Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 65: Lần sau chưa chắc cô có thể sống nổi!



Không thể nào một mình cô mà đưa Định xuống được!sức cô không thể…"Định em cố chịu thêm chút nữa chị ra bên ngoài tìm người giúp…"

Đôi mắt Vương Thừa Định dõi theo lúc này em ấy không quan tâm thân mình đang bị treo lơ lửng!mà chỉ quan tâm đến mấy vết thương trên người của chị mình….hắn nhắm nghiền mắt lại rớt từng giọt nước mắt như đang cố trấn an đè nén sự đau lòng này

Vương Thừa Nhi không thể ra ngoài…cửa!khoá ngoài…cô thừa biết bọn chúng làm vậy…"đóng cửa thả chó….haiz"vậy mấy con chó lúc nãy bị thả chúng chạy đâu?cô nhìn xung quanh thì thấy lành lạnh dưới chân có cái lỗ hổng chỉ vừa đủ một con chó trưởng thành …khoan đã cái lỗ hổng này vừa với thân hình của cô…

Cô ngã người xuống lách qua cái lỗ,người đau buốt cô lách từng chút một ra ngoài…rõ là vách tôn khá bén…lại cứa thêm vài đường lên bụng và đùi…cô ngã người nhìn lên trời,trời lạnh lại có tuyết đầu mùa?

"Aaaaaaa" cô bị vài tên nắm tóc lôi mạnh ra!rõ là chúng cố ý không tha mà…hơi sức cô đánh đuổi chó bây giờ không còn chút sức lực nào mà quật mấy tên này…

"Anh coi em túm được con chó cái đây này nó chui từ đây ra"

Đôi mắt của người đàn ông lúc nãy rơi vào người cô"thả ra đi"

"Hết thú vị rồi" hắn ra lệnh cho mấy tên kia thả tóc cô ra..

"Tôi không biết làm sao cô có thể sống!nhưng cô thắng rồi"người đàn ông ngồi xỏm nhìn Vương Thừa Nhi đang nằm trên nền đất…đôi mắt có vẻ không vui,và đôi mày đen chau lại"lần sau chưa chắc cô có thể sống nổi"

Hắn bỏ đi cả nhóm người cũng đi theo…cô nhìn theo bò dậy..đôi mắt dừng như mờ dần …cô không thể điều khiển người,cô muốn ngủ?không phải,cô không gượng dậy được…cả thân người nặng trĩu ngã xuống đất lần nữa,đôi mắt như mờ ảo nhìn bầu trời đêm tối từng bông tuyết nhẹ rớt lên mặt …đẹp vô cùng…trong khung cảnh lãng mạng nhưng lại đang dày xéo một cô gái như vậy…lạnh đến mức mấy vết thương hở không đau nữa!do mất cảm giác chăng…đôi mắt cô khép lại….

…..

Cô tỉnh dậy trong một căn phòng trắng!"cô tỉnh rồi à"

Đôi mắt Vương Thừa Nhi liếc qua nhìn"anh"

"Uhmmm"vì cử động quên mất chân bị thương!cả người thì ê ẩm

"Đừng ngồi dậy"

"Em tôi đâu"

"Em ở yên đi!tôi đưa em ấy về rồi! Định đang chuẩn bị thức ăn cho em"



Nghe đến đó Vương Thừa Nhi thở phào nhẹ nhõm! Vì biết em ấy bình yên rồi

"Đoàn Thiếu Dương,tôi về đây bằng cách nào"

"Tôi đưa em về"

"Quần áo tôi…" ai thay cho mình vậy

"Quan trọng sao?"

Có gì trên người cô ấy mà mình chưa thấy?ngại quái gì không biết?cô gái này

"Vết thương này bao giờ thì lành"

Nhìn cô gái đối diện đang nằm trên giường bệnh,tay thì loang lỗ nhỏ to các vết thương do chất hoá học,chân phải của cô ấy bị dập thịt...chắc chắn là lâu lành rồi…sao cô ấy có thể chịu được vậy…

Hắn đến bên giường ngồi xuống,tay áo được xắn gọn,một tay vuốt những sợi tóc rớt lên mặt"đau không,có lẽ là lâu lắm mới lành"

"Anh biết ai làm như vậy không?là do Lục Nhã Khanh sao?"

"Em đừng nhún tay vào để tôi lo"

"Để anh lo sao? Rõ ràng anh và cô ta sắp thành vợ chồng ngày đêm ân ân ái ái cơ mà"tên này không rõ ràng chút nào,hắn thay đổi rồi

"Nghe lời tôi đi,cứ nghỉ ngơi vài hôm nữa sẽ làm phẫu thuật nếu không tay em sẽ để lại sẹo"cô gái ngốc đang ghen rồi!nhưng hiện tại không thể nào để em ấy biết được mọi chuyện…sẽ nguy hiểm hơn nữa

"Anh bảo tôi phải nằm yên chờ bọn thủ phạm tự ra đầu thú à?anh mơ sao"

"Suỵt…."Hắn lấy chén canh tổ yến đưa lên môi cô và cười

"tôi đảm bảo với em tuần sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ!nên em cứ nghe theo lời tôi mọi chuyện để tôi lo!!đừng nghe theo ai hết,cũng đừng tìm hung thủ!tôi hứa sẽ cho em một câu trả lời"

"Hôn lễ?anh đang tự ý quyết định?"

"Em có sự lựa chọn nào sao?"



Phải! Mình không hè có sự lựa chọn…hơn nữa tên này cũng không xấu tính đến mức không chịu được

Đôi mắt trong vắt mở to nhìn người đàn ông đang thổi từng thìa canh tổ yến rồi đưa lên môi cô!trong lòng cô ấm áp hơn bao giờ hết,rõ là cô đang bị rung rinh?

"Tôi sẽ đợi,nhưng nếu lần này anh gạt tôi thì anh coi chừng "

"Tôi cho em tất cả,em muốn sao thì là vậy"

Cô uống từng ngụm canh mà ngọt như chè,ngọt từ lưỡi đến tận dạ dày…cuối cùng cô có thể tin một người và cô có thể dựa dẫm vào

"Lần sau đừng ngốc,tôi muốn em lên tiếng nhờ tôi,đừng tự ý hành động quyết định chuyện gì nữa được không"

"Tạm nghe theo anh"

Tiếng mở cửa từ từ hé vào Vương Thừa Định bê một khay thức ăn có cháo tổ yến và một số thức ăn vặt …

"E hèm!em không nghe gì đâu chỉ là câu cuối thôi,chị ăn đi em chuẩn bị món chị thích nhất rồi…cẩn thận để em đút cho chị nhá"

"Không chị ăn được rồi"

"Thôi để em"

"Để tôi"

Giọng trầm ấm vang lên làm cả hai chị em cứng đơ

"À uh anh rể đút cho chị nhá!chị Nhi ngoan chị ăn nhiều vào mau lại sức "

"Thằng ngốc làm sao để bọn chúng bắt vậy" Vương Thừa Nhi nổi cáu khi nhớ lại chuyện Định bị treo lơ lửng làm cô nhói hết cả tim gan

"Em thấy tin nhắn bảo là chị bị thương do tai nạn ở trên đường gần đấy!thế là em phi tới,nhưng không hề thấy chị đâu,tới nơi điện thoại lại không sóng"

"Em điên à,trước khi đi phải gọi chị chứ!vả lại chị mày đi đâu mà vào nơi heo hút như vậy?"