Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 75: Em đang ở đâu



Mặt hắn không hề đỏ…hắn cũng không có ngại ngùng….hắn chỉ nhìn chăm chú vào miệng vết thương đang rỉ máu…cô gái người nóng như lửa sắc mặt trắng bệt môi tái nhợt

Vậy mà vẫn nắm lấy tay hắn có vẻ trong ý thức kiên định kia sợ Hàn Ngôn Viên làm chuyện xấu với mình…

Hắn nhìn cô gái rồi mỉm cười”tôi không hại cô đâu”…Hàn Ngôn Viên đã thay đồ một bộ đồ trắng từ trên xuống,nước da của hắn như phát sáng dưới ánh đèn vàng của căn phòng!hắn tỉ mỉ xử lý sơ cứu vết thương,bởi lẽ hắn không muốn cô gái nhỏ này chết trên thuyền của hắn…

Rửa vết thương xong hắn cài cúc áo đến tận cổ cho cô,bởi lẽ đối với hắn cứu người là quan trọng nhất



Mở mắt ra trong một căn phòng màu trắng!cứ mỗi một giấc ngủ dài thì cô lại mở mắt ra ở một nơi lạ…?

Không thấy ai chỉ nghe tiếng máy móc…Vương Thừa Nhi bức hết dây nhợ đang ghim trên người,cô vừa mở cửa thì một cánh tay to lớn đỡ lấy cô rồi bế sốc cô ôm vào lòng…

“Thả tôi ra”

“Yên nào,người quen thôi”

“Tôi quen anh khi nào”

“Uhm thì trong một buổi party tôi đã biết cô”

“Vậy nên anh thả tôi ra”

Trên người vết thương khá nặng nên cô không còn nhiều sức vùng vẫy …

“Anh là ai”

“Là người cứu cô”

Phải tối hôm đó cô ngẩn mặt nhìn lên một chiếc du thuyền sau đó không còn nhớ gì cả…

“Tôi muốn liên lạc với người thân,anh có thể giúp tôi thêm lần nữa không,tôi sẽ thanh toán tất cả cho anh”

“Tiền tôi không thiếu,nhưng người tình thì tôi cần”



Vương Thừa Nhi cười mỉm khinh khi”tôi rất ghét những hạng người như anh,đừng nói với tôi về chuyện đó thêm lần nào nữa”

Vương Thừa Nhi chưa hồi phục được thể trạng,hắn ân cần đặt cô xuống giường rồi nhìn vết thương một cách lặng lẽ

Hắn ngồi bên giường nhìn Vương Thừa Nhi rồi mím môi”cô cứ tịnh dưỡng,tôi sẽ liên lạc với gia đình cô”

“Làm ơn!tôi còn muốn biết họ an toàn không”…Vương Thừa Nhi vừa nói nước mắt giàn giụa trên mặt…cô không dễ khóc nhưng cứ nghĩ họ không còn trên đời thì chỉ còn mình cô thôi…

“Làm ơn”…

Ngay lúc này Hàn Ngôn Viên cảm thấy muốn bảo vệ cô gái yếu đuối ngay trước mặt”uhm”

Hàn Ngôn Viên đưa điện thoại cho Vương Thừa Nhi…cô yếu ớt nhận lấy rồi bắt đầu gọi cho Vương Thừa Định đầu tiên…số máy không thể liên lạc được…cô nheo mắt bấm thêm dãi số gọi cho Đoàn Thiếu Dương cũng không được?..cô không biết phải làm sao bà nội của cô cũng còn trên đảo …

Cô xoay mặt sang nhìn Hàn Ngôn Viên,chút sức lực tàn của cô không thể dựng cô dậy lần nữa…

“Chuyện gì đang xảy ra với cô và mọi người?”

Vương Thừa Nhi nhìn người đàn ông trước mặt mà không biết bắt đầu từ đâu”nên chỉ lắc đầu…” làm sao có thể kể cho một người mới gặp…

"Cô yên tâm ở đây đi,tôi sẽ liên lạc với bên nhà Cô "

Hàn Ngôn Viên đang suy nghĩ,có nên giao cô gái này lại cho họ không?vừa đáng thương vừa nghi ngờ…kiểu người như anh có biết bao cô gái tiếp cận mà không màng đến tính mạng chứ…vừa nghĩ đến đó hắn đắp cái chăn cho cô xong đứng dậy ra ngoài…

Vương Thừa Nhi thân thể yếu ớt…nằm yên trên giường bất lực…hắn tốt hay xấu…nhưng nghĩ đến chuyện cô còn sống thì là may mắn rồi…

Cả nhà họ Đoàn còn sống không?Lục Nhã Khanh lấy cái gan ấy ở đâu?nếu Đoàn Thiếu Dương biết mọi chuyện của cô ta thì mười cái mạng cũng không đủ…

Một lúc sau có một cô gái bước vào trên người vận quần áo người làm,ấy vậy mà rất duyên

Vương Thừa Nhi bắt lấy cơ hội hói chuyện"cô làm ơn cho tôi hỏi…tôi ở đây bao lâu rồi "

Cô hầu duyên dáng đáp lại"chị hôn mê hai ngày rồi,cậu chủ luôn ở bên chị"

……“vậy cô cho tôi hỏi,cô có điện thoại không?làm ơn giúp tôi liên lạc với người ngoài được không”

“Dạ không không,cậu chủ mắng em chết,vì cậu chủ dặn mọi chuyện do cậu ấy quyết,chị yên tâm cậu ấy rất tốt”



“Không phải tốt hay không…tôi muốn biết gia đình tôi thế nào rồi”

"Em xin lỗi…"cô hầu gục đầu xuống rồi lấy thức ăn ra …

“Vậy cô có biết dạo gần đây ở bên ngoài có chuyện gì lớn xảy ra không,chẳng hạng liên quan đến nhà họ Đoàn”

Cô hầu ngưng tay mắt đảo lên trên trần nhà rồi gãi đầu"à có chứ cũng tầm hai ngày trước,nghe đâu cả nhà họ Đoàn ấy bị cướp đột nhập vào dinh thự …giết hết người làm,rồi cậu chủ thì may mắn còn sống…cả nhà họ thì vẫn chưa nghe tung tích gì cả"

Vương Thừa Nhi nghe đến đâu tim đau nhói đến đấy…Vương Thừa Nhi một tay ôm vết thương một tay vịn giường rồi đi xuống

“Chị đừng đi…em dìu cho”

Cô hầu chạy lại ôm lấy cánh tay rồi dìu Vương Thừa Nhi ra ngoài…chóng ngợp trước sự xa hoa của căn nhà …toàn bộ thiết kế theo kiểu châu âu rất sang trọng…không biết đi hướng nào …Vương Thừa Nhi chỉ vào chiếc điện thoại bàn"tôi muốn đi đến đó"

Vương Thừa Nhi mệt nhọc ôm ngực lê từng bước,mặt xanh xao mồ hôi đổ thành giọt trên gương mặt vì đau…

Cô nhấc máy gọi cho Vương Thừa Định…nhưng đổi lại chỉ là tiếng tút tút…

Cô muốn dùng một lần may mắn nữa gọi cho Đoàn Thiếu Dương"nghe"

Đầu bên kia vừa trả lời thì Vương Thừa Nhi như muốn vỡ oà,tim co thắt lại…nước mắt trực tuông “tôi”

“EM ĐANG Ở ĐÂU”

giọng hét lớn bên kia cũng không làm cô giật mình,cô lấp bấp "tôi tôi không biết…"cô quay sang nhìn cô hầu thì không thấy đâu nữa!

“Em diễn tả xem”

Cô nhìn xung quanh thì thấy trên bàn có một quyển album cô lật nhanh thì toàn hình người nổi tiếng…”không biết nhưng tên này có liên quan đến người nổi tiếng thì phải…"

“Tôi tên Hàn Ngôn Viễn”

Vương Thừa Nhi rớt điện thoại xoay người thì thấy hắn đang đứng …dáng vẻ tổng tài?một chút cao ngạo tự tin …đôi mắt lườm thẳng vào cô

Vương Thừa Nhi nhấc điện thoại để về chỗ cũ