Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 19: Điềm Báo



Ngoài trời âm ỉ mãi không dứt những cơn mưa nặng hạt, bao chùm một vùng rộng lớn dưới bức màn u tối, ám bóng âm u lên những ngôi nhà lốm đốm vài ánh đèn, khiến Minh Hồng Nhi đang nằm vật trên tấm thảm trong phòng Minh Yên phải hết thở dài rồi lại thở dài đầy não nề, buồn chán cô nhẹ giọng:

- Minh Yên mấy giờ rồi? Mưa tầm tả quá nằm đây không biết giờ giấc luôn.

- Mới sáu giờ hơn thôi.

Minh Yên đang ngồi ôn bài ở bàn học, nghe hỏi nàng cũng khẽ liếc mắt nhìn giờ trên cái đồng hồ cạnh kệ sách mà nhẹ giọng, xong lại cúi đầu tiếp tục chuyện còn dang dở.

- Mới chỉ hơn sáu giờ?! Đúng là lâu đến quá đáng.

Nói rồi Minh Hồng Nhi trở mình lăn thành một vòng đầy chán nản, nằm ngửa hai tay đan chéo trước ngực cô ngẩn đầu ngước nhìn Minh Yên đang ngồi trên ghế ôn bài, có chút quở trách cô khẽ trầm giọng:

- Hè rồi mà em ôn chi chăm thế?

- Em không muốn thiếu hụt kiến thức ngay ngày đầu nhập học. Năm sau sách được cải cách, khó hơn hay dễ hơn em hoàn toàn không biết, nên thủ sẵn kiến thức vẫn là tốt hơn. Với cả em cũng không có dư dã thời gian để chơi với chị. _ Minh Yên mắt vẫn chăm chăm lên bài vở, giọng không nặng không nhẹ từ tốn.

- Cải cách sách à? Chuyện này mới à nha. Thời chị chưa có mấy vụ này a.

Hai tay gối đầu Minh Hồng Nhi mắt dán chặt lên trần nhà tỏ vẻ trầm tư, rồi một hồi lâu sau cô lại bổng nhiên cao giọng ngẫu hứng:

- Nhưng sách mới thì đợi vào học rồi đối chiếu với sách cũ cũng chưa quá muộn mà. Xuống đây chơi với chị đi.

- Em không muốn. Em cần yên tĩnh chị cho em được không chị Minh Nhi? _ khẽ nhíu mày Minh Yên có hơi mất kiên nhẫn trầm giọng, mắt vẫn kiên định chăm chú cố ôn bài.

- Nhưng nằm ở đây đợi trời tạnh để phơi cái... Đệm... Ướt... Át thì có hơi chán a.

Minh Hồng Nhi cao giọng ngân dài từng từ như đang cố khích tướng Minh Yên, nàng cũng vì điều này mà mặt mày đỏ bừng hết cả lên, thẹn quá hoá giận nàng một lực thật mạnh đóng lại cuốn sách đang ôn dở, xoay nửa người cúi đầu nhìn Minh Hồng Nhi, khẽ nhíu mày nàng mím chặt môi gằn giọng:

- Chị muốn em làm gì thì chị mới chịu buông tha cho em đây?!

- Dễ lắm... Xuống đây nằm với chị đi.

Cười cười Minh Hồng Nhi làm nũng nhẹ giọng thản nhiên, Minh Yên bộ dạng rất không tình nguyện liền nhíu chặt mày đứng dậy, đẩy ghế sát vào bàn học, nàng xoay người lấy gối xong cũng hậm hực ngồi xuống nằm bên cạnh Minh Hồng Nhi.

Tâm trạng nàng tệ như vậy Minh Hồng Nhi cũng cảm thấy bản thân đã có hơi quá đáng, khẽ nhíu mày nghĩ ngợi gì đó mà cô nhanh chóng chạy khỏi phòng, để lại phía sau là một Minh Yên ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Nằm hai tay gác bụng Minh Yên ngẩn người hai mắt mở to dán chặt cái nhìn lên trần nhà trầm ngâm, rằng lúc nãy là do Minh Hồng Nhi ngoan cố quấy nhiễu mới khiến nàng phát tiết tức giận, nhưng cũng có sai không khi nàng lại tỏ ra cái thái độ thiếu tôn trọng như vậy?

Hơi mím môi Minh Yên nghiêng mình nằm cuộn người trên tấm thảm trải sàn, muốn nghĩ cách sửa chữa lỗi lầm nhưng nàng hai tay co trước ngực cứ liên tục chà sát sưởi nhiệt, dù trên người đang là bộ áo thun trắng dáng rộng cùng quần kaki xanh ống rộng có dây bo cổ chân, bên ngoài còn kèm thêm một lớp áo len dày cũng không khiến nàng cảm thấy đỡ hơn cái lạnh ẩm thấp ngoài kia.

Nằm yên một chổ không vận động khiến Minh Yên toàn thân có hơi run run vì lạnh, rũ nhẹ mi nàng đôi mắt đen láy khẽ sầm tối mệt mỏi, môi nhỏ mọng khẽ hở thoáng những hơi nhè nhẹ, như có như không thổi nhiệt vào lòng bàn tay đang áp miệng để sưởi ấm của nàng.

Để rồi toàn thân Minh Yên bất ngờ bị bao chùm, trời đất bổng dưng tối sầm liền khiến nàng dù có mệt mỏi vì cái lạnh cũng phải thất kinh ngồi bật dậy, nhanh chóng định thần nàng mới khẽ thở phào với một màn trước mắt mà nhẹ giọng hờn dỗi:

- Chị không nói gì liền chạy đi, giờ vào đây thì bất chợt chùm chăn em. Rốt cuộc chị đang muốn em phải làm gì?

- Em đã mất ngủ vì cơn ác mộng tối qua.

Minh Hồng Nhi vừa nói vừa vươn tay bật đèn ngủ, xong ngay lập tức xoay người mà nhanh chân dạo bước đến tắt đèn phòng, để rồi cô thoắt cái đã nằm xuống bên cạnh nàng mà nhẹ giọng trầm ấm:

- Em đã không ngủ được nhiều, còn cố học bài. Sống như vậy hại bản thân lắm. Nên nếu em chịu ngoan ngoãn nằm ngủ, biết đâu chiều nay chị sẽ về chăm tiệm đấy.

Minh Yên nghe điều kiện đơn giản như vậy đã có thể đuổi được bà chị phiền toái của nàng thì thầm mừng trong lòng, cuối cùng nàng cũng chấp thuận nằm xuống, quấn mình muốn chiếm lấy cái chăn làm của riêng mà nàng nằm xoay lưng về phía Minh Hồng Nhi, chuẩn bị vỗ giấc lại bị cô hai tay dứt khoát giật tấm chăn về, có hơi ủy khuất cô trầm giọng:

- Chăn này em nói là dành cho khách. Chủ chưa hỏi khách đã tùy tiện chiếm hữu rồi, nhìn xem có phải em có hơi quá đáng với chị không?

- Cái lý luận đó đâu ra vậy? _ Minh Yên bị xoay thành một vòng liền trầm giọng bàng hoàng, rồi nàng lại thở dành, đành bất đắc dĩ lạnh giọng tiếp lời:

- Em từ giờ đến khi hết mưa sẽ để mặc chị tùy tiện. Muốn làm gì em cũng được chỉ cần theo sát yêu cầu của chị là cho em được ngủ là được rồi.

- Em chắc chứ?

Minh Hồng Nhi nhẹ giọng có chút nguy hiểm, Minh Yên cũng cảm nhận được uy hiếp, song lời ra thì cũng chẳng thể thu hồi liền chỉ biết im lặng, bình thản an phận nàng khẽ gật đầu.

Minh Hồng Nhi thấy vậy liền hớn hở chùm chăn kín mít toàn thân hai người, vội hai tay ôm nàng mà hết cưng nựng lại má cọ má làm nũng, nàng nhắm nghiền mắt cố vào giấc cũng thấy có hơi quấy nhiễu, thật sự cô là trẻ con chắc?

- Em có thấy nóng không?

Minh Yên nãy giờ bị Minh Hồng Nhi ôm ấp đến mày mày đỏ bừng vì nóng, hơi thở theo đó cũng trở nên nặng nề và nóng bứt hẳn lên, đã vậy nàng còn đang mang áo len quần dài liền khiến toàn thân đâu đâu cũng đầm đìa mồ hôi, để mà khi nghe cô hỏi vậy nàng cũng chỉ biết khẽ gật đầu đồng tình, làm cô không kiềm được liền bất giác mỉm cười mà nhẹ giọng từ tốn:

- Thế để chị cởi đồ ra giúp em ha?

Minh Yên bị ủ ấp nãy giờ không thể vào giấc liền trở nên vô cùng mệt mỏi, Minh Hồng Nhi bảo đi ngủ nhưng toàn đi phá giấc thật sự khiến nàng có chút chán ghét, nay nghe một lời này của cô nàng mới khẽ cự quậy mà nhẹ giọng thắc mắc:

- Chị quậy phá nãy giờ chỉ muốn em cởi đồ? Chị thật sự muốn gì vậy?

- Em mệt rồi có phải dễ ngủ hơn không? Chị hứa sau khi em dễ chịu chắc chắn sẽ để yên cho em.

Minh Hồng Nhi giọng ngọt thuyết phục, Minh Yên nghe cũng cảm thấy hợp lí, nàng tối qua ngủ không được bao nhiêu, sáng dậy ôn bài cũng tỉnh táo được một chút, nhưng rồi bị cô quấy phá như vậy liền khơi lại cảm giác kiệt sức khó chịu, để mà giờ đây nàng đành thở dài mà khẽ "um" trong miệng đồng ý.

Ngồi dậy Minh Yên mặt không biến sắc chậm rãi giơ tay, Minh Hồng Nhi hiểu ý liền nhanh chóng vươn tay lật lớp áo len lên cao, chiếc áo thun trắng cũng bởi vậy mà nhăn nhún biến dạng bị kéo cao lên thấy cả ngực, một làn hơi ấm nóng theo đó liền phảng phất xung quanh, nóng quá khiến Minh Hồng Nhi vội thành thục cởi bỏ áo giúp nàng.

Chiếc áo len hơi đẫm mồ hôi bị Minh Hồng Nhi không thương tiết ném thẳng vào cái rổ bên cạnh tủ quần áo, xong liền nhẹ nhàng hai tay dìu Minh Yên nằm xuống mà cô nhẹ giọng châm chọc:

- Vẫn vậy ha? Sao em không chịu mặc nội y vậy?

Tiết trời bên ngoài lạnh lẽo mà toàn thân Minh Yên tù túng tận hai lớp áo khiến nàng vô cùng nóng bức khó chịu, nay thoải mái hơn rồi, nàng cũng không màng đến câu hỏi của Minh Hồng Nhi mà vừa nằm xuống đã nhanh chóng thiết đi, cô thấy vậy liền khẽ cười buông tha rồi cùng nàng nằm xuống đi vào giấc nồng.

...

Mây mưa đến gần trưa cũng tạnh, khí trời dần nóng lên khiến Minh Hồng Nhi vốn ngủ khá nông cũng phải khẽ cự quậy tỉnh giấc, phần Minh Yên ngủ vẫn còn rất an tỉnh nên cô cũng không muốn kinh động mà khẽ khàng rời chăn, vươn tay bật điều hoà, hẹn giờ xong cô liền gấp lại tấm đệm đem đi phơi, loạt hành động rất nhanh nhẹn lại như không khí chẳng hề gây ra tiếng động, vẫn giữ mộng đẹp cho người con gái khốn khổ bị sự mất mát dày vò không biết đã bao nhiêu lần.

...

Minh Yên ngủ nhiều với cái bụng rỗng đến chiều thì cũng chịu vác xác xuống nhà, vừa hay Minh Hồng Nhi vừa làm xong bữa chiều, nàng có chút không tin tưởng ngồi vào bàn ăn, trứng chiên với rau xào, ăn cùng cơm trắng do nấu quá nước nên giờ nó nhão nhừ ra, thật đúng là một thất bại với một bà chủ với tay nghề làm bánh thượng thừa a.

- Gạo lạ chuẩn nước cũng lạ quá. Chị đã cố hết sức rồi.

Minh Hồng Nhi phồng má bĩu môi có chút thất vọng, Minh Yên đã từng chứng kiến tay nghề bếp núc của cô, nhưng đó là ở nhà cô, là nơi cô thành thục nhất mà còn nấu dở tệ, nay lạ nước lạ cái, lập tức đẩy cô vào bước đường chỉ có thể nấu những món đơn giản.

Đương nhiên kết quả cũng hiện ra trước mắt, tuy không tệ nhưng nhanh chán, thật đúng là hoài nghi về những ngày không có nàng thì cô ăn gì lót dạ mà.

...

Từ lúc tỉnh dậy Minh Yên cứ như một con người khác, thường xuyên lâm vào trầm mặt và rất hay lơ đễnh mỗi khi Minh Hồng Nhi tiếp chuyện, đem đệm lên châm chọc nàng biểu cảm cũng vô cùng mờ nhạt, đến tối nằm ôm nàng vào lòng cô mới khẽ nhẹ giọng lo lắng:

- Em đã gặp ác mộng sao?

Minh Yên bần thần nằm cuộn người lưng áp vào lòng Minh Hồng Nhi, nghe cô hỏi nàng mới chợt giục về hồn phách mà vội nhẹ giọng trả lời:

- Chị có dự định gì khi mở tiệm bán lại không?

- Chị định hết ngày mai mới chuẩn chỉnh lại tiệm. _ Minh Hồng Nhi khó hiểu cũng nhẹ giọng trả lời, để rồi như sựt nhớ ra điều gì đó mà cô liền khẽ vội tiếp lời:

- Chị cũng dự định sẽ dán tờ rơi ứng viên thử việc, chứ tiệm mình đông như vậy mà chỉ có ba người làm thì thật sự rất khó khăn a. Đương nhiên cũng sẽ nhờ Trần Bình lập một trang mạng tuyển dụng.

- Thử việc? Trong bao lâu vậy chị? _ Minh Yên nhỏ giọng bàng hoàng.

- Một tháng. Nhưng với cường độ khách đông đảo như tiệm ta thì họ sẽ từ bỏ nhanh thôi, cũng hơi khó để có người chịu duy trì một công việc phục vụ như này, lương không quá cao cũng rất cực nữa a. _ Minh Hồng Nhi nhẹ giọng giải thích, có chút than thở mà hai tay khẽ siết chặt lấy người nàng tìm niềm an ủi.

- Em hiểu rồi.

Dứt lời Minh Yên liền trở về bảo trì trầm mặc, Minh Hồng Nhi thấy vậy liền khó hiểu ra mặt, không biết chiều giờ nàng gặp phải cái gì mà trở nên trì trệ như vậy, cũng thật sự thắc mắc tại sao nàng lại hỏi kĩ việc tìm nhân viên như vậy.

Mà đâu biết rằng Minh Yên trong giấc mơ ban trưa đã gặp lại Tình Lam, lúc này đang ở dưới một góc cây đại ngàn giữa cánh đồng hoa lưu ly ngọc ngà, nàng xúc động muốn tiến lại liền bị một nhân vật bí ẩn cầm tay lôi đi, mặt mũi không rõ nàng cũng chẳng thể phản kháng, la hét thì ngay lập tức bừng tỉnh.

Cảm giác rất chân thật.

Cứ như điềm báo.

Minh Yên chiều giờ đăm chiêu như vậy cũng là để phân tích người bí ẩn kia có thể là ai, suy đoán người đó từng chút tiếp cận nên nàng mới hỏi về việc tuyển dụng nhân viên cửa tiệm Thảo Nhi, nơi mọi người đều gắn kết và thân thiết, cũng là nơi mọi cảm xúc có thể là mồi nổ trong tương lai.