Mua một gói rau chân vịt và một hộp sữa tươi vị bạc hà, bọn họ tiếp tục đi đến phố thương mại.
Bởi vì là giờ đi làm nên du khách đi trên phố còn nhiều hơn cư dân. So với đến cổ thành du lãm chụp ảnh lưu niệm, thì những du khách tới đây càng thích ghé thăm những con phố thương mại với những món đồ độc đáo đặc sắc hơn. Rõ ràng mọi người đối với việc mua quà lưu niệm và ăn thử những món ăn vặt đặc sắc so với tiến vào cổ thành cũ nát mốc meo nhiệt tình hơn nhiều.
Ngẫu nhiên sẽ có du khách hướng Or và Lạc Tái hỏi đường, mà Or cũng sẽ rất kiên nhẫn trả lời. Hắn nhìn qua tựa như là cư dân đã ở trấn nhỏ này lâu lắm rồi, thậm chí có một số cửa hàng khá hẻo lánh mà hắn cũng biết rất rõ ràng. Ngẫu nhiên sẽ có du khách yêu cầu chụp ảnh chung, nhưng Or đều lễ phép cự tuyệt.
Lạc Tái cũng có thể lý giải, dù sao hắn hiện tại cũng là đang bỏ nhà trốn đi, đương nhiên không hy vọng bị phát hiện.
Đích cuối cùng của bọn họ là một cửa hàng nơi cuối phố chuyên tiêu thụ thiết bị và thuốc chữa bệnh cho thú vật, tuy rằng diện tích không lớn nhưng kì thật bên trong đầy đủ mọi thứ.
Giống như Lạc Tái sở liệu (dự tính), sau khi bọn họ đi ra thì ba lô của hai người đã tràn đầy đồ và một đống lớn đơn đặt hàng cần chờ vận chuyển. Được rồi, số tiền còn lại trên chi phiếu vừa đúng số tiền kiểm tra cho sủng vật tiểu xà.
Từ trong cửa hàng đi ra, Lạc Tái ôm trong tay một hộp hợp dụng cụ, yêu thích đến không nỡ buông tay "Tôi vẫn luôn muốn mua một bộ dụng cụ đầy đủ như vậy, khi đi ra ngoài khám bệnh có thể giải quyết vấn đề lớn! Ha ha..."
Nhìn bộ dạng cười ngây ngô của cậu, không biết còn tưởng rằng trong tay cậu đang ôm là một bộ PS3 có mức tiêu thụ cao nhất cơ.
"A? Này không phải Tái Lạc sao?" (nước ngoài đảo họ ra sau =))))
Một thanh âm có chút bén nhọn từ xa nhảy ra, cái tên tiếng anh nghe như dân tộc làm cho căn dây thần kinh nào đó trong đầu Lạc Tái rung lên, rút trừu.
Cậu thực sự không muốn quay đầu, nhưng thanh niên đứng ở bên người cậu lại dừng lại, quay đầu nhìn rồi hỏi "Bác sĩ, vị tiên sinh kia gọi anh sao?"
Có vài thời điểm cậu thật sự là nguyện ý mình mắc bệnh gián đoạn điếc tai cũng tốt...Lạc Tái thực vô lực thở dài, quay đầu chống lại nam nhân mặt rỗ đuổi theo ở phía sau. Nhìn hắn một thân âu phục, tuy rất giống một thân sĩ trong phái đoàn người Anh nhưng đáng tiếc vẫn có chút không phù hợp với hoàn cảnh chung quanh. Nói đơn giản thì chính là một vị lão quý tộc từ trên xe ngựa đi xuống liền xuyên qua đến con phố thương mại dành cho người đi bộ ở hiện đại.
"Hắn là một vị đồng học ở đại học của tôi, gọi là Tư Đình Khắc"
"Gậy gộc [Stick]?"
Or có chút tò mò.
"..." Tuy không muốn vừa thấy mặt đã oán thầm đối phương, nhưng nhớ tới cách làm người của vị đồng học này thì thật đúng là không thể không nói – quả thật chẳng khác gì một thân cây chết── tựa như tên địa phương ở chỗ lão mẹ cậu ──"Dính ra phân"
Nhìn qua chẳng khác gì cây gậy, gậy gộc tiên sinh một bộ nhiệt tình dào dạt đi lên, biểu hiện ra thân thiết khi gặp lại lão đồng học, nắm lấy tay Lạc Tái "Này, đã lâu không gặp, Tái Lạc! Từ sau khi tốt nghiệp tới nay, chúng tôi đều nghĩ cậu đã trở về tổ quốc cằn cỗi của cậu rồi chứ" (-_- bị ghét là phải)
"Như cậu thấy đấy, tôi vẫn ở nơi này"
"Ha! Vậy sao?" Gậy gộc tiên sinh động tác có chút khoa trương khiến hắn nhìn qua càng giống như là giả vờ "Cậu vẫn không thay đổi gì cả, bất cứ lúc nào cũng đều là một bộ nhàn nhã. Nhìn tôi này, đã sắp bị công tác bận rộn áp đến cong thắt lưng, tôi thật sự hâm mộ cậu quá đi!"
Thật ngượng ngùng, tôi ở phòng khám quả thật nhiều lúc "nhàn nhã" đến ngồi chụp ruồi bọ luôn.
Lạc Tái miễn cưỡng cười ha ha.
Đối phương chú ý tới hộp dụng cụ trong tay cậu, có chút giật mình "Chẳng lẽ cậu bây giờ vẫn còn làm bác sĩ thú y sao? Thật khiến người ta giật mình nha!"
Tôi học 7 năm đại học ngành thú y chẳng lẽ ra ngoài không đi làm bác sĩ thú y mà đi làm bác sĩ ngoại khoa sao?! Đúng thôi, đối với người mà ngay cả luận văn cũng không qua được như ai kia, nếu cho đệ tử không đủ tiêu chuẩn như cậu ra làm thầy thuốc thì còn không phải là hại tiểu động vật sao!
Nhưng mặc kệ là thế nào, với nền văn minh của quốc gia cổ ngàn năm, Lạc Tái đối mặt với bạn bè ngoại quốc vẫn luôn bảo trì một bộ thân sĩ có giáo dưỡng "Đúng vậy"
"Thật sự là hoài niệm những ngày nhàn nhã khi còn ở trường đại học. Tôi còn nhớ rõ chúng tôi thường lấy tên của cậu ra đùa? Không ngờ là họ và tên của người Trung Quốc lại là đọc đảo ngược lại ha!"
"..." Tôi đây một chút cũng không hoài niệm được không hả? Hơn nữa đại học lấy đâu ra thời gian nhàn nhã tự tại? Sự khắc khổ của du học sinh không phải mấy tên đệ tử bản địa có thể thoải mái môn nào cũng học lại mấy trăm lần như các người có thể hiểu được!!
Đáng tiếc gậy gộc tiên sinh tâm tình vô cùng tốt không có chú ý tới biểu tình của Lạc Tái, hơn nữa còn như trêu ghẹo mà không chút quan tâm đem chuyện xấu hổ của người khác nói ra "La ── sắt"[loser = kẻ thua cuộc], đúng không? Tôi không đọc sai đi? Ha ha...đến bây giờ vẫn cảm thấy thật thú vị!"
Thú vị cái đầu ngươi!!
Lạc Tái cảm thấy bản thân đã đứng ở cực hạn nhẫn nại.
"Không nghĩ tới cậu còn theo nghiệp bác sĩ thú y. Rất nhiều đồng học của chúng ta sau khi tốt nghiệp đều không theo ngành này, tuy rằng nghe nói tiền lương cũng không tệ nhưng kiếm được một đống tiền lớn lại rất khó. Như tôi vậy, hiện tại tôi đang làm ở chỗ sản xuất dược" Hắn từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp, một bộ thần thái cao ngạo quý tộc thi ân đưa tới trước mặt Lạc Tái "Quản lý tiêu thụ ── Tư Đình Khắc . Stephen."
Lạc Tái kỳ quái "Trước kia không phải họ của cậu là Tiếu Đặc sao?"
Gậy gộc tiên sinh tươi cười hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh liền trở nên tự nhiên "Tôi quyết định sử dụng họ của mẹ mình, cậu biết đấy tôi rất yêu mẹ"
"Là như vậy sao" Lạc Tái tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cười đến rút gân. Cậu nhớ tới tên đầy đủ lúc trước của hắn: Tư Đình Khắc. Tiếu Đặc [Short Stick] gậy gộc thì thôi đi, lại còn ngắn, thực dọa người ha ha!
"Nể tình là đồng học, nếu cậu đến chỗ cửa hàng của tôi, tôi có thể giảm giá cho cậu"
Lạc Tái nhìn tên tiếng hán của nhà sản xuất "Tôi nhớ rõ là nhà này cũng không bán dược dùng cho động vật mà!"
"Cậu đang nói cái gì vậy..." Gậy gộc tiên sinh ném cho một cái ánh mắt "cậu thật đúng là một tên nhà quê chả biết gì", "Trừ bỏ vắc xin phòng bệnh cho động vật thì những loại dược bình thường tỷ như thuốc giảm sốt v.v...còn không có kẻ nào ngu xuẩn đến mức chuyên môn đi đặt hàng thuốc dành cho động vật. Đầu tiên, thuốc dành cho người dùng tương đối ổn định và có hiệu quả trị liệu rõ rệt, hơn nữa lại là sản xuất trên quy mô lớn nên giá sẽ rẻ hơn nhiều. Hơn nữa những thuốc phổ biến dành cho động vật bây giờ đều tập trung dùng cho động vật loại lớn, mà loại dành cho sủng vật loại nhỏ thì lượng sử dụng ít, sản xuất cũng ít, phí tổn cũng theo đó mà cao hơn"
Lạc Tái đương nhiên hiểu rõ tình huống mà hắn đang nói. Sủng vật bị bệnh dùng dược vật dành cho nhân loại chẳng những phương tiện, hơn nữa còn đem lại lợi nhuận khả quan hơn, vì vậy nó cơ hồ là quy tắc ngầm trong ngành thú y. Nhưng cậu lại chưa bao giờ làm vậy, bởi vì trong thời gian thực tập cậu đã tận mắt nhìn một tiểu cẩu bởi vì tiêm vào dược vật của nhân loại mà tử vong. Nhưng sau đó cũng không có ai so đo liều thuốc đó có chính xác hay không, người dùng và thú dùng thì có cái gì khác nhau không. Dù sao cũng chỉ là chết một con chó con mà thôi, dù là sự cố trong quá trình chữa trị thì bệnh viện vẫn sẽ nói là chết vì bệnh, dù sao cũng không có khám nghiệm hay bất luận truy cứu pháp luật gì...
Gậy gộc tiên sinh thấy Lạc Tái không nói lời nào, lại nghĩ cậu đang tính toán chi li giá cả liền có chút không kiên nhẫn thúc giục "Hiện tại tôi vẫn còn đang cầm mấy tờ đơn đặt hàng của mấy bệnh viện thú y lớn đây này. Tôi nể tình cậu là đồng học của tôi nên mới ngoại lệ định thêm đơn đặt hàng của cậu vào, không phải ai cũng có thể lấy được giá ưu đãi như thế này đâu. Cậu đừng chần chờ rồi bỏ qua cơ hội tốt!"
Trong lòng Lạc Tái đã muốn trực tiếp cầm hộp dụng cụ bằng kim loại trong tay đập hôn mê cái tên gậy gộc tự cho là đúng này rồi tiêu sái xoay người bỏ chạy lấy người, nhưng suy xét đến việc cái hộp này là hộp mới mua, hơn nữa giá cũng không rẻ rúng gì, rồi lại đập bị thương còn phải tốn tiền bồi thường, thu thập không tốt còn bị dẫn vào cục cảnh sát. Bởi vậy Lạc bác sĩ chỉ là đẩy đẩy gọng kính, dùng ánh phản quang che dấu uất nộ sâu trong đáy mắt cậu.
"Thật đáng tiếc, tuy rằng tôi cũng rất muốn mua hàng của cậu, nhưng cậu thấy đấy, phòng khám nhỏ bé của tôi sinh ý cũng không tốt lắm, vừa rồi lại tốn không ít tiền mua một bộ dụng cụ chữa bệnh mới...Không biết cậu có thể nể tình bạn học cũ mà cho tôi ghi nợ không vậy..."
"Cậu, cái tên không biết xấu hổ này" Khuôn mặt rõ gồ ghề của gậy gộc tiên sinh lập tức tức đến đỏ lên, đặc biệt là cái mũi to kia, quả thật như một viên ô mai. Hắn khoa trương vung hai tay biểu đạt chính mình bị nhục nhã mà phẫn nộ "Tôi nể tình cậu là bạn học cũ mới cho cậu chỗ tốt, không ngờ cậu lại không biết phân biệt như vậy!! Khó trách đến bây giờ vẫn chỉ có thể mở một phòng khám nhỏ xíu, hẳn là đi ven đường tìm mấy con chó lưu lạc bẩn hề hề về dưỡng giả bộ có sinh ý chứ gì? Thật buồn cười, quen biết cậu thật sự là làm cho tôi xấu hổ!"
Vừa nói vừa phẫn nộ nhanh chóng rời đi, Lạc Tái cũng chẳng định giữ hắn lại, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười thở phào yếu ớt, nhỏ giọng nói "Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy như vậy"
Cuối cùng cũng thoát khỏi gậy gộc tiên sinh, bây giờ cũng nên về nhà thôi!
"Or, chúng ta...Hả? Or?" thanh niên vốn nên đứng ở bên cạnh cậu lại bỗng nhiên không thấy bóng dáng, chẳng lẽ là...
Đi đánh dấu địa bàn?!
Lynz:.... vì chưa đọc hết truyện này nên giờ rất muốn cảm thán là:Ni mã, làm quái nào mà tác giả khiến tình cảm của hai đứa này phát triển được vậy?