Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 9: Hội chợ giảm giá cuối tuần 2



Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Hai người gần như là đi hết toàn bộ hội chợ bán đồ cũ, nhưng cũng rất may là ngoại trừ quyển sách có chữ kí của kẻ đứng đầu Địa Ngục kia thì Or cũng không chọn thêm bất cứ thứ cổ quái gì nữa.

Thời gian đi được cũng không ít mà người đi dạo hội chợ cũng ngày càng nhiều vì thế hai người bắt đầu tính toán dẹp đường hồi phủ (về nhà) Lạc Tái bỗng nhiên nghe được một tiếng rao hàng thật lớn vang lên " Đến đây đến đây, mua thú nhồi bông đáng yêu này đi! Kiểu dáng nào cũng có nha, mèo con, thỏ con đáng yêu, còn có chó con nữa nha, nếu có yêu cầu đặc biệt còn có thể đặt hàng nga!"

Lạc Tái khóe miệng co rút một cái.

Ảo giác, ảo giác, đây chắc chắn là âm thanh ảo rồi.

Vừa khẳng định suy nghĩ của mình, vừa cố gắng nhanh chân đi về phía cổng chợ, nhưng cái thanh âm hùng hồn hữu lực kia không thể ngăn cản được một lần nữa vang lên " Bác sĩ!! Thật tình cờ nha! Anh cũng đi dạo hội chợ bán đồ cũ sao?"

Mình không biết y! Mình tuyệt đối không biết tên quái vật đầu trâu kia!

Đi đường của mình, mặc kệ tên đầu trâu ấy tự rống một mình đi!!

Lạc bác sĩ cố gắng cúi đầu đi tiếp nhưng nền đất chợt vang lên chấn động do cự vật đạp xuống, một thân thể cao lớn đã nhanh chóng chặn lại đường đi.

"Bác sĩ không nhìn thấy người ta sao?"

Cái đống thịt bò bự như vậy sao lại không thấy được hả!!

Suy xét một chút tình huống của mình, mặc dù đối phương đang ra vẻ ngượng ngùng kiều mỵ đáng yêu, nhưng cái khổ người vĩ đại như voi này, thân thể to lớn này cũng không phải là hình nộm bằng giấy. Nếu hắn tức giận thì chỉ cần một chưởng thôi là cậu lập tức thăng thiên rồi, vì vậy Lạc Tái phải tiếp tục duy trì mỉm cười, gương mặt ôn hòa nhẹ nhàng đáp lời " Thật sự là trùng hợp nha, ra là Minotaur vương tử điện hạ. Không nghĩ tới có thể gặp được ngài ở đây a "

"Thấy ghét quá đi! Bác sĩ cứ gọi người ta Tiểu Mễ là được rồi!'

Thỉnh không cần ra vẻ thẹn thùng rồi vặn vẹo mấy ngón tay thô to như cây mía kia được không hả!!

"Khụ khụ, xưng hô tôn trọng một chút có vẻ thích hợp hơn"

"Không sao mà! Người ta và bác sĩ đều đã thân như thế rồi mà! Sau khi người ta trở về còn cố gắng giúp bác sĩ tuyên truyền đó nha, hơn nữa còn nhấn mạnh với bọn họ là không thể tạ lễ một cách tùy tiện nếu không người ta nhất định sẽ tức giận mà đi giẫm nát nhà của bọn họ đó!"

"...." Cái đầu ngươi! Thì ra thủ phạm tung tin vịt kia chính là ngươi sao!! Ai muốn xem bệnh cho quái vật hả! Mà cho dù là quái vật thì cũng kính nhờ các người khi trả tiền khám thì làm ơn trả bằng tiền thông dụng trên thế giới nhân loại ấy, được không hả, được không hả!!!

Hơn nữa...Minotaur- chính là quái vật tàn bạo bị nhốt ở trong mê cung chuyên ăn thịt đồng nam đồng nữ trong truyền thuyết, vậy mà giờ phút này lại ở hội chợ bán đồ cũ của một thành cổ nhỏ ở Châu Âu mở quầy bán thú nhồi bông, đùa kiểu gì vậy hả? Đáng tiếc, đây lại là sự thật a.

Lạc Tái thật sự không thể hiểu nổi ý tưởng trong óc con trâu này. Quầy hàng của Minotaur bày rất nhiều thú bông handmade, kiểu dáng, màu sắc nào cũng có, hơn nữa thiết kế cũng rất đẹp, mặc dù nhìn qua có vài điểm cổ quái tỷ như chúng có thêm mấy cái đầu hoặc mấy cái chân gì đó.

"Bác sĩ, anh có muốn mua một con gấu bông về làm gối ôm không?"

Gương mặt Lạc Tái trầm xuống một chút, trong nhà cậu đã có một con chó hai đầu rồi, không cần tăng thêm yếu tố kích thích thần kinh nữa đâu, vì vậy cậu cố tỏ ra trấn định tự nhiên lắc đầu từ chối.

Có lẽ là vì Minotaur là chủ quầy bán thú nhồi bông cho nên cái đầu trâu to lớn của y cũng không khiến người khác cảm thấy có vấn đề gì. Tất cả đều chỉ cho rằng đây là một kiểu thu hút khách hàng mà thôi, ở quầy khác có người thậm chí còn hóa trang thành người ngoài hành tinh để mời chào khách hàng kia kìa.

Chẳng qua thân hình của y thật sự không thích hợp rao bán món đồ chơi khả ái cho nên chưa mời chào được vị khách hàng nào. Tiểu hài tử đi đến đây chưa kịp nhìn thấy mấy con thú nhồi bông đáng yêu thế nào đã bị thân thể cường tráng, nổi lên từng khối cơ của y dọa chạy mất dép rồi.

Cũng bởi vậy Minotaur chưa bán được con thú nhồi bông nào, điều này cũng khiến y cảm thấy buồn rầu không thôi.

Là người có tấm lòng lương thiện và am hiểu lòng người nên Lạc bác sĩ tự nhiên bị trở thành đối tượng cho y dốc bầu tâm sự "Bác sĩ, hẳn là anh không biết. Theseus thực là một tên đáng ghét! Hắn nói mấy con thú nhồi bông của tôi tràn ngập khắp mê cung, nhiều tới mức khiến hắn tìm không thấy cửa ra, cho nên bắt tôi phải đem bọn chúng vứt hết đi. Hừ, đó rõ ràng là do hắn là cái đồ mù đường, loại trình độ mê cung cho tiểu hài tử chơi đùa này mà cũng có thể đi lạc được!"

"..."

" Vậy có cần chúng tôi giúp không?"

Minotaur thuận theo âm thanh nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra người thanh niên vẫn luôn đứng yên bên cạnh Lạc Tái. Y giật mình dùng bàn tay to lớn bưng kín cái miệng của minh, kinh hô kêu lên "Orthrus!!"

"Thực vinh hạnh có thể diện kiến vương tử u buồn của mê cung kì diệu ở nơi này "

Thấy thanh niên lộ ra nụ cười thân thiện, khuôn mặt trâu của Minotaur lập tức đỏ bừng " Thấy ghét quá đi, anh cũng thực là khéo nói nha..."

"Như tôi nói lúc nãy, chúng tôi hôm nay khá nhàn rỗi, có thể giúp ngài bán mấy món đồ này "

Tuy rằng thực không muốn thừa nhận nhưng sự thật thắng ngụy biện, Minotaur cũng biết nếu bản thân còn tiếp tục đứng ở đó thì hẳn là cho tới tối cũng chả bán nổi một con thú nhồi bông nào, vì vậy sau khi giả bộ từ chối một chút, y cũng rất nhanh liền đồng ý đề nghị của thanh niên.

" Các người có thể giúp thực sự là quá tốt, nhưng như vậy người ta lại cảm thấy ngại quá a...."

"Không có gì" sự chân thành của Or luôn làm cho người nghe dễ dàng đối hắn sinh ra tín nhiệm "Tôi hiểu vương tử cũng không phải vì tiền tài lợi ích mà đi bán mấy món đồ chơi này. Ngài chính là muốn cho những con người yêu thích thú nhồi bông có thể cùng chia sẻ đến cái xúc cảm mềm mại trong giây phút được ôm lấy chúng và cảm nhận sự kì diệu trong nháy mắt đó, đúng không?"

" Chính xác! Vô cùng chính xác! Ụm bò. Orthrus, anh thật sự là hiểu lòng người, chỉ có anh mới hiểu nỗi lòng người ta! Ụm bò, như vậy quầy hàng này đành phiền anh rồi, hãy thay tôi trao chúng cho những nhân loại yêu thích thú nhồi bông nha! Ụm bò ụm bò!"

Nếu không phải thân hình to lớn kia không cho phép thì Minotaur hẳn là đã ở tại chỗ xoay vòng rồi, y kích động đến mức ngay cả nói năng cũng xen lẫn tiếng trâu kêu.

"Rất vui lòng được cống hiến sức lực vì điện hạ "

Nhìn theo bóng dáng lâng lâng hạnh phúc rời đi của vương tử đầu trâu, Lạc bác sĩ mới từ trong trạng thái hóa đá dần dần tỉnh lại. Cậu quay đầu nhìn về phía thanh niên đang giữ thái độ không sao cả đi quan sát mấy con thú nhồi bông "Or, cậu sẽ không thật sự giúp y bán đống đồ chơi này đấy chứ?"

Thanh niên cao lớn mỉm cười nhìn bác sĩ "Đương nhiên rồi a! Bác sĩ không nghe vừa rồi vương tử nói gì sao? Mấy món đồ chơi này chúng ta giúp y bán được là tốt rồi, y cũng không quan tâm đến chút tiền lẻ này đâu" một bên nói một bên tiến dần về phía quầy bán thú nhồi bông do Minotaur để lại, cầm lấy một con trong số đó. Tuy rằng đây là một con mèo bông có đôi cánh trên lưng nhưng nó được làm theo kiểu phim hoạt hình trông vô cùng ngây thơ hơn nữa lớp lông bên ngoài khi sờ lên xúc cảm lại vô cùng mềm mại. Mà trên thực tế thì thú nhồi bông quái vật đôi khi so với thú nhồi bông bình thường càng được hoan nghênh "Cho nên nếu đem mấy món này bán đi thì tiền ăn tháng này có thể không cần lo lắng nữa, thậm chí còn có thể mua đồ ngon về nấu ăn "

Lạc Tái vừa hổ thẹn lại vừa cảm động!

Thật là một chú chó tốt lại thông minh a~ khi chủ nhân không có khả năng nuôi nó, nó thế nhưng còn biết cố gắng thay đổi, gian khổ gây dựng sự nghiệp, thực sự là vất vả, thực sự là đáng thương a (Lynz:...) ( Yumi: " nó " mà pít anh đang nghĩ gì thì ngừ đáng thương sẽ là anh nha)

Mà thân là chủ nhân cậu cảm thấy thực xấu hổ, bởi vì cậu không đủ cố gắng cho nên phòng khám mới không kiếm được chút tiền nào, ngược lại còn khiến Or phải tự mình thu xếp...Ngày mai cậu sẽ ra ngoài phát truyền đơn! Mời chào càng nhiều khách hàng tới khám như vậy mới có thể làm cho Or không cần phải vì vấn đề cơm áo gạo tiền mà lo lắng nữa a!!

Nhưng Lạc thầy thuốc của chúng còn đang lâng lâng trong cảm xúc cảm động không nói nên lời thì Or đã đứng vững nhắm hai mắt lại " Nhưng đi dạo lâu như vậy, tôi có chút mệt mỏi a..."

Mặt trời từ từ ló ra khỏi tầng mây trắng, ánh nắng chiếu lên thân hình thanh niên tạo ra một bóng râm thật lớn trên mặt đất. Lạc thầy thuốc mở to mắt nhìn bóng mát dưới chân. Cậu thề là mình thấy rõ bóng của thanh niên đã biến thành bóng của chó hai đầu, mà một cái đầu thì đang ở trong trạng thái tỉnh ngủ không ngừng gật gù lên xuống mà một cái đầu khác thì dán sát vào bên tai cái đầu kia. Chúng nó tựa hồ nói gì đó với nhau, cái đầu mới tỉnh ngủ cự tuyệt lắc lắc đầu, một bộ không muốn rõ ràng nhưng một cái đầu khác bỗng nhiên há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn ra cắn lên cổ của cái đầu kia!!

Nếu không phải kia chỉ là bóng đen thì Lạc Tái cảm thấy mình khẳng định sẽ nghe thấy tiếng chó Doberman yếu ớt gầm kêu...Mặt trời rất nhanh lại bị đám mây che lại, cái bóng cũng biến mất. Lạc Tái mạnh ngẩng đầu nhìn thanh niên đứng trước mặt cũng đã mở mắt ra.

Rõ ràng khuôn mặt không chút thay đổi nhưng khí chất toàn thân thật sự là đã hoàn toàn biến thành người khác.

Nếu lúc trước cảnh nền là thảo nguyên rộng lớn tràn ngập gió mát hoa cỏ và ánh mặt trời ấm áp thì cảnh nền phía sau thanh niên bây giờ tuyệt đối là sa mạc khô cằn đầy quái thạch lởm chởm và gió lạnh gào thét nơi u cốc.

Biểu tình trên khuôn mặt ghi rõ " Con mẹ nó đứa nào dám trêu vào bố mày, bố mày liền cắn chết nó!" rõ ràng chính là Thrus đang vô cùng tức giận vì bị gọi rời giường.

"Con mẹ nó, ai muốn đi bán đám thú nhồi bông chết tiệt này hả?!"

Thanh niên cầm lấy một con mèo bông lớn sau đó chính là một màn phát tiết xé rách tựa như một đại cẩu đang tức giận cắn xé món đồ chơi.

Sau khi nổi giận đùng đùng hủy thi diệt tích con mèo bông, Thrus dùng ánh mắt như đang phải đối mặt với một bầy sói đe dọa công kích,trừng quầy hàng bán thú nhồi bông. Mãi một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi dùng tư thế anh dũng hy sinh vì nghiệp lớn đi qua đó, đứng ở giữa quầy hàng.

Trong nhà nuôi hai cẩu cẩu mà xuất hiện tình huống một con khi dễ một con khác thì làm chủ nhân thật sự là vô cùng khó xử nha!

Nhưng Or à, bắt Thrus coi quầy bán thú nhồi bông thật sự là không có vấn đề gì chứ?! Chắc không sao phải không?!