối Minh Yên sao lại xa xôi quá, chỉ là đi được vài bước sau khi rẻ ở ngã ba đã khiến nàng thở không ra hơi rồi, đôi mắt đen láy như dại đi, đờ đẫn như có như không nhìn đường, môi mỏng khô khốc khẽ mở thở từng hơi đứt đoạn, nàng lê những bước chân khoảng ngắn đầy nặng nề, đi đứng loạng choạng không vững, toàn thân rả rời mỏi mệt như muốn sụp đổ.

Minh Yên thành ra bộ dạng như vậy, Tình Lam theo dấu sau lưng liền trong lòng không khỏi day dứt và ân hận, trách bản thân tại sao lại quá hấp tấp làm càng quá phận, để mà giờ phải trơ mắt nhìn người con gái cô thầm thương đang gồng mình vật vã thế kia, khiến con tim cô vốn đã tổn thương vì bị từ chối, nay càng thêm rướm máu vì hình ảnh trước mắt.

Tình Lam khép nép dẫn bộ chiếc xe đạp dọc theo bờ tường nhà dân, dõi theo bóng lưng nhỏ bé đang từng bước lê lết của nàng mà cô bất lực khôn siết, tự về nhà là quyết định của nàng, Tình Lam muốn dẫn xe lên đỡ đần thì Minh Yên đương nhiên sẽ phản ứng rất gay gắt, xui rủi cũng có thể bị nàng cạch mặt, xa cách, huống hồ gì cô còn là người có lỗi, đến cái quyền muốn bày tỏ lòng thành, lấy công chuộc tội cũng bị nàng phủ phàng rồi còn đâu.

...

Mãi đến khi Minh Yên cất bước vào nhà Tình Lam mới có thể thở phào mà đạp xe về nhà, còn lại chỉ việc để số phận định đoạt, cô bây giờ đã chẳng thể nào can thiệp được nữa rồi, mất nàng cô mất tất cả, để mà giờ đây, đứng nhìn ánh đèn từ khung cửa sổ nhà nàng cũng đủ để cô thoả mãn, khoé môi cong lên một nụ cười chua xót xen lẫn tiết nuối, cô trầm giọng nghẹn ngào như muốn khóc:

- Minh Yên à... Chị xin lỗi em vì đã quá phận, xin lỗi vì đã lợi dụng lòng tốt của em, chị không phải là người chị đáng kính luôn luôn tinh tế và ý tứ như vẻ bề ngoài, chị vẫn luôn canh cánh trong lòng rằng một ngày sẽ được ở bên em hạnh phúc... Minh Yên à... Chị yêu em, yêu em rất nhiều, nhưng chị đã vội vã, ngày qua ngày chị luôn giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, nay lại được em tặng quà như vậy chị không thể không kiềm chế được, nhưng em đã từ chối chị, giờ em thành ra bộ dạng này, chị cũng không còn mặt mũi để gặp em nữa, tạm biệt em... Minh Yên.

Lời vừa dứt thì bóng dáng của Tình Lam cũng khuất dạng dưới ánh đèn đường, màu cam ấm áp như có thể bao bọc lấy con người ta mà sưởi ấp, nhưng liệu nó có thể xoa dịu hay chữa lành vết thương lòng đang không ngừng rỉ máu của Tình Lam không?

Chắc chắn là không rồi! Nhưng dù chúa trời có chúc phúc, thần linh có ban tặng khả năng đó đi chăng nữa, thì người cũng chẳng còn để tiếp nhận nữa rồi.

...

Minh Yên bần thần gạt tay đẩy cửa rồi chậm rãi lê bước, từ từ nhấn mình vào sâu bên trong khoảng không đen kịt trước mắt, thân thuộc nàng thẳng tiến được một lúc liền vươn tay mò mẫn công tắt.

Không gian xung quanh trong phút chốc liền bừng sáng, đáng buồn thay khi nó vẫn vậy, nơi đây tuy rộng rãi chất đống đồ nội thất bắt mắt tinh sảo, bày trí vừa cổ kính cũng vừa ấm cúng, lại trống vắng và cô quạnh đến rợn người.

Dù mệt nhưng Minh Yên vẫn khá dè chừng bóng tối, nàng nhanh chân dạo bước đến cửa nhà bếp, vươn tay bật công tắt xong liền quay trở ra tắt đèn phòng khách, toàn thân nàng mỏi nhừ liền chỉ muốn lên phòng đánh một giấc thật sâu để quên đi cơn đói, nhưng khi lướt qua gian bếp, nàng bất ngờ buộc phải khựng chừng tiến bước.

Trên bàn ăn, tờ giấy nhắn Minh Yên đã để lại vào cái ngày soạn đồ qua nhà Tình Lam vẫn còn đó, vẫn còn rõ nét tép ghim bấm mới toanh trên khung giấy trắng xoá, nàng bấm như vậy để xem liệu Chu Lệ Tâm có mở ra đọc không, nhưng có vẻ như nổ lực gây chú ý của nàng lần này lại thất bại rồi.

Vẫn sáng đèn nhà bếp, Minh Yên tâm trạng ủ dột lê bước lên phòng, vừa đi nàng vừa nghĩ, rằng lúc nãy vào nhà không thấy giày Chu Lệ Tâm, bà làm giảng viên đại học vẫn được nghỉ hè theo sinh viên, tối muộn như vậy không thấy bà về thì chắc hẳn bà đã đi chơi với bạn rồi.

Vậy là chỉ còn một mình nàng đơn độc trong căn nhà hiu quạnh này, nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn trước tình cảnh của bản thân nữa a.

Sáng đèn căn phòng ngủ không quá lớn nhưng cũng rất tiện nghi của Minh Yên, tông màu chủ đạo là màu trắng, dưới sàn còn trải thảm với chi chít hoa hướng dương làm hoạ tiết, giường đơn nằm tại góc phòng bên cạnh cửa sổ, tủ đầu giường và góc học tập thu nhỏ bên cạnh, tủ quần áo liền gương thì ở chân giường gần cửa ra, gọn gàng và ngăn nắp, chừa hẳn một khoảng không gian ở giữa để tiếp khách mà hầu như chẳng có ma nào thèm đến cả.

Minh Yên khoá trái cửa xong lập tức nhanh chân rải bước đến kéo hết rèm cửa lại, xong liền xoay người bật đèn ngủ rồi chạy đi tắt đèn, kín đáo rồi nàng mới có thể thoải mái thay đồ, để rồi ngỡ ngàng thay khi nàng cởi hết chỉ giữ lại chiếc áo thun rộng quá cỡ của Tình Lam, kể cả nội y nàng cũng vứt chung vào cái sọt ngay tủ quần áo.

Thật không ngờ rằng một người con gái hoạt bát hoà đồng và thùy mị nết na, còn rất hiểu chuyện như Minh Yên cũng có một tật xấu khó bỏ, nàng cơ thể vốn rất mẫn cảm với tác nhân thời tiết thất thường, lạnh thì muốn chết cóng, nóng thì dù có bổ sung nước nhưng vẫn như chết khô.

Tối những ngày tháng 6 càng tệ hơn, sáng nóng chiều lạnh vô cùng khó đoán, bởi vậy mà nàng mới thử nghiệm với một sáng kiến, rằng bản thân chỉ cần ăn mặc thiếu vải rồi chùm kín chăn là được, nóng thì thò tay thò chân, lạnh thì rút ra rụt vô, cứ như con rùa cúp đầu bảo thủ vậy, nhưng hiệu quả thì khỏi phải bàn, vì nó mà giờ nàng mới thành ra bộ dạng phóng đãng lôi thôi này đây.

...

Vươn tay mở nguồn điện thoại, đã hơn hai giờ sáng rồi mà Minh Yên vẫn trằn trọc mãi không sao ngủ được, nàng tắt thông báo rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, xong lại cuộn mình nằm trong cái chăn ấm.

Nàng nằm không dám thản nhiên dang tay dang chân như thường lệ, điều này buộc nàng phải nhớ lại cái tư thế đáng xấu hổ hôm sinh nhật Tình Lam, thật biết làm người khác ám ảnh mà.

Trải qua một đêm chấn kinh như vậy làm cho Minh Yên thao thức mãi không dứt, nàng một tay siết chặt cái áo còn chưa trả của Tình Lam, một tay khẽ đưa lên vành tai chạm nhẹ, hoàn toàn không cảm thấy nhồn nhột đến rùng mình tê tái khi bị Tình Lam chạm vào.

Nàng lại đưa tay xuống khẽ lăn lướt đầu ngón tay trên vùng da ở eo, trước sau nàng đều thử, cả cần cổ và vùng hõm gần xương quai xanh, nhưng kết quả vẫn vậy, ngoài có chút ngứa ngái muốn gãi thì hoàn toàn không hề giống như cảm giác nàng đã chịu đựng.

Lúc Tình Lam dịu dàng đụng chạm nàng, toàn thân nàng thất thường bứt rức, ngứa ngáy và nóng ran cả lên, đặc biệt là xung quanh bên dưới vùng bụng, cứ bồn chồn và cồn cào vô cùng khó chịu.

Ấy vậy mà khi về nhà nàng lại bất thường hụt hẫng, cứ như trong người nàng vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng lắm vậy, đầu óc cũng dần dại đi, không còn minh mẫn, nằm trằn trọc thì cứ nghĩ mãi về ý nghĩa của những hành động kì lạ ấy của Tình Lam, dường như đang cố gắng vùi lấp cảm giác thiếu vắng và trống trãi trong người vậy.

Tình Lam người nàng vô cùng ấn tượng ngay lần gặp đầu tiên, hồi mới vào làm, cô luôn chiều chuộng và giúp đỡ nàng rất nhiều, cô tốt bụng và nhân hậu, còn sẵn sàng đưa đón nàng về nhà khi biết tin nhà hai người gần nhau nữa.

Nhìn chung cô là người nàng rất đỗi có thiện cảm, hơn cả Minh Hồng Nhi, người lúc nào cũng lấy cớ mời nàng vào làm mà được nước lấn tới, hết trêu chọc lại quấy phá rất khó chịu, tuổi thì ngang tầm mấy bà cô mà tính tình thì như trẻ con ấy.

Sau bao nhiêu năm làm việc cùng nhau, nàng cực kì tín nhiệm Tình Lam, sẵn sàng vì cô mà cố gắng làm tất cả mọi thứ trong tầm với.

Ở lại nhà Tình Lam cũng là vì Minh Yên tin tưởng cô sẽ đối đãi và săn sóc nàng nhiều hơn, nàng dự định sẽ dùng khoảng thời gian nghỉ hè này để trả ơn tấm lòng của cô.

Nhưng rồi thì sao?

Lòng tốt nàng bị lợi dụng.

Lòng tin nàng bị phản bội.

Thất vọng hơn là cơ thể nàng... Bị xâm phạm...

Đầu óc nàng giờ đây rối bời những suy nghĩ mông lung vô định, nàng cực kì phẫn uất và căm hận những chuyện Tình Lam đã gây ra cho nàng, đây rõ ràng là quấy rối người khác, là sai trái và đáng trách, nhưng... Nàng lại không nở oán trách Tình Lam, bởi tấm lòng và công sức cô dành cho nàng suốt bấy nhiêu năm qua là quá lớn đi, nàng không thể cứ tuyệt nhiên phủ phàng được.

Nàng mang ơn là phải trả a.

Bởi nếu có sự chuẩn bị và thông báo trước thì có lẽ nàng đã không bỏ chạy vì sợ hãi rồi, ấy vậy mà nàng vẫn thật không hiểu nổi tại sao Tình Lam lại có những ý nghĩ đó với nàng, dù biết cả hai cùng là con gái luôn có thể tự nhiên đụng chạm nhau, nhưng liệu việc tiếp xúc với da thịt một cách mân mê và thân mật vậy là bình thường sao? Nàng thiếu chút đã bị Tình Lam cởi bỏ nội y vùng trên đó! Rất thất thường a.

Chuyện đã đến mức này nàng cũng không có dũng khí để tiếp tục đối diện với Tình Lam đâu, đành lánh nạn ở nhà mà chờ mọi chuyện lắng xuống vậy.