Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 64: Nhân cách chủ tỉnh lại [3]



Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Chúc Cẩn Niên không nói nhiều về chuyện vì sao bản thân lại có được đoạn ghi âm này, lúc ăn Tết cô từng nhắc tới chuyện của Đặng Hàm Hi với Nhiếp Vũ Tranh, nhưng họ tên và nghề nghiệp cụ thể của bọn họ thì không hề nhắc tới, cô không biết Nhiếp Vũ Tranh có thể đoán ra họa sĩ Thu Văn Phạm này chính là tên giáo viên cô nói là mặt người dạ thú kia không.

Thật ra cho dù anh đoán được thì cũng tuyệt đối không biểu hiện ra mặt.

“Trước khi Hòa Thi Nhụy mất tích, Thu Văn Phạm đã ra nước ngoài rồi, thế nên cảnh sát cũng không tìm anh ta hỏi tình hình.” Chúc Cẩn Niên giải thích, “Hai người bọn họ không được coi là quá thân thiết, nếu em không nói thì thậm chí anh ta cũng không biết vẫn chưa tìm được Hòa Thi Nhụy.”

“Lúc ấy nhóm người Thẩm Tử Bình, Hà An Bang đặt tất cả tinh thần và sức lực vào việc điều tra Chương Tĩnh Minh, người không có khả năng gây án như thế này, cậu ta sẽ không tốn thời gian để điều tra.” Nhiếp Vũ Tranh nghe lại đoạn ghi âm lần nữa, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Hòa Thi Nhụy lấy lý do bản thân không xứng làm nguyên mẫu của nữ thần để từ chối lời mời của Thu Văn Phạm… Lý do này cực kỳ không bình thường. Lúc ấy trong trường có một nhóm người có sở thích hội họa thành lập câu lạc bộ, từng vẽ một bộ tác phẩm, trong mắt anh nó cực kỳ nhàm chán, chủ đề là top 10 trong trường học…”

Nói tới đây, anh thật sự khinh thường hừ một tiếng.

Chúc Cẩn Niên thoải mái hỏi, “Chẳng lẽ là top 10 người đẹp gì đó sao?”

Khi còn đi học cô cũng thấy một số câu lạc bộ hoặc khoa trong trường thích thú tổ chức các hoạt động như vậy, gì mà “ngôi sao học viện xx”, “top 10 xx”, “hoa khôi xx”, quả thật thu hút rất nhiều người tham dự với “bạn bè người thân”.

“Hòa Thi Nhụy đứng thứ nhất.” Nhiếp Vũ Tranh vuốt cằm nói tiếp: “Anh từng nghe Vương Khiêm nhắc tới, khi hội sinh viên hoạt động thì câu lạc bộ hội họa tìm Hòa Thi Nhụy xin ảnh, cô ta chẳng những không cảm thấy đường đột mà ngược lại còn rất phối hợp, cũng vui vẻ chọn một bức ảnh cho bọn họ, còn bảo bọn họ vẽ xong thì làm lại cho cô ta một bản để kỷ niệm. Điều này chứng minh, cô ta tuyệt đối không bài xích việc làm người mẫu vẽ tranh, thậm chí còn ủng hộ, rất phù hợp với tính cách hướng ngoại và phô trương của cô ta. Cô ta không giữ lời hứa với Thu Văn Phạm, nhất định là có nguyên nhân không muốn người khác biết, thậm chí dùng từ “không xứng với” như vậy, tâm lý không ổn định xuất hiện trước khi cô ta bốc hơi khỏi thế giới là một chi tiết rất đáng để ý, nhưng lúc đó lại bị bỏ qua.”

Chúc Cẩn Niên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội hỏi: “Có cần nói chuyện với Thu Văn Phạm lần nữa không?”

“Nói chuyện lần nữa là điều rất cần thiết.” Anh chắc chắn.

Chúc Cẩn Niên lấy cớ con gái đồng nghiệp của mình cũng muốn thi vào học viện mỹ thuật Dụ Sư để xin số điện thoại của Thu Văn Phạm từ Khúc Thúy Hà, hẹn tối nay sẽ gọi video. Thuận tiện nhắn tin WeChat với Đặng Hàm Hi, khuyên nhủ cô bé xin sự giúp đỡ từ cảnh sát lần nữa nhưng cô bé lại từ chối, tỏ ý trước đó mình và Thu Văn Phạm là quan hệ yêu đương, hiện tại nếu đã kết thúc thì không gây sóng gió nữa, cũng nhấn mạnh không cho Chúc Cẩn Niên nói với bố mẹ.

Người trong cuộc đã đủ 18 tuổi, thái độ lại kiên quyết như vậy nên Chúc Cẩn Niên chỉ có thể từ bỏ.

Vì buổi chiều có hẹn đi uống cà phê với Lan Khiết Phỉ nên cô đi trước. Nhiếp Vũ Tranh đưa cô đến nơi rồi đi đường vòng đến chi đội điều tra hình sự.

Thẩm Tử Bình vừa kết thúc hội nghị video về tội phạm trộm cướp, trở lại văn phòng chỉ thấy Nhiếp Vũ Tranh đứng đợi mình bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, góc nghiêng đẹp trai tuấn tú, tác phong giỏi giang, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng trước sau như một, bảo sao vừa nãy hai cô bé thực tập ở phòng kỹ thuật nhiều lần nhìn vào văn phòng anh ta. Đồng thời cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, cười hỏi: “Tổ trưởng Nhiếp hạ mình đến chơi, có việc gì quan trọng cần chúng tôi phối hợp à?”

“Tôi vừa nhận được một ít manh mối mới về vụ án Hòa Thi Nhụy mất tích.” Đối mặt với người quen như Thẩm Tử Bình, anh cũng không có hứng thú hàn huyên trêu ghẹo mà vào thẳng chủ đề.

Thẩm Tử Bình sửng sốt, sau đó nhướng mày, bước nhanh hai bước, khẽ hỏi: “Manh mối gì? Mau nói cho tôi biết!”

Nhiếp Vũ Tranh thuật lại một lần nữa lời nói của Thu Văn Phạm: “Cậu có ý kiến gì không?”

Thẩm Tử Bình cũng không kinh ngạc vui mừng gì, sự hưng phấn và chờ mong ban đầu qua đi, vẻ mặt anh ta lại có vẻ khá thất vọng: “Vũ Tranh, những điều mà cậu nói… Có thể góc nhìn của tôi sẽ khiến cậu không thoải mái nhưng tôi cảm thấy đó không phải là manh mối có giá trị. Cảm xúc không ổn định, thậm chí mất khống chế của Hòa Thi Nhụy trước khi mất tích, chúng tôi đã nghe được từ chỗ bạn ký túc xá và bạn học từ lâu, Chương Tĩnh Minh càng ngày càng quấy rối kinh khủng hơn, cô ấy có phần không chịu nổi, đổi lại là cô gái khác thì cảm xúc cũng không ổn định thế thôi. Hơn nữa, họa sĩ mà cậu nhắc đến gần như không có điều kiện và thời gian gây án, vài câu nhớ lại năm đó của anh ta cũng không khác lắm với nội dung mà nhóm bạn ký túc xá Hòa Thi Nhụy nói, tôi không biết vì sao cậu cảm thấy đó là một manh mối mới. Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã tự mình…”

“Chương Tĩnh Minh theo dõi và quấy rối cô ta không phải ngày một ngày hai mà ít nhất liên tục trong suốt hai năm.” Nhiếp Vũ Tranh nghiêm mặt nhìn vẻ buồn bã ỉu xìu của Thẩm Tử Bình, “Tôi đã đọc tất cả nội dung điều tra của cậu với Chương Tĩnh Minh, bao gồm cả nhật ký bỉ ổi mà hắn viết. Hòa Thi Nhụy mất tích vào khoảng ngày 12 tháng 4, nửa cuối năm tư đại học. Mà lần đầu tiên Chương Tĩnh Minh gửi những lời tục tĩu cho Hòa Thi Nhụy là vào tháng tư, học kỳ hai của năm ba đại học, lần thứ nhất lõa lồ nửa người dưới trước mặt cô ta là vào tháng 9, học kỳ hai của năm tư đại học, sau đó ít nhất ba lần hắn lặp lại hành vi này. Lần đầu trốn sau lưng Hòa Thi Nhụy thủ dâm, bắn tinh dịch vào người cô ta là khoảng tháng 12, học kỳ hai năm tư, tháng 3 cũng có một lần.”

Những chi tiết này Thẩm Tử Bình cũng nhớ như in, anh ta nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cậu tính toán những điều này… có ích gì sao?”

“Đối với Hòa Thi Nhụy mà nói, hắn có hành vi quấy rối có tính biến thái đã xảy ra mười lần, hơn nữa mức độ biến thái càng ngày càng nặng. Trong lúc đó, Hòa Thi Nhụy cũng không bị kích động tinh thần cực lớn gì cả, chỉ cảm thấy bị quấy rối, cảm xúc không tốt mà thôi. Tại sao trước khi mất tích một tháng, cô ta lại thay đổi thái độ thất thường, không chỉ thất hứa mà còn nói những lời thất vọng không phù hợp với cá tính của cô ta như vậy? Trong thời gian từ tháng 2 đến tháng 4 năm đó, Chương Tĩnh Minh chỉ quấy rối có tính biến thái với Hòa Thi Nhụy một lần, vì sao cô ta bỗng nhiên không chịu nổi gánh nặng, cảm xúc mất không chế? Vào khoảng thời gian đó, có khả năng…” Anh dừng lại một chút, suy đoán: “Cô ta nhận được áp lực quấy rối khác ngoài Chương Tĩnh Minh, hơn nữa từ trước đến nay chưa từng nói với người khác không?”

Thẩm Tử Bình vẫn kiên trì với quan điểm của mình, “Có thể do tên biến thái Chương Tĩnh Minh kia làm chuyện gì đó đê tiện hơn với cô ấy không… Nước ngoài không thiếu các tiền lệ, mấy minh tinh nữ bị chính fan cuồng của mình theo dõi bắn chết, cưỡng bức, bắt cóc cầm tù, tôi có một dự cảm mãnh liệt, vụ án của Hòa Thi Nhụy chỉ có thể tìm được điểm đột phá từ Chương Tĩnh Minh thôi.”

Chấp niệm với Hòa Thi Nhụy và thành kiến với Chương Tĩnh Minh của Thẩm Tử Bình vẫn luôn ảnh hưởng đến việc điều tra vụ án, Nhiếp Vũ Tranh đứng ở góc độ khách quan nói với anh ta, “Trước kia gần như 90% nội dung điều tra đều được triển khai xoay quanh Chương Tĩnh Minh, tất cả bằng chứng đều gây bất lợi cho hắn. Ngần ấy năm, cậu có từng nghĩ nguyên nhân Hòa Thi Nhụy mất tích có lẽ nằm trong phạm vi 10% còn lại không?”

“Tôi vừa nghe nói cô ấy mất tích thì lập tức bắt đầu tìm kiếm, năm đó tôi chẳng qua chỉ là một cảnh sát hình sự nhỏ mới vào nghề, vì tìm cô ấy, tôi phải bỏ ra bao nhiêu công sức, cậu biết không?! Ban ngày tôi đi hỏi thăm khắp nơi, buổi tối tôi thức đêm xem tất cả máy theo dõi mà tôi có thể điều tra! Vì tên Chương Tĩnh Minh khốn kiếp đó, suýt nữa tôi không xoay chuyển được, vụ án cũng bàn giao cho người khác xử lý! Nhật ký biến thái của hắn đều nói rõ ràng như vậy rồi! Hắn muốn chiếm lấy cô ấy! Nhốt cô ấy! Hành hạ cô ấy! “Yêu cô ấy yêu đến mức muốn tinh tế thưởng thức mỗi tấc da tấc thịt, mỗi khúc xương của cô ấy! Muốn nuốt cô ấy vào trong bụng!” Đây là kiểu câu gì? Cậu nhìn toàn bộ mấy tên giết người biến thái nổi tiếng trên thế giới đi! Có tên nào không như vậy? Những người bị hại bao nhiêu năm mới đào lên được, có người nào toàn thây?” Thẩm Tử Bình dùng sức đấm mạnh vào vách tường, cắn răng nói: “Mãi vẫn không tìm thấy Hòa Thi Nhụy, chỉ chứng minh một vấn đề, Chương Tĩnh Minh che giấu rất giỏi! Dùng lời nói không dễ nghe chính là nếu Tiểu Chúc mất tích, người bị tình nghi lớn nhất sẽ là ai? Chương! Tĩnh! Minh! Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được!”

“Thẩm Tử Bình, tôi cũng cực kỳ cho rằng người như Chương Tĩnh Minh nhất định sẽ không có kết cục tốt.” Đối mặt với sự giận dữ của Thẩm Tử Bình, Nhiếp Vũ Tranh bình tĩnh nói, “Mục đích ban đầu của tôi khi tham gia vào vụ án này là tìm được chứng cứ để đưa Chương Tĩnh Minh vào tù với tội danh bắt cóc hoặc giết người, nhưng sau đó tôi phát hiện, thật ra điểm mấu chốt của vụ án mất tích này không phải nằm ở việc ai là người bị tình nghi lớn nhất, mà rốt cuộc Hòa Thi Nhụy ở đâu, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Tôi tin rằng, tìm được cô ta thì có thể biết được tất cả chuyện năm đó. Nếu cậu đồng ý mục đích tham gia của tôi với tư cách là cố vấn tâm lý đặc biệt của cảnh sát để tìm Hòa Thi Nhụy, tôi sẽ dùng tất cả sức lực thử một lần. Cô ta là cái gai trong lòng cậu, cậu phải tỉnh táo đối mặt với thân phận đã kết hôn của mình.”

Thẩm Tử Bình như mới tỉnh lại từ cõi mơ, lau mặt, xoay người nhìn anh, “Xin lỗi cậu! Vừa rồi tôi nói không lựa lời… Cậu đánh tôi một trận cho hả giận đi!”

Nhiếp Vũ Tranh nhướng mày, trong mắt chứa vài phần bỡn cợt, nắm tay lại thành nắm đấm, “Đánh cậu có tính là đánh lén cảnh sát không?”

“Không tính, cậu cứ việc xông lên thôi!” Thẩm Tử Bình chỉ vào ngực mình.

“Có vẻ cậu đã quên, tôi từng tham gia trận đấu gì…” Nhiếp Vũ Tranh cười mỉa, bắt đầu hoạt đồng bả vai và cổ tay, “Tôi đây… sẽ không khách khí đâu.”

“Từ từ đã!” Anh cố ý nhắc đến, Thẩm Tử Bình bỗng nhiên nhớ tên nhóc này từng đạt huy chương giải nhất kick boxing (1) sinh viên toàn tỉnh dành cho người không chuyên nghiệp. “Tôi đi vệ sinh đã, về rồi cậu hẵng đánh.”

(1) Kick boxing là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc.

Lần đi vệ sinh này của anh ta vừa đúng hai tiếng đồng hồ.

Mà Nhiếp Vũ Tranh đương nhiên sẽ không ngu ngốc thật sự chờ anh ta.

***

“Quà à? Mở ra xem đi.” Lan Khiết Phỉ đặt cái dĩa nhỏ xuống, cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm hộp quà của Chúc Cẩn Niên, thấy cô mãi không có động tĩnh thì trêu chọc: “Từ lúc nào mà cậu trở nên nghe lời vậy, bảo cậu mười hai giờ đêm nay mới mở, không đến giờ đó cậu cũng không dám hành động à? Ha ha, tớ đã nói rồi, nếu trên đời này có một người đàn ông có thể trị được cậu thì chắc chắn người đó phải là Nhiếp Vũ Tranh.”

“Gần đây anh ấy xuất chiêu không theo lẽ thường, tớ chỉ sợ là mười bộ phim ma đứng đầu thế giới thì sẽ khiến cậu sợ hãi.”

“Tớ không sợ, mau tới đây làm tớ sợ đi.” Dạo này Lan Khiết Phỉ đang được một tiểu thịt tươi theo đuổi, có lẽ những điều kinh ngạc và hoảng sợ đã thấy cũng không khiến cô ấy xa lạ nữa.

Nói thật bản thân Chúc Cẩn Niên cũng khá tò mò, cô do dự một lát, lấy cái hộp ra, vì vẫn còn ám ảnh với hộp cá trích nên cô còn đặc biệt để sát vào ngửi rồi mới xé giấy dán.

Một góc khung tranh nhỏ lồng kính màu gỗ thô lộ ra, cô cẩn thận rút ra, là một bức tranh chạm trổ bằng vỏ sò. Nhìn nội dung bức tranh, cô kinh ngạc, tổ hợp kỳ quái này rốt cuộc có ý nghĩa sâu xa gì?

“Tớ có thể nhìn thử không?” Hai mắt Lan Khiết Phỉ tỏa sáng hỏi.

“Có chứ.” Chúc Cẩn Niên đưa cho cô ấy.

Lan Khiết Phỉ lật qua lật lại nhìn một hồi, “Một con heo nhỏ đứng bên bờ nhìn hai con cá dưới nước? Rất đẹp, rất khéo léo, thì ra ghép mấy mảnh vỡ vỏ sò có thể đẹp như vậy. Cũng không biết tặng cái này làm gì… Ôi, cứ tưởng là một trái tim to lớn chứ.”

Chúc Cẩn Niên bưng cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt lại rơi trên vỏ sò chạm trổ, bỗng nhiên cô bật cười, khẽ lắc đầu, cô đã hiểu ý nghĩa của bức tranh rồi, đồng thời cũng cảm động vì sự cẩn thận và để tâm khi anh tự tay làm bức tranh này.

Một con heo, một con cá chép, một con cá ngát.

E rằng chỉ có người tài giỏi đến nỗi khiến người ta oán hận như Nhiếp Vũ Tranh mới có thể nghĩ tới việc dùng ba con vật này để ám chỉ tên cô. (2)

(2) Heo () và Chúc () đồng âm, từ trong cá chép (锦鲤) đồng âm với Cẩn (), từ trong cá ngát (鲶鱼) đồng âm với Niên ().