Kiệt! Bấy lâu nay...em chỉ là một người thế thân thôi sao?Người đàn ông trước mặt cô khẽ gật đầu.- Xin lỗi...Cả người Khúc Yên run rẩy, cô quỳ thụp xuống, nước mắt bắt đầu ứa ra.Vài phút im lặng...Hắn dùng đôi mắt tuyệt đẹp ấy trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia phức tạp.- Cô ấy, sắp trở về...- Như vậy... anh... muốn ly hôn với em?Lại là không gian tĩnh mịch đó.Hắn vẫn không lên tiếng.Khúc Yên nở nụ cười, một nụ cười chua chát.Người đàn ông từng điên cuồng theo đuổi cô.Người đàn ông từng quỳ xuống giữa dòng người náo nhiệt mà cầu hôn cô.Người đàn ông luôn yêu chiều và che chở cho cô.Hóa ra chỉ vì cô có dung mạo giống người hắn yêu!Hắn đứng dậy, đỡ lấy thân thể đang run rẩy dưới sàn.Khúc Yên nắm lấy tay anh.- Kiệt! Nói cho em biết đi! Anh có từng yêu em không?Hắn vẫn không trả lời.Khúc Yên hạ giọng, giọng nói của cô hệt như van xin hắn.- Một chút thôi, vẫn không có sao?Hắn do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn theo trái tim hắn.- Không có!...Xoảng!Hắn buông bát cơm của mình xuống đất, cả người chạy về phía hướng cửa.Khúc Yên lặng lẽ bước theo hắn.- Kiệt! Anh đi đâu? Hắn quay sang cô, lúng túng nói. - Cô ấy... trở về rồi!- Đừng bỏ em mà! Kiệt.Nói rồi, hắn chạy đi mất, căn bản không để tâm lời cô nói là gì.Tách tách!Từng giọt nước mắt rơi xuống nền đất.Cô khóc... khóc vì sự ngu ngốc của tuổi trẻ... khóc vì sự thất bại của hôn nhân.11 giờ đêm.Hắn mở cửa bước vào nhà.Khúc Yên đã ngồi sẵn chờ hắn.Hắn đến bên cạnh cô, tay đưa một tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của hắn cho cô.- Chúng ta ly hôn đi, Hạ Khúc Yên.Khúc Yên cô cầm lấy tờ giấy kia, trái tim không ngừng thổn thức.- Kiệt! Rốt cuộc... em thua cô ấy ở điểm nào?Hắn trầm ngầm một lát.- Cô ấy... không phiền phức như em! Khúc Yên lặng người. Cô phiền phức? Những lời quan tâm hắn mỗi ngày được cho là phiền phức sao?- Kiệt! Cho em thời gian suy nghĩ được không?Hắn lặng lẽ gật đầu.- À, em dọn ra khỏi phòng đi, chúng ta bắt đầu ngủ riêng được rồi.Tim Khúc Yên trật một nhịp.Cô xoay người lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của mình.Thế là kết thúc rồi sao?...Cạch!Hắn mở cửa bước vào.Khúc Yên vẫn đi ra đón hắn như thường lệ.Cô gái bên tay hắn nũng nịu.- Anh à! Đây là vợ anh sao? Đẹp thật đấy! Hắn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô ta.- Anh sắp ly hôn rồi, cô ấy sẽ không còn là vợ anh nữa!Cô ta nhìn Khúc Yên, vẻ mặt đắc thắng hiện hết lên khuôn mặt.Mọi hành động ngọt ngào của hắn và cô ta đều thu vào mắt của Khúc Yên.Gương mặt cô tối sầm, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn hai người họ ân ân ái ái.- Anh à! Thế em sẽ ngủ ở phòng khách đúng không?Hắn ôm ả ta vào lòng, giọng đầy sủng nịnh.- Làm sao có thể, em sẽ ngủ trong phòng cùng anh.Nghe đến đây, Khúc Yên hét lên.- Không được! Đó là phòng của em và anh mà? Sao anh lại để người ngoài...Chát!Không kịp để cô dứt câu, hắn đã cho cô trọn một cái tát.- Cô ấy không phải người ngoài! Hạ Khúc Yên, tôi cấm cô nói cô ấy như thế.Khúc Yên đưa tay lên vết tát của hắn. Sau 2 năm lấy nhau, đây là lần đầu tiên hắn tát cô.Hắn ôm ả ta lên lầu, mặc kệ cho sự ngăn cản của Khúc Yên....Ting!2 ngày sau, kết quả siêu âm được gửi vào điện thoại của Khúc Yên.Dòng chữ mang thai khiến Khúc Yên tái nhợt.Tại sao lại có vào lúc này?Chẳng lẽ ông trời muốn cô đừng ly hôn với hắn sao?Khúc Yên cầm kết quả siêu âm đến gặp hắn.- Kiệt! Em mang thai rồi, chúng ta đừng ly hôn được không? Em muốn con có một gia đình trọn vẹn.Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.- Kết quả này là thật?Khúc Yên gật đầu, ánh mắt hiện lên tia chờ mong.Một lúc sau...Hắn cầm lấy tấm thẻ có 2 tỷ để trước mặt cô.- Sinh đứa nhỏ ra ngoài, tôi và cô ấy sẽ là gia đình của nó. Sau khi sinh xong, mong cô ký vào đơn ly hôn và cầm lấy số tiền này mà rời đi đi!