Nơi Ấy Có Anh

Chương 23: Chương 23




Đang ngồi học, Ngân Hằng cảm thấy ai đó đang nhìn trộm mình, nên cô quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Phong. Bị bắt gặp, cậu trở nên bối rối, lúng túng vô cùng, vội vàng quay đầu đi nơi khác, giả bộ viết bài, cây bút trên tay vệt mấy đường không ra hình thù gì.

Mặt cậu đỏ bừng lên, lén đưa mắt nhìn Ngân Hằng lần nữa xem thế nào, không biết cô có giận dữ hay không, không ngờ cô vẫn nhìn cậu, làm cậu quýnh đến nỗi vội vã cúi đầu, trán đập vào cây viết đang dựng đứng trong tay.

- Ui da….- Lâm Phong đưa tay xoa trán rên khẽ.

Ngân Hằng xuýt bật cười giữa lớp vì hành động trẻ con này của cậu, nhìn bộ dạng lúng túng, mặt đỏ bừng của Lâm Phong, cơn giận trong lòng cũng giảm đi nhiều. Cô thôi nhìn cậu, quay lưng trở lại, tiếp tục nghe giảng, cô sợ lát nữa Lâm Phong sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì nếu cô còn tiếp tục nhìn cậu.

Lâm Phong thấy Ngân Hằng đã quay lưng lên, sắc mặt không giận dữ, khóe môi còn hơi nhếch lên như đang cười thì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Học xong, Ngân hằng đi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm – Em đồng ý thật sao – Cô giáo cười vui vẻ hỏi.

Ngân Hằng siết chặt tay rồi gật đầu nhận lời.

- Được, cô lập tức thong báo cho ba mẹ Lâm Phong…Chừng nào em có thể bắt đầu dạy?

- Ngay hôm nay ạ – Ngân Hằng khẽ đáp.

- Đúng, càng sớm càng tốt, sắp thi học kỳ 2 rồi, cần khẩn trương ôn luyện – Cô giáo gật đầu đồng ý rồi khuyên cô – Thế em đã định dạy bạn ấy thế nào chưa, Lâm Phong thật ra là một người thông minh, chỉ là em ấy không chịu tiếp thu bài giảng mà thôi. Em cố gắng kiên nhẫn một chút.

- Em biết rồi ạ, có lẽ em sẽ dạy bạn ấy từ căn bản ạ.

- Cô tin tưởng ở em.

- Bạn đi làm gia sư sao – Minh Nhật ngạc nhiên hỏi Ngân Hằng, hai người cùng ngồi ở băng ghế đá ở sân trường.

- Ừ, đi từ hôm nay. Là cô giáo giúp mình sắp xếp – Ngân Hằng gật đầu.

- Sao bạn phải ….bạn cần tiền sao – Minh Nhật nhỏ giọng hỏi – Mình có thể giúp bạn, cậu mình có tiền….cậu ình rất nhiều…

- Không cần đâu, mình chỉ là muốn chuẩn bị trước mọi thứ mà thôi – Ngân Hằng lắc đầu từ chối – Nếu lỡ như có chuyện gì, cũng có ít tiền phòng thân. Hai chị em mình không thể làm phiền gia đình bạn suốt đời được – Cả tiền trong thẻ mà ba cô đưa cho cô, cô cũng rút hết ra, làm một cái thẻ khác gởi vào, cô rất sợ, ba cô bị người đàn bà đó dụ dỗ, khóa hết tài khoản lại, cô sẽ không có gì.

- Mình không thấy phiền, bà nội mình rất vui vì có người ở cùng – Minh Nhật vội vàng đáp.


- Cám ơn bạn. Thật ra đi dạy học cũng tốt mà, có thể kiếm tiền, hưởng thụ cảm giác tự mình tạo ra thứ gì đó cũng là một niềm vui. Cũng có thể nắm được tương lai của mình trong tay, không phụ thuộc vào ai.
- Vậy tùy bạn, nhưng nếu thấy vất vả quá thì hãy nghỉ dạy – Minh Nhật rầu rầu bảo.

- Mình biết rồi, giúp mình rước Gia Bảo nha. Mình sợ mình về trễ không rước được thằng bé – Ngân hằng gật đầu rồi nhờ vả.

- Yên tâm, mình sẽ giúp bạn coi chừng nó đoàng hoàng.

- Cám ơn.

Lâm Phong từ xa nhìn thấy Ngân Hằng và Minh Nhật ngồi trò chuyện thân mật thì thấy buồn lắm, nhưng cậu nghe Bảo Duy nói Bảo Trâm đã kể rằng: Ngân Hằng và em trai đã bị bà mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, cũng may gặp được Minh Nhật giúp đỡ, hiện nay đang trọ ở nhà Minh Nhật, nên cả hai mới thân thiết như vậy.
Ngân Hằng cũng không thể làm Minh Nhật buồn, phụ lòng tốt của người khác. Sống ở nhà người ta thì phải chiều lòng người ta, Lâm Phong cũng hiểu đạo lí này.

Cho nên cậu có thể hiểu vì sao Ngân Hằng bênh vực cho Minh Nhật, có thể hiểu vì sao Ngân Hằng thân thiết với Minh Nhật. Nhưng nhìn họ cười nói vui vẻ, lòng cậu buồn vô cùng. Cậu cũng có thể giúp đỡ Ngân Hằng, ba mẹ cậu có mấy căn nhà bỏ trống, cậu có thể tạm thời cho họ ở nhờ. Nhưng Lâm Phong biết, Ngân hằng đang giận cậu, cô sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của cậu đâu.

- Này , giờ này mà em vẫn chưa chịu về nhà à. Hôm nay chị giúp việc nghỉ, em mau về dọn cái chuồng lợn của mình đi – Giọng Lâm Tịnh vang lên trong điện thoại.

- Em đang đi chơi với bạn – Lâm Phong ngán ngắm đáp, cậu đang chơi đua xe với Sơn Hải và Bảo Duy, cái cuộc gọi này làm cho cậu bị gián đoạn, nhìn chữ game over trên màn hình khiến cậu bực tức – Chị dọn đi.

- Này, chị là osin của mày à, phòng chị chị còn chưa dọn nữa là – Lâm Tịnh đáp trả.

- Vậy thì cứ để mặc kệ như vậy đi, mai chị giúp việc về dọn – Lâm Phong đáp nhanh, cậu đưa mắt nhìn sang Sơn Hải xem thằng bạn tới đâu rồi.

- Được thôi, đến lúc đó có mất mặt, có xấu hổ cũng đừng có trách chị mày nha. Mà này cái quần lót của em được lắm đấy, nằm ngay trên cái bàn vi tính, hy vọng cô bạn của em không ngượng khi nhìn thấy – Lâm Tịnh cố tình nói.

- Chị nói gì, cô bạn nào? – Lâm Phong nhíu mày

- Thì cô bé mà em thích đó, chẳng phải đã nói là nhờ cô ấy làm gia sư cho em sao. Hôm nay 1 giờ rưỡi cô ấy sẽ đến, mẹ gọi về thông báo với chị như vậy .

Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rồi, còn nữa tiếng nữa Ngân Hằng sẽ đến. Lâm Phong nhớ lại hồi sáng cậu thứ dậy muộn nên vội vội vàng vàng, quăng đồ đạc tùm lum, mền gối cũng chưa xếp gọn gàng, bởi vì luôn luôn có người giúp việc đến dọn cho cậu. Nhưng hôm nay người giúp việc lại nghỉ làm. Cái quần lót…nghĩ đến cái quần lót, mặc mũi Lâm Phong xanh xám lại….nếu để Ngân Hằng nhìn thấy….cậu sẽ mất sạch ặt mũi luôn.

- Chị, giúp em đi, dọn phòng ngay ngắn giúp em. Bây giờ em lập tức về liền, nhưng sợ không kịp mất – Cậu mếu máo van xin chị gái – Em yêu chị nhất.


- Thôi được rồi…chị sẽ dọn giúp em. Nhưng tiềng tháng này phải chia cho chị một nữa – Lâm Tịnh giả vờ tốt bụng nói.

- Chị là đồ quỷ hút máu – Lâm Phong nghe chị mình nói xong thì gầm lên.

- Dù sao thì em cũng phải ở nhà học bài, có đi đâu đâu mà cần xài tiền, chị tốt bụng xài giúp em trai thôi mà…haha…em được gần người mình thích còn gì – Lâm Tịnh trắng trợn đáp – Thế nào, đồng ý không?

- En nguyền rủa chị không kiếm được bạn trai – Lâm Phong nghiến răng nói.

- Haha…chị em mới có 21 tuổi thôi, lại xinh đẹp như hoa thế này, còn trai theo chị xếp hàng dài mặc cho chị chọn, không lo bị ế đâu – Lâm Tịnh đáp xong vui vẻ tắt máy.

Lâm Phong vội vàng đứng lên nói vài câu với Sơn Hải và Bảo Duy rồi chạy ù ra lấy xe. Cũng may hôm nay cậu chơi game gần nhà, nếu không thì ….càng nghĩ càng giận, sao mẹ lại không thèm thông báo cho cậu biết tiếng nào.

- Mẹ ….- Cậu gào lên trong điện thoại.

- Có chuyện gì vậy con trai – Mặc kệ giọng gào thét của con trai, bà Ngọc Lan vẫn nhỏ nhẹ đáp.
- Sao mẹ không nói với con là hôm nay bạn con đến làm gia sư chứ. Báo hại con chưa dọn phòng, nếu bạn ấy đến, chẳng phải là làm con trai mẹ mất mặt hay sao – Cậu tức giận nói.

Bà Ngọc Lan nghe xong thì cười nói:

- Hôm nay con trai mẹ cũng biết xấu hổ rồi à, mẹ đã gọi điện thoại thông báo cho chị hai con biết từ sớm rồi mà – Bà cố tình trêu.

Lâm Phong nghe xong thì ghiến răng tức giận mắng:” Bà chị này rõ ràng cố tình báo chậm để trục lợi mà.
- Nếu con sợ mất mặt vậy thì mẹ gọi điện thoại bảo bạn ấy hôm nay khoan tới.

Cậu muốn gặp Ngân Hằng còn không kịp nữa là nên đành tiu nghỉu đáp.

- Không cần đâu, con nhờ chị giúp con dọn rồi.

- Vậy được rồi, chúc con học tốt.

Lâm Phong vội vàng chạy xe về nhà, nhìn đồng hồ đã 1 giờ 15 rồi. Cậu tất tả chạy lên phòng nhìn xem thử, thở phào nhẹ nhỏm khi mọi thứ đã ngăn nắp sạch sẽ.


- Chị – Cậu gào lên .

Trong khi chờ Lâm Tịnh đến, Lâm Phong mở tủ quần áo ra tìm kiếm.

- Có chuyện gì? – Lâm Tịnh chạy đến nhíu mày nhìn em trai hỏi.

- Chị xem, em mặc bộ nào đẹp hả chị ? – Lâm Phong giơ ra mấy bộ quần áo đẹp nhất của mình hỏi ý kiến Lâm Tịnh.

Lâm Tịnh phì cười nhìn đứa em trai:

- Em có cần quan trọng háo vấn đề thế không hả. Chỉ là đến dạy học thôi mà chứ có phải là hẹn hò đâu cơ chứ. Mà chỉ có con gái mới quan trọng chuyện ăn mặc thôi.

Nhưng nhìn Lâm Phong xụ mặt tiu nghỉu, Lâm Tịnh đành góp ý kiến giúp:

- Mặc bộ này đi, nhìn rất phong độ.

Lâm Phong hớn hở gật đầu rồi lao nhanh vào nhà tắm, không quên hé đầu ra nói:

- Chị, giúp em làm nước nha chị.

Lâm Tịnh cười đau cả ruột, chảy cả nước mắt, chưa bao giờ thấy bộ dạng đáng yêu này của em trai mình. Đúng là tuổi trẻ đang yêu có khác.

Đúng 1 giờ rưỡi, Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong bấm chuông. Lâm Tịnh ra mở cửa, cô khẽ khàng chào chị ấy.

- Vào nhà đi em, thằng Phong nhà chị phải phiền em giúp đỡ rồi – Lâm Tịnh cười vui vẻ nói.

- Dạ, chỉ sợ em phụ lòng nhờ cậy của chị thôi – Ngân Hằng thật thà đáp.

- Haha…không có đâu, nói không chừng trên đời này chỉ có mỗi em trị được thằng em trai ngang ngược của chị thôi – Lâm Tịnh không e dè cười phá ra đáp.

Mặt Ngân Hằng hơi ửng đỏ xấu hổ. Lâm Phong cũng tắm rửa xong, chạy xuống lầu gnhe chị gái nói thế thì đỏ mặt hét:

- Chị ….

Lâm Tịnh lè lưỡi nhún vai đi vào bếp. Lâm Phong ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Lên phòng mình đi.


Nói xong cậu quay người bước lên lầu, Ngân Hằng chậm rãi bướcphía sau.

Vào phòng rồi, Lâm Phong lúng túng không biết mở miệng ra sao, hai tay cậu giấu ra sau lưng vò vò đuôi áo, mắt lấm lét nhìn Ngân Hằng. Cô hắn giọng một cái rồi nói:

- Chúng ta bắt đầu học thôi.

Cả hai ngồi vào bàn, Ngân Hằng chăm chú lật tập ra đánh dấu những bài đơn giản trong khi Lâm Phong được ngồi cạnh cô thì trong lòng rất vui. Cậu cúi đầu lén lút nhìn cô, môi mấp mấy muốn nói gì đó, nhưng thấy gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của cô thì không dám.

- Làm thử mấy cái bài này đi.

Lâm Phong miễn cưỡng ngồi làm, nhưng chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Ngân Hằng, bắt gặp ánh mắt của Ngân Hằng bèn cúi đầu nhìn xuống. Cuối cùng không nhịn được cậu quyết định ngẩng đầu lên nói với cô:

- Bạn có biết không? Mình nghe người ta nói đức tính lớn nhất của con người là sự khoan hồng tha thứ.

Thấy Lâm Phong cứ lấm lét nãy giờ, Ngân Hằng cứ giả không thấy, bây giờ cậu mới lên tiếng cô bèn ngẩng đầu nhìn Lâm Phong nói:

- Từ nãy giờ bạn muốn nói với mình câu này à.

Lâm Phong liền lắc đầu rồi ấp úng nói:

- Bạn còn giận không?

- Vậy bạn muốn mình giận hay không giận?

- Đương nhiên mình mãi mãi không muốn bạn giận mình, ghét bỏ mình, mặc kệ mình rồi – Lâm Phong thẳng lưng đáp.

- Vì sao?

- Vì mình thích bạn – Lâm Phong đáp thẳng.

Ngân Hằng đỏ cả mặt vì bị Lâm Phong tỏ tình trực tiếp lần nữa, cô bối rối, muốn từ chối nhưng lại sợ tồn thương Lâm Phong nên nói:

- Mình đã nói, mình cần một người mà trong tương lai có thể lo lắng ình.

- Có lẽ mình chưa biết tương lai của mình là gì. Nhưng mình biết bắt đầu tương lai là gì. Tương lai bắt đầu từ ước mơ. Ước mơ của mình chính là làm cho bạn hạnh phúc – Lâm Phong tự tin đáp.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 24