Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 17: Giá Như



Ánh đèn xanh đỏ liên hồi chớp nháy khắp một vùng quanh nhà Tình Lam, lấp lánh cả những giọt nước buốt giá đang lấm tấm đọng trên gương mặt thất thần thiếu sức sống của Minh Yên.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà Minh Yên đầu tóc rối bù nằm trên đùi Minh Hồng Nhi, nàng sắc mặt trắng bệt tiều tụy, hai mắt mở to cả kinh, đôi môi khô khốc khẽ thở hổn hển mới làm nàng chợt nhận ra rằng...

Tất cả chỉ là ác mộng thôi...

Đúng không?

- Em... Em tỉnh rồi à Minh Yên?

Giọng Minh Hồng Nhi nghẹn ngào đứt quãng như vừa mới khóc, điều này cũng làm cho nàng dần lấy về sự tỉnh táo mà chậm rãi ngồi dậy, Minh Hồng Yên thấy vậy cũng không cản, chỉ đơn giản là hai mu bàn tay nhanh chóng lau đi dáng vẻ lem luốc trên mặt.

Minh Yên lẳng lặng ngồi bên cạnh lắng nghe những tiếng thút thít lại đang cố kiềm nén của Minh Hồng Nhi, từ khi nàng quen cô tới giờ, phải nói là hầu như cô chưa từng một lần rơi lệ vì điều gì đau lòng, nay thấy cô như vậy, chợt nàng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bất an và chột dạ, thấp thỏm về một nỗi sợ mơ hồ lại rất kinh khủng.

- Chị Minh Nhi...

Bần thần Minh Yên vô lực ngã người tựa lưng lên ghế da, những lọn tóc tơ mỏng theo đó liền vướng víu trước mặt nàng, đan bóng ám những mảng xanh đỏ làm bộ dạng nàng hiện tại trông thiếu sức sống, bất cần đời cực kì, nàng đôi mắt đen láy như mất đi ánh sáng mà trợn tròn dán chặt cái nhìn lên trần xe, vô thức trầm giọng ngờ nghệch.

Minh Hồng Nhi nghe Minh Yên gọi cũng nhanh chóng hít mũi một hơi thật sâu xong liền nhẹ giọng ôn tồn cố tỏ ra trông thật tự nhiên:

- À hiện tại mình đang ở trong xe cảnh sát, đợi họ kiểm tra xong sẽ thả mình ra thôi ấy mà. Hay là em thấy lạnh? Hay để chị kêu...

- Chị Nhi... Chị Tình Lam đâu?

Minh Yên giọng không nặng không nhẹ ngắt lời Minh Hồng Nhi, giọng điệu nghe thì rất bình thản như chưa từng đối mặt với biến cố lại mang lại cảm giác rùng mình đến không ngờ, đôi mắt đen láy căng tròn thiếu ánh sáng vẫn dán chặt lên trần xe thất thần.

Minh Yên thầm nghĩ, rằng giấc mơ ban nãy thật sự đã để lại trong nàng một nỗi lo sợ mơ hồ, nay ngất vì kinh hãi tột độ, thực hư lẫn lộn khiến nàng cũng không còn cảm giác lưỡng lự phải chấp nhận sự thật nữa rồi, để mà bộ dạng nàng giờ đây hờ hửng chuẩn bị chấp nhận cơn ác mộng mà bản thân không muốn nghênh đón nhất.

Minh Hồng Nhi ngớ người chết lặng, cũng rất khó hiểu với lời này của Minh Yên, rằng chẳng phải nàng là người đã tận mắt chứng kiến một màn thảm kịch đầy ám ảnh đó hay sao mà giờ lại muốn xác thực như vậy?

Nhưng cảm giác của nàng Minh Hồng Nhi hoàn toàn có thể hiểu được, sự trống vắng khi mất đi một người thân thiết là không thể tránh khỏi, cả sự tuyệt vọng và suy sụp đến đầu óc ngây dại, tình trạng hiện tại của nàng là đang cố không muốn tiếp nhận sự thật phủ phàng đau lòng ấy, cú sốc này quá lớn đến một người bình thường còn khó có thể chấp nhận, huống hồ gì nàng vẫn còn vướng bận trong lòng sự mất mát của Minh Hào Viễn, thật sự quá đáng thương, quá nhiều biến cố khốn khổ.

Minh Hồng Nhi biết Tình Lam luôn có tình ý với Minh Yên nên lúc nào ở cạnh nhau, cô ấy đều sẽ hết mực chiều chuộng và chăm sóc nàng như máu mủ ruột thịt, nàng tốt bụng và hiểu chuyện nhưng trong vấn đề tình cảm thì lại rất hạn hẹp và thiếu tinh ý.

Nên có những lần Tình Lam ẩn ý thổ lộ qua hành động lẫn lời nói, nàng đều không hiểu, chỉ nghĩ đấy là cô đơn thuần cưng chiều nên lúc nào giúp được thì nàng chắc chắn sẽ báo ơn.

Tình Lam tự luyến cứ nghĩ nàng cũng có ý với cô ấy đâm ra ảo tưởng, giờ thành ra kết cục bi đát này, Minh Hồng Nhi không biết phải đối mặt với nàng như thế nào nữa.

Bởi suy cho cùng, Minh Hồng Nhi cũng là người đã dẫn đến kết cục bi thương ngày hôm nay, nếu trước kia cô ngăn không cho Tình Lam theo đuổi Minh Yên thì cô ấy đã không trở nên cuồng luyến như vậy.

Nhưng là bạn từ hồi sơ trung, Minh Hồng Nhi không muốn phải nhìn Tình Lam đơn độc ghì đầu vào màn hình máy tính mãi mà chẳng có nổi một mối tình vắt vai, vốn biết cô ấy không mấy hứng thú với nam nhân, cũng chẳng ngờ cô ấy lại có tình ý sâu sắc với Minh Yên ngay từ cái nhìn đầu tiên, làm cho Minh Hồng Nhi cười muốn tức tưởi, song cũng rất đau đầu lo cho tương lai hai người.

Mệt óc Minh Hồng Nhi đành tác hợp cho đôi uyên ương cách tuổi lạ thường này, nhưng rồi thì sao?

Kẻ si tình vì một lần thất bại lại chấp nhận buông bỏ một cách dễ dàng, không nghĩ rằng Minh Yên vì sợ hãi và thoáng cả kinh mới cố gắng tránh thoát, nếu Tình Lam làm lành rồi từng chút thổ lộ, vậy vẫn còn có cơ may, đằng này cô ấy lại quá hèn nhát, không dám lần nữa đối diện với người cô ấy đã tổn thương liền đành nghĩ quẩn.

Để mà giờ đây Tình Lam lại chính là người gieo rắc nỗi đau khổ cùng cực cho Minh Yên, cô ấy nói thương nàng, yêu nàng liền sẵn sàng có thể bán mạng làm bất cứ điều gì, nàng lúc ngất gặp ác mộng cũng chỉ gọi tên Tình Lam, rõ ràng nàng rất trân quý cô ấy, sống để nhìn thấy nàng hạnh phúc mà cũng không được sao Tình Lam?

Ấy vậy mà...

Hiện tại trong mắt Minh Yên chỉ có sự thống khổ đến cực hạn, dường như nàng đã quá mệt mỏi để tiếp tục khóc lóc cho một sự mất mát rồi, nhìn thấy cảnh này Minh Hồng Nhi cũng thương xót mà e ngại nhỏ giọng chậm rãi:

- Minh Yên... Chị biết chuyện này thật sự rất khó chấp nhận, nhưng em phải...

- Chị Tình Lam... Chị ấy thế nào rồi? Xin chị hãy thành thật.

Minh Yên trầm giọng nghẹn ngào liền thẩn thờ chen ngang lời của Minh Hồng Nhi, nàng khoé mắt rưng rưng cay xè, đầu mũi ngứa ngáy đến tê liệt cảm giác, khẽ xoay người hướng mắt Minh Hồng Nhi mà nàng hai mắt căng tròn hết cỡ, tơ máu cũng dần lờ mờ xuất hiện, đôi đồng tử đen láy co lại như dại đi nhìn cô đầy tuyệt vọng.

Để rồi dưới nền trời tối pha lẫn ánh đèn xanh đỏ chớp nháy lại hoàn toàn có thể thấy rõ nụ cười méo mó của Minh Yên, giống như vừa gượng cười vừa cố kiềm nén nước mắt vậy, nàng cố tỏ ra thật tự nhiên mà thanh âm trầm khàn đứt quãng theo đó liền chậm rãi vang lên:

- Chị Minh Nhi... Chị Lam đã không còn... Ở trên đời nữa rồi có phải không? Nè... Mau nói cho em biết đi.

- Chị... Chị xin lỗi em.

Minh Hồng Nhi hai tay vội ôm lấy tấm thân nhỏ bé đang khẽ run rẩy của Minh Yên mà trầm giọng thủ thỉ, trong lòng đầy chua xót không thể tưởng tượng tại sao nàng lại cố tỏ ra thật tự nhiên như vậy, là để cô không phí sức lo lắng cho nàng sao? Hay là bản thân nàng dù biết được sự thật vẫn muốn trốn tránh?

- Chị Minh Nhi không có lỗi... Người có lỗi là em! Lẽ ra em nên ở yên mặc cho chị Tình Lam thoã sức đụng chạm. Giá như tối đó em không chạy trốn. Nếu như hôm đó em có đủ dũng khí để ở lại lắng nghe mong muốn của chị ấy. Tất cả đều là do em, chị ấy thành ra như vậy đều là do em!

Minh Yên mặt áp sâu vào ngực Minh Hồng Nhi mà nứt nở oà khóc, oán trách vì sự xuất hiện của nàng mà vô tình làm hại một sinh mệnh, Minh Hào Viễn vì nàng mà hy sinh, Tình Lam tại nàng mới tức tưởi đau đớn như vậy, nỗi đau nhân hai, nàng làm sao để sống với nỗi uất hận của họ bây giờ? Chết để trả giá? Hay sống một cuộc đời bất hạnh để họ hả dạ? Hai kéo một? Cái mạng quèn này chắc gì đã đủ bù đắp được.

Để rồi Minh Yên mặt mày nhe nhuốc vẫn còn sụt sịt từng hồi tiếng nấc mà từ từ ngẩn đầu nhìn Minh Hồng Nhi, nàng hai mắt sưng đỏ vì khóc, tơ máu cũng chằng chịt đan kín cả khoé mắt, khẽ rung động rèm mi ngấn nước nàng gượng cười nhỏ giọng trầm khàn:

- Chị Minh Nhi... Ba em... Cả chị Tình Lam... Tại em mà họ không còn ở trên đời nữa rồi... Nếu bây giờ em chết, có lẽ sẽ không ai vì em mà từ trần nữa... Mẹ em dường như cũng vứt bỏ em rồi... Chẳng ai muốn bên cạnh một người toàn gây hoạ trời giáng như em cả. Nên dù em có chết đi chăng nữa cũng sẽ không có ai thèm để tâm đến đâu.

Minh Hồng Nhi nghe vậy liền thoáng chút ngỡ ngàng, song lại phẫn uất hai tay dứt khoát đẩy người Minh Yên ra, nàng toàn thân vô lực suông theo cơn tức giận bất chợt của cô, chưa kịp định thần lại đột ngột nhận phải một cái tát trời giáng từ Minh Hồng Nhi, thanh âm cao chói tai theo đó liền vang lên ầm ỉ trong buồng xe cảnh sát:

- Em biết em đang nói cái quái gì không vậy Minh Yên?! Em nghĩ em chết đi thì được lợi gì?! Chỉ tổ gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi! Nếu em nói em mang lại toàn những rắc rối trời đánh thì chị với Trần Bình vẫn bên cạnh em mà...

Minh Hồng Nhi nói đến đây liền loay hoay tìm đồ trong túi áo, Minh Yên ngồi thất thần một tay xuýt xoa cái má đau nhói, bị một tràn thuyết giáo như vậy mà nàng dường như vẫn không hề từ bỏ ý định sẽ tự giải thoát cho bản thân, thầm nghĩ từ giờ nàng sẽ vờ như ngoan ngoãn, sớm thôi, nàng sẽ được thanh thản.

- Minh Yên nhìn đi! Từ giờ hãy sống thay phần Tình Lam. Chị biết cậu ấy chắc chắn sẽ không trách em, không vì em mà tự làm mình ra nông nổi đó. Để lại những món này, hẳn là Tình Lam đang rất muốn em sống một cuộc sống an nhiên bình lặng.

Minh Hồng Nhi vừa nói vừa vươn tay đưa lên trước mặt nàng mặt dây chuyền có đính tên Tình Lam phía sau hình hoa hướng dương, cùng với đó là một tờ giấy nhắn được bấm ghim ngay ngắn, nàng nhìn món quà bản thân đã dày công chuẩn bị nay lại vô chủ liền có xúc động muốn khóc.

Để rồi Minh Yên nâng tay đón nhận di vật Tình Lam để lại như trân bảo, Minh Hồng Nhi đã nói vậy, nàng cũng không còn dám khi dễ mạng sống của mình nữa, cô nói đúng, dù nàng có chết thì Tình Lam sẽ mãi mãi không thể hồi sinh, mạng sống chỉ có một, nàng buộc phải sống hết mình.

Sắc mặt Minh Yên giờ đây đã phần nào tươi tắn hẳn lên, nhướng mày nàng rũ nhẹ rèm mi, hai tay ôm chặt di vật mà chậm rãi nghiêng người ngã vào lòng Minh Hồng Nhi, cô thấy nàng như vậy cũng khẽ mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy trả lễ, nhưng rồi cô lại bất thường thở dài, khẽ đưa mắt liếc nhìn tờ giấy nhắn dưới chân thầm tự hỏi, rằng không biết có nên đưa cho nàng không đây.