Đúng vậy, làm một vị bác sĩ thú y, mặc kệ bề ngoài có vẻ không đáng tin nhưng cậu rất tự tin vào tri thức chuyên nghiệp của mình.
Chó Labrador là loài chó cỡ lớn, mà thời kì sinh trưởng của ấu khuyển cũng tương đương nhanh. Tuy rằng bé Puppy chỉ ở tạm trong phòng khám, nhưng đối với dinh dưỡng của nó Lạc Tái không chút nào chậm trễ. Bốn bữa cơm mỗi ngày đều đảm bảo cung cấp đủ anbumin và canxi. Nhưng dẫu một thân đoản mao của bé Puppy gần đây càng ngày càng thêm mềm mại mượt mà thì suốt một tuần qua trọng lượng của nó vẫn không tăng lên chút nào. Điều ấy khiến cho cậu vô cùng tiều tụy!
Vì thế cậu cố ý tới hỏi người có gen tương tự với nó.
Thanh niên vẻ mặt mất hứng đang cầm túi rác quăng cho cậu một cái ánh mắt "thật không có thường thức" không nhẫn nại bỏ lại một câu "Mười năm trước nó cũng đã như vậy rồi" sau đó cũng không quay đầu lại đi......ném rác.
Biểu tình của Lạc Tái giống như nghe được về người ngoài hành tinh, mãi cho đến khi Địa Ngục tam đầu khuyển nghe nói suốt mười năm cũng chưa dài ra một mm ở dưới chân cọ cọ dép bông của cậu thì cậu vẫn chưa lý giải được.
Một cái đầu của Puppy ngậm một cái bật lửa, một cái đầu cọ cọ ống quần của Lạc Tái, cái cuối cùng thì sủa mấy tiếng "Gâu gâu" cũng không lớn lắm, ý muốn dẫn tới sự chú ý của cậu.
"Sao vậy?" Lạc Tái ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ ba cái đầu nhỏ. Puppy đem cái bật lửa đặt ở trước mặt cậu, cái đuôi vẫy càng thêm vui vẻ. "Hử? Đây là bật lửa của chú mà! Ha ha...xem ra tiểu trinh thám của chúng ta lại giúp chú tìm được một đồ vật bị mất rồi! Puppy, cháu thật là lợi hại! Cám ơn cháu nha!"
Bởi vì hình thể có chút đặc thù nên ban ngày Tiểu Puppy tuyệt đối không thể ra ngoài dạo chơi được. Trong lúc nhàm chán nó đã tìm được một trò chơi thú vị – đó là đánh hơi bên này, lại chạy qua ngửi ngửi các góc sáng sủa trong nhà tìm kiếm đồ đạc của Lạc Tái. Thỉnh thoảng nó cũng tìm được một ít đồ bởi vì tùy tay để mà sau đó quên mất đã đặt ở đâu. Tuy rằng đều là chút vô dụng gì đó, ví dụ như cuộn băng dán hết sạch chỉ còn lại da cuốn, bàn chải đánh răng đã hỏng v.v... Nhưng Lạc Tái đều vô cùng cao hứng nhận lấy mấy món lễ vật nhỏ của Puppy, hơn nữa còn nhiệt tình khen ngợi nó, ngẫu nhiên còn có thể thưởng cho một lần ba căn thanh xương mài răng. Cũng bởi vậy Puppy đối với trò chơi thú vị này càng ngày càng yêu thích.
Được khen ngợi, Tiểu Puppy lại thí điên thí điên chạy vào hành lang tiếp tục cuộc hành trình truy tìm kho báu của mình.
Lạc Tái cầm cái bật lửa kia có chút hoài niệm. Lúc vừa mới vào đại học, tiếp xúc đến tri thức thú y chuyên nghiệp thì cũng giống như ngành y chữa bệnh cho người, trước khi muốn hiểu được cách trị liệu thì phải hiểu rõ cấu tạo của đối tượng trị liệu. Nói tóm lại thì chính là giải phẫu. Giải phẫu các loại hình động vật, hiểu biết cấu tạo sinh lý của chúng nó để ngày sau có thể trị liệu cho động vật sống tốt hơn. Khi đối mặt với thi thể máu chảy đầm đìa, từ lúc ban đầu nôn mửa cho tới lúc sau bình tĩnh đẩy kính mắt, cậu mất khoảng một năm để quen với chúng. Cậu ăn chay một năm ( Shoorin: vì thấy thịt sẽ ngĩ đến máu me đầm đìa, ai mà nuốt cho nổi =.,=), mà từ lúc đó chiếc bật lửa này và thuốc lá cũng là người bạn như hình với bóng của cậu. Nhưng sau khi tốt nghiệp ra trường, tìm được công tác xong, vì tránh cho kích thích đến những thú cưng có khứu giác linh mẫn, cậu cũng bỏ thuốc lá.
Còn tưởng rằng đã làm mất cái bật lửa này rồi chứ, Lạc Tái có chút buồn cười tiện tay bỏ nó vào trong túi.
"Leng keng~" cửa thủy tinh bị đẩy ra, Lạc Tái vội vàng xoay người lại liền nhìn thấy ba người thanh niên đang đi vào, nhưng trên tay tựa hồ đều không có mang theo thú nuôi, chẳng lẽ vào nhầm nơi?
"Xin chào, nơi này là phòng khám thú y Noah, xin hỏi có thể giúp gì cho các vị?"
"Bác sĩ thú y có ở đây không?" một gã thanh niên nhìn như đầu lĩnh nhìn quanh đánh giá phòng khám nhỏ bé được sửa lại từ một căn nhà dân cũ nát, một người châu Á trẻ tuổi mặc dù đang mặc chiếc áo bào trắng của bác sĩ nhưng tựa hồ bọn họ đều không nghĩ đến đó là bác sĩ thú y ở đây, mà chỉ cho rằng cậu là một thực tập sinh không quan trọng gì.
Lạc Tái cũng không giận "Tôi chính là bác sĩ thú y ở đây, tôi gọi là..."
Đối phương liền đánh gãy lời nói của cậu "Anh chính là bác sĩ thú y?"
Lại một lần nữa bị nghi ngờ, Lạc Tái thoáng nhíu mày, tăng thêm ngữ khí để khẳng định: "Đúng vậy. Xin hỏi có việc gì sao?" mấy tên thanh niên không coi ai ra gì trông càng giống là đến thu bảo hộ phí hơn là đến cầu y. Bất quá tòa thành cổ không hề có chút giá trị kinh tế gì, ngay cả chim cũng không buồn ị thì làm gì có hắc bang nào thèm nhìn.
"Chúng tôi có một con chó bị thương, muốn anh đi chữa trị cho nó một chút"
Cứ việc thái độ của đối phương thực không hữu hảo nhưng điều đó cũng không quan hệ với thú nuôi cần được điều trị. Thế là Lạc Tái gật gật đầu, một bên lưu loát thu thập hộp cấp cứu một bên đem hồ sơ đăng ký đưa cho đối phương "Làm phiền các vị đăng ký một ít tư liệu trước, được không?"
"Không cần thiết." Thanh niên một tay quăng hồ sơ khám bệnh, không nhẫn nại thúc giục "Nhanh lên! Không cần lãng phí thời gian"
Có một số chủ nhân bởi vì lý do riêng mà không muốn điền tư liệu cá nhân cũng là bình thường, Lạc Tái cũng không để ý lắm, chỉ là hỏi lại hai câu: "Chó của anh là chủng loại nào? Bị thương như thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Đừng có hỏi nhiều như vậy!! Mau đi cùng chúng tôi!"
Người này hiển nhiên cũng không phải loại người kiên nhẫn, hết bình tĩnh được liền nổi giận. Dưới sự chỉ thị của hắn hai người thanh niên kia thô bạo kéo cánh tay Lạc Tái, vừa lôi kéo vừa đẩy mang cậu ra khỏi phòng khám, nhét vào trong một chiếc xe vận tải nhỏ đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
"Khoan! Đợi đã! Mấy người muốn làm cái gì?!"
Đối phó với một vị bác sĩ thú y thuần kỹ thuật trạch như Lạc Tái tuyệt đối không cần quá cố sức, cho nên chỉ ngắn ngủi mấy phút cậu đã thực bi kịch cùng với hộp cấp cứu bị mang đi rồi. ( Shoorin Yumi: (; ̄Д ̄) Tiểu Lạc bị bắt cóc zòy)
"Uông! Gâu gâu! Gâu gâu! Gấu gấu?"
Tiểu Puppy lại đào được "bảo vật" từ một góc nào đó nên cao hứng từ cuối hành lang chạy ra, chạy quanh tìm kiếm bóng dáng của Lạc Tái.
Nhưng cái người gần như không bao giờ rời khỏi phòng khám kia lại......biến mất.
Lynz: thuần kỹ thuật trạch: kiểu dân học lý luận suốt ngày ru rú ở nhà, ko tham gia bất kỳ môn thể thao hay những thứ liên quan đến vận động.
Ta đọc QT quen rồi nên nhiều thuật ngữ thuộc kiểu tự ngộ ra vả lại thích giữ nguyên như vậy hơn, nhưng nếu mọi người ko hiểu hay thấy ko hợp lý thì cứ hỏi nha~
Shoorin Yumi: mọi người thấy còn lỗi chính tả nói ta sửa nha~ ^_^