Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 22: Có gì mà tôi chưa thấy



"Cô gom đủ chưa"

"Anh định vứt chỗ thức ăn này sao? Có món anh còn chưa đụng đến,phí phạm"

Đoàn Thiếu Dương lắc đầu chỉnh cà vạt ở cổ nới lỏng ra,hắn bước nhanh ra xe,còn Vương Thừa Nhi thì lỉnh kỉnh đồ ăn hộp lớn hộp nhỏ

"Siêu! một tí đổi xe,xe này toàn mùi thức ăn"

Tên khó khăn này rõ ràng chỗ thức ăn này khá ngon,mặc kệ anh tôi không quan tâm đến anh nói gì,không nghe không nghe

"Biết rồi sếp"

"Lái xe về đi,cô ấy còn chuẩn bị"

…..

Dinh thự Đoàn Dư

"Cạch"

VỪa về đến Vương Thừa Nhi bày đồ ăn đầy bàn gọi tất cả mọi người đến cùng ăn

"Mấy chị đừng chê nha,mấy món này cực kỳ đắt tiền và hương vị rất ngon,em gói về để chúng ta cùng ăn hihi"

"Chị Nhi chị tốt với chúng em quá từ hồi nhỏ tới lớn em chưa từng được ăn ngon đến vậy" một bé hầu trạc tuổi Thừa Nhi miệng ngốn thức ăn và luôn cảm kích

Cô Liễu người hầu bếp cũng lên tiếng"ngon quá chắc cô phải học làm theo,sau này con có thể ở nhà cũng ăn được"

"Dạ,vậy con có phúc quá rồi " Vương Thừa Nhi miệng nhóp nhép cười híp mắt với vẻ mặt rạng rỡ làm người đối diện ai nhìn thấy chắc là phải xiêu lòng

Mãi lo tám,Vương Thừa Nhi không biết rằng có một ánh mắt sắc bén đang nhìn trộm từ rất lâu

"A con quên hỏi bác trai và bác gái đâu rồi ạ"

"À đi chuẩn bị từ sớm rồi,ông bà chủ dặn dò cô phải đến sớm để đón khách với ông bà"

"A dạ"

"Cô không chuẩn bị à hay muốn để mặt mộc như vậy gặp khách" bộ dạng ông chú nhăn nhó này khá quen người làm trong nhà ai cũng rành,ai cũng mỉm cười,nháy mắt với nhau

"Tôi đi liền"

Vương Thừa Nhi đi thẳng lên phòng,vừa lên đến phòng thì thấy một giá đồ nữ treo trong phòng thay đồ của Thiếu Dương

"Váy dạ hội anh ta chuẩn bị cho mình sao?thật đẹp,toàn hàng có tiếng mắc tiền"

"Mặc cái nào đây,cái nào cũng đẹp"

Bỗng sau lưng có giọng nói vọng lên làm Vương Thừa Nhi giật bắn người

"Cái màu tím "



"Chết tiệt anh hù tôi hả,giật cả mình vào đây sao không gõ cửa".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Vụng Trộm Yêu Anh

2. Chiều Hư

3. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

4. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

=====================================

"Nhà tôi"

"Ai không biết nhà anh,nhỡ tôi đang…" mặt Vương Thừa Nhi lại đỏ như quả đào

"Có gì mà tôi chưa thấy"

"Anh …ra ngoài"vừa nói Vương Thừa Nhi vừa đẩy Đoàn Thiếu Dương ra ngoài

"Cạch"

"Quái lạ,phụ nữ thật khó hiểu mình có ý tốt mà cô ta lại tỏ thái độ với mình"

…..,

"Tên thối Thiếu Dương anh mà vào không gõ cửa thì đừng trách tôi"

Tắm xong Vương Thừa Nhi mặc đúng chiếc váy tím nhạt mà Thiếu Dương chọn

"Cô xong chưa,tôi muốn vào lấy đồ thay,cô tính ở mãi trong phòng thay đồ à"

"Cạch"

"Xong rồi anh vào đi" "đã bảo anh mặc đồ vào đừng như vậy nữa mà"

Trên người Thiếu Dương quấn khăn phần dưới

Hắn đứng ngơ ngẩn nhìn Vương Thừa Nhi rất lâu

Tóc uốn xoăn gợn xoã xuống một bên vai,đôi mày cong nhẹ thanh thoát được tém gọn gàng,đôi mắt to sâu mũi cao như tây lại nhỏ nhắn,đôi môi nhỏ căng mọng được đánh son màu cam đất,nhìn tổng thể gương mặt không loè loẹt,nhưng lại đậm chất trời tây sắc bén nhưng không màu mè

Chiếc váy cúp trước ngực,chỉ có hai sợi dây nhỏ để giữ chiếc váy hờ hững..vòng eo nhỏ nhắn nếu chỉ luồng một vòng tay là hết,váy ôm từ trên xuống đùi thon gọn, ở sau có tà váy như đuôi cá kéo lê dưới sàn nhà trông thật quyến rũ,màu tím nhạt lại tôn làn da trắng muốt,nhìn chiếc váy nhẹ nhàng nhưng cực kỳ cuốn hút,chân mang đôi giày màu bạc được đính kim cương sáng có lẽ đắt giá nhất vẫn là đôi giày này

"Anh bị gì à,nhìn như vậy tôi ngại đấy"

"cô xuống dưới đợi tôi"

"À Khoan đã"



Đoàn Thiếu Dương bước tới mở hộc tủ lấy ra một bộ trang sức

"Tôi không cần"

"Cho cô mượn tạm,chứ không cho cô"

Anh ta đúng là người từng trải nên chu đáo quá nhỉ,có sẵn đồ phụ nữ

Hắn nhẹ nhàng luồng tay qua cổ đeo sợi dây truyền lên cho Vương Thừa Nhi,hương thơm từ cơ thể cả hai đang thu hút lẫn nhau,hắn khựng tay lại một lúc bởi làn da trên cổ và xương quai xanh khiến hắn nuốt nước bọt ừng ực,yết hầu lên xuống

Hơi thở phả nhẹ lên cổ,Vương Thừa Nhi cảm nhận được cũng cảm thấy nhột "anh anh…xong chưa"

"Khụ,xong rồi" "còn bông tay và vòng cô tự đeo đi" hắn ho nhẹ cảm giác ngượng ngùng

"Cảm ơn anh" mặt Vương Thừa Nhi cũng đỏ như quả gất

"Tôi đi xuống trước,đợi anh nha"

"Uhm"

Vừa xuống sảnh..Vương Thừa Nhi chạm mặt với Cát Tiểu Du ngồi chiễm chệ trên ghế,cô ta mặc váy đen ôm người xẻ táo bạo ở sau lưng! Và xẻ từ dưới vòng ba dài xuống gót,nhìn gợi cảm và kích thích vô cùng tóc búi cao cặp mắt vẽ rất sắc sảo,môi đỏ như ớt

"Chà hôm nay lọ lem của chúng ta xinh vậy không khác gì các tiểu thư vọng tộc danh giá nhỉ"

Vương Thừa Nhi cười mỉm "hôm nay nhà chúng ta có khách à "

"Nhà chúng ta?cô đã là gì đâu mà ăn nói với tôi kiểu đó"

"Đã là gì đâu! Nhưng cô cũng đã là gì đâu,ít ra tôi cũng ở chung phòng với chồng sắp cưới" dám giỡn mặt à tốt nhất đừng động vào mình

"Cô chạy đến đây làm gì? Không đến thẳng buổi tiệc"

"Tôi cũng là hôn phu của Thiếu Dương dù gì hai bên cha mẹ cũng đã nói chuyện,cô là cái gì mà dám hỏi tôi?"

"Phù…tôi không nói chuyện với người thiếu chất xám mà còn làm trà xanh" nói xong Vương Thừa Nhi đứng dậy định đi ra xe

"Cô đứng lại cho tôi cái mặt của cô là gì mà dám đụng đến tôi" Cát Tiểu Du vừa vung tay định túm tóc thì Vương Thừa Nhi né sang một bên làm Cát Tiểu Du ngã xuống đất đau điếng

"Các cô làm gì vậy"

"Dương Dương,cứu em,Thừa Nhi đánh em"

Cát Tiểu Du thấy Thiếu Dương liền tỏ vẻ đáng thương bị ức hiếp,nước mắt lưng tròng…

Vương Thừa Nhi nhún vai lắc đầu phản ứng như không làm gì

"Đừng gây rối ở nhà tôi"

Thiếu Dương đỡ Cát Tiểu Du lên …dìu ra xe quả thật ả ta bị trẹo chân rồi

'Haizz quả là đúng ý ả ta,mặc kệ tốt nhất mình không nên va vào đỡ phiền'