Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 68: Cạnh tranh công bằng



Lục Nhã Khanh vừa chạy ra ngoài thì đôi chân cô run lên và ngã khuỵ xuống đất…bủn rủn không phải vì đau hay sức lực cô không còn..mà vì trong lòng tức …cô cảm thấy muốn giết ả ngay….nhưng cô luôn nhớ đến lời mẹ Thanh của cô luôn dạy"con người dù xấu cỡ nào,cũng sẽ là người mang ý nghĩa gì đó trên cuộc đời"

"Mẹ…" Cô ôm ngực đau quặng,chân cô không còn cảm giác,tê dần và lạnh.đôi mắt cô mờ ảo mọi thứ mờ ảo,cô ngã trên nền …

Từ công ty.Đoàn Thiếu Dương phi xe như điên chạy thẳng về dinh thự"nếu không phải mình đặt camera theo dõi,thì không biết cô gái ngốc đó lại tự mình đứng dậy liều lĩnh"

Vừa lái xe vừa lầm bầm một mình!rõ là hắn đang đau lòng cho Vương Thừa Nhi…

"Rầm…." Đoàn Thiếu Dương đạp mạnh cửa với dáng vẻ hấp tấp,hắn thở hổn hển như có vẻ vừa chạy bộ về

"Dương! Sao lại để Nhi tự đi lại?" Phong Tranh đến khám cho Vương Thừa Nhi thì thấy cảnh tượng như vậy!hắn đang trách Dương không lo cho người phụ nữ của mình?

Đoàn Thiếu Dương bước tới nhìn vết thương ở chân của cô rồi hỏi"sao rồi"

"Miệng vết thương rách ra,phải khâu lại!bất tỉnh do kích động quá mức,có thuốc an thần nên có thể thức dậy hơi muộn"

"Dương! Ra ngoài nói chuyện đi"

Hai người đàn ông bước ra sảnh ngồi!vẻ mặt ai cũng nghiêm túc..

"Dương!thành thật mà nói đứng trên cương vị bạn bè tôi hỏi anh,có cảm giác gì với cô ấy không?"

"Liên quan gì cậu"

"Có"

Gương mặt Đoàn Thiếu Dương nghiêm túc,đôi mắt nhìn thẳng Phong Tranh "bây giờ là tình địch hay bạn"

"Đúng,nếu anh thật sự xem cô ấy là trò chơi thì dừng lại đi,còn nếu thích cô ấy thì nên bảo vệ cô ấy cho tốt"

"Cậu dạy tôi phải làm thế nào à?"

Lần này gương mặt Đoàn Thiếu Dương có vẻ đanh lại,hai chân mày dính vào nhau

"Tôi thích cô ấy"

Hắn không ngờ,được nghe từ chính miệng người anh em tốt thốt lên lời yêu thích người phụ nữ của hắn.. cũng phải! do bản thân hắn đã từng thừa nhận là xem Vương Thừa Nhi như trò chơi,thú vui tiêu khiển,bây giờ lại có một người tốt như Phong Tranh yêu thích đồ chơi của hắn,hắn sợ mất…



Đôi mắt điên tiết,hơi thở mạnh dồn dập Đoàn Thiếu Dương nổi hết cả gân cổ đôi mắt đỏ rực đường chỉ máu hiện lên,hắn bay đến túm cổ áo của Phong Tranh ghìm chặt một lúc lâu,tay còn lại đang dùng nắm đấm để uy hiếp

"Anh có đánh tôi thì tôi cũng không thể từ bỏ em ấy,người phụ nữ bị anh chà đạp không tiếc,và không biết trân trọng"

"Bụp…."

Nắm đấm rơi vào bên má phải của Phong Tranh,chưa bao giờ hắn đánh người anh em này,hắn cảm thấy bị phản bội,hắn mất một người anh em tốt?

"Cạnh tranh công bằng đi,mọi thứ vốn luyến anh điều có,không lẽ anh sợ?Vương Thừa Nhi em ấy đáng được trân trọng…" miệng Phong tranh chảy một dòng máu tươi nhỏ,nhưng vẫn kiên định ánh mắt nhìn,và nói rõ nhấn mạnh từng câu từng chữ

Đoàn Thiếu Dương nhắm mắt như đang rất tiết chế lại cảm xúc,hắn một tay vuốt mũi theo thói quen…

Áo sơ mi trắng bị hắn vén lên đến tận cùi chỏ,cà vạt bị kéo lỏng đến lệch…

Đoàn Thiếu Dương châm điếu thuốc để lên môi rít một hơi dài,..hắn ta không nhăn nhó nữa mà lúc này gương mặt giãn ra "được! chúng ta giao kèo một tuần,nếu cậu làm cô ấy thích cậu…thì tôi nhắm mắt tuỳ ý cậu"

"Một tuần có vẻ ít" Phong Tranh lấy hết can đảm và đánh đổi cả tình anh em bao lâu nay,để đổi lấy thứ tình cảm đơn phương…

"Sao?không tự tin vào tình cảm à,tôi cho cậu cơ hội cũng như tôi cho bản thân mình cơ hội xem xét mọi chuyện,đáng lẽ ra tôi không muốn người anh em hay bất cứ ai có thể đụng vào người phụ nữ của tôi đâu"

Phong Tranh đứng dậy đi nhưng vẫn không quên xoay người đáp"cứ vậy đi!trong một tuần này anh để tôi chăm sóc cô ấy"

Đoàn Thiếu Dương lòng như lửa đốt,hắn ta không tin Vương Thừa Nhi?hay hắn vừa ra một quyết định động trời….đến bản thân cũng khó chịu

"Ngộ nhỡ,cô ta đồng ý yêu thằng nhóc đó thì sao?…chết tiệt tại sao mình lại liều lĩnh như vậy…thằng nhóc Phong Tranh thật sự khá biết nắm bắt cơ hội"

"Không lẽ mình đang hối hận sao?" Đoàn Thiếu Dương ngồi đấu tranh tư tưởng một mình rất lâu…

"Grummm….grumm"(điện thoại run)

"Nói"

Trợ lý Siêu ở bên kia cất giọng hốt hoảng…"sếp ơi..mọi chuyện sếp đoán đúng hết rồi…bây giờ làm sao đây…"

"Gửi mọi thứ qua đi"



"Dạ,bây giờ em sẽ gửi " tắt điện thoại xong gương mặt Đoàn Thiếu Dương biến sắc,hắn đang lo chuyện gì?đáng lẽ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay của hắn tại sao lại thấy lo lắng?

Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Phong Hạ "mọi thứ sắp bắt đầu rồi,cử thêm người qua đây đi,cậu qua đây ở một thời gian càng tốt"

Phong Hạ cũng trả lời rất nghiêm túc "qua biệt uyển đi dễ dàng ứng phó hơn.."

"Không Nơi đó là cứ điểm bí mật,để nhiều người biết không nên"

"Bây giờ cứ giả vờ đi du lịch ở đảo Vĩnh Lưu,cậu đưa họ ra trước đi tôi sẽ đi sau"

"Ổn không,mọi khi hành động thì tôi và em Tranh hay đi cùng anh? lần đối mặt lớn như vậy e là không ổn"

"Yên tâm!còn cả đội tinh nhuệ đang chờ tôi chỉ huy,đến đón mọi người đi liền trong hôm nay!hai ngày sau tôi sẽ ra đó "

"Cẩn thận"

"Tút tút"

Mọi người ai cũng thắc mắc tại sao lại đi du lịch mà không báo trước!và không cần sự đồng ý của ai? Bà Cụ Tống thì nghe đứa cháu yêu một mực đòi đi du lịch cùng nhà họ Đoàn là theo liền không cần lý do

Trong đêm,mọi người được đưa lên chiếc du thuyền hạng sang dành cho quý tộc trong giới.. chỉ có duy nhất Đoàn Phu nhân là hiểu mọi chuyện,bà ấy đoán chính xác từng li,thậm chí bà ấy còn biết đứa con trai của bà đang toan tính gì

….Chuyến tàu du lịch đầy bất ngờ?đang xuyên màng đêm,không khí lạnh làm cho Vương Thừa Nhi thấy đau nhói ở chân,và mấy vết bỏng rát trên tay,cô choàng tỉnh giấc!nhìn qua cửa sổ một màu đen kịt

"Mơ?"

"Cộc…cộc" không phải! tay cô đang gõ vào kính và thấy đau,đang ở đâu?chông chênh khó chịu như vậy?

"Có…ai…" định phát ra tiếng nhưng cổ khô rát

Vương Thừa Nhi định bước xuống giường thì tay chạm một mẩu giấy nhỏ ở bàn"điện thoại!cần gì cứ gọi cho anh"

Nét chữ này "tên điên này muốn giờ trò gì nữa?không cần xin phép mình sao,lại đưa mình đi đâu?mẫu giấy ghi mỗi dòng ngắn gọn?cô bật điện thoại thì mỗi một số được lưu tên Josn

"Điên thật sự"

Vương Thừa Nhi bắt buộc lắm mới gọi!nhưng điện thoại của hắn lại tắt máy????