Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 81: Cậu thần thánh thế này bạn gái cậu có biết không? [1]



Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

“Cô Trịnh, cô sao thế ạ?!” Chúc Cẩn Niên hoảng hốt, vội chạy đến đỡ bà ấy, thầm nghĩ không phải Tào Tiểu Liễu bị trầm cảm lại tự tử đấy chứ? Cô thấy Trịnh Văn Tú tiếp tục nghe điện thoại thêm một lúc rồi cả người tê liệt, Chúc Cẩn Niên mất rất nhiều sức mới vừa kéo vừa đỡ được bà ấy ngồi lại sofa.

Nhìn có vẻ Trịnh Văn Tú không ổn chút nào, khuôn mặt trắng bệch, mắt và miệng mở lớn, ngay cả hô hấp cũng không đều, tay không ngừng run rẩy. Chúc Cẩn Niên căng thẳng nhìn bà ấy chằm chằm, dưới ghế các chuyên gia tư vấn ở Sa Mạc Cam Tuyền đều có nút khẩn cấp, bây giờ tay cô đang đặt trên cái nút đấy để ấn nó bất cứ lúc nào.

Cô đợi thêm vài giây rồi thử hỏi: “Cháu giúp được gì cho cô không ạ?”

“Lão Tào…” Trịnh Văn Tú tuyệt vọng nhìn Chúc Cẩn Niên, giọng nói gần như khàn đặc, “Lão Tào không còn nữa…”

Chúc Cẩn Niên sửng sốt, cô nghe Nhiếp Vũ Tranh nói Tào Nghĩa Lê đã mất tích nhiều năm, gần đây vừa phát hiện ông ta có khả năng liên quan đến vụ án Hòa Thi Nhụy mất tích, sao bỗng nhiên lại phát hiện đã chết rồi? Cô cũng giống như Trịnh Văn Tú, nhất thời không thể chấp nhận sự thật này, sững sờ hồi lâu mới nhớ tới việc ấn nút khẩn cấp.

Vài giây sau, Kỳ Kỳ và hai đồng nghiệp nam trong bộ phận hành chính lao vào, Chúc Cẩn Niên nói: “Hỗ trợ đưa vị khách này về nhà, bà ấy…”

“Không cần về nhà!” Lúc này, Trịnh Văn Tú hô lớn một câu rồi òa khóc, thở không ra hơi lên tiếng, “Đưa tôi… đưa tôi tới cục cảnh sát… Tôi muốn… hu hu… Tôi muốn gặp… gặp lão Tào!”

“Lập tức chuẩn bị xe.” Chúc Cẩn Niên nói với Kỳ Kỳ.

Sau khi mọi người cùng nhau đỡ Trịnh Văn Tú lên xe, Chúc Cẩn Niên mới lau mồ hôi trên trán, mấy người khác không ngừng hỏi thăm, cô quay người trả lời, “Người thân bà ấy đột ngột qua đời nên bà ấy không thể khống chế được cảm xúc.”

“Ôi đời người luôn thay đổi…” Kỳ Kỳ lắc đầu.

Chúc Cẩn Niên trở lại phòng làm việc thì thấy trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của Nhiếp Vũ Tranh. Cô gọi lại cho anh, đang định giải thích lý do mình không nghe máy thì nghe thấy anh nói: “Hài cốt lần trước chúng ta phát hiện trong vườn Khang Kiên Dương chính là Tào Nghĩa Lê.”

“Trời ạ! Trùng hợp vậy!” Chúc Cẩn Niên thốt lên rồi kể lại việc Trịnh Văn Tú hồn bay phách lạc, “Đây nhất định là một cú sốc lớn với bà ấy, em sợ bà ấy sẽ không chống đỡ được nữa.”

“Vụ án Tằng Đại Cường đã khởi động điều tra lần nữa, hơn nữa rất có thể sẽ gộp chung với vụ án của Tào Nghĩa Lê.”

Chúc Cẩn Niên hỏi: “Có phải anh sẽ vào tổ chuyên án không?”

“Năm đó không thể hoàn thành nghiên cứu với cái gọi là động cơ phạm tội của Tào Nghĩa Lê nên rất có thể sẽ vào tổ lần nữa vì yêu cầu nghiên cứu.” Nhiếp Vũ Tranh đáp, anh đang ngồi trong văn phòng của nhóm nghiên cứu tâm lý, màn hình máy tính đặt trước mặt, tin tức địa phương của thành phố Bằng hấp dẫn sự chú ý của anh, trong đó thị trấn Lâm Hải gần nội thành nhất đứng đầu bảng xếp hạng.

“À, được rồi, chúc anh may mắn nhé.”

Nhiếp Vũ Tranh khẽ cười, “Anh luôn may mắn.”

“Được, anh làm việc đi, em cúp máy đây.”

“Cẩn Niên…”

“Dạ?”

“... Không có gì, đến lúc đó rồi nói.”

***

Nhiếp Vũ Tranh đã dự đoán đúng, anh nhanh chóng nhận được thông báo vào tổ. Phó chi đội Nhiêu Tích giữ chức tổ trưởng tổ chuyên án, đội phó đội bốn Giả Á Liệt - người từng điều tra, giải quyết vụ án Tằng Đại Cường năm đó và Thẩm Tử Bình đang tiến hành điều tra vụ án Tào Nghĩa Lê giữ vị trí tổ phó.

Buổi chiều hôm đó, Nhiếp Vũ Tranh được mời tham gia vào cuộc họp triển khai của tổ chuyên án, cũng được đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của Tào Nghĩa Lê và báo cáo kiểm tra dấu vết. (1)

(1) Kiểm tra dấu vết là việc sử dụng các phương tiện khoa học và công nghệ hình sự để tìm, trích xuất, phân tích và xác định các dấu vết khác nhau của tội phạm để lại tại hiện trường vụ án để cung cấp manh mối và bằng chứng cho việc điều tra vụ án. Kiểm tra dấu vết bao gồm kiểm tra dấu vân tay, dấu chân, dấu vết dụng cụ, dấu vết đạn, dấu vết răng, dấu vết bánh xe, dấu vết móng guốc gia súc và dấu vết tách ra.

Thi thể của Tào Nghĩa Lê đã hóa thành xương trắng, không tìm được ngày cụ thể nhưng vẫn có thể suy đoán thời gian tử vong của ông ta không khác với Tằng Đại Cường là bao. Hộp sọ vỡ nát, nguyên nhân tử vong là xương sọ gãy dập. Mặt khác, thi thể bị phanh thây thành sáu phần, đầu, tay chân bị chặt đứt và cả người được bọc bằng một miếng vải bố, đóng gói vào túi rồi lại được quấn chặt bằng một lớp ni lông, cuối cùng chôn sâu dưới lòng đất, còn rắc một lượng vôi lớn lên.

Nhân viên kiểm tra dấu vết tìm thấy búa và rìu trong vùng đất gần thi thể của Tào Nghĩa Lê, trong túi đóng gói thi thể còn tìm được một khóa kéo bằng kim loại, lớp túi đầu tiên được sử dụng để giữ thi thể có polyetylen và polypropylene là nguyên liệu chủ yếu, sau khi làm sạch cẩn thận thì có thể thấy được những từ “Sản lượng cao” và “Phân bón tổng hợp”. Khi so sánh với một số vật chứng trong vụ án của Tằng Đại Cường, khóa kéo kim loại khớp với phần khóa kéo còn thiếu trong bộ quần áo bảo hộ lao động dành cho công nhân làm vườn của Tằng Đại Cường, mà nhãn hiệu phân bón năm đó của công ty hắn làm đại lý bán sỉ chính là nhãn hiệu sản lượng cao này, vào năm Tằng Đại Cường bị sát hại thì nhãn hiệu đó đã thay bao bì mới, tất cả các sản phẩm trên thị trường hiện nay đã không còn dùng bao bì này nữa.

Pháp y Chu Mục Thanh lên tiếng: “Hung thủ không có kiến thức về y học, chỉ cậy vào sức mạnh của mình để phanh thây nên cực kỳ tùy ý, người bình thường không thể dễ dàng chém đứt xương đùi và xương chậu nhưng với hắn thì rất đơn giản, hơn nữa số lần xuống tay khá ít, về cơ bản, chỉ hai ba nhát đã có thể phân chia hoàn toàn một bộ phận của thân thể, căn cứ vào vết chặt và hướng xuống đao thì rõ ràng hung thủ thuận tay trái. Vết thương ở bên phải đầu nhẹ hơn, ba vị trí khác ở bên trái rất nặng và có mức tổn thương lớn nhất, gần như là vết thương trí mạng, phán đoán sơ bộ hung khí là búa “khai quật” được với thi thể, công cụ phanh thây là rìu. Rất có thể hung thủ là đàn ông, hơn nữa cực kỳ khỏe, không có kinh nghiệm giết người, thuận tay trái. Những điểm này đều khớp với đặc trưng của Tằng Đại Cường. Nhưng tôi đã lật lại tài liệu về vật chứng và dấu vết trong vụ án của Tằng Đại Cường, nhà hắn không có phản ứng hóa học của những vết máu lớn.”

Trợ lý pháp y Tiểu Mao mở kết quả khám nghiệm tử thi ngày trước của Tằng Đại Cường ra, “Vì hiện trường phát hiện vụ án xảy ra hỏa hoạn, thi thể Tằng Đại Cường bị cháy nhưng vẫn có thể phán đoán hắn chết vì ngạt khí cơ học, công cụ gây án là dây điện của một chiếc quạt đứng, hàm lượng cồn trong máu rất cao, đã đạt tới tiêu chuẩn say rượu, có thể nói trước khi chết, khả năng phản kháng của hắn rất có hạn, thậm chí có khả năng đã mất khả năng phản kháng. Mặt khác, trên người hắn có nhiều vết bầm tím ở mô mềm, đó là những vết thương cấp tính, dựa trên phân tích tình hình tại hiện trường thì hắn đã đánh nhau kịch liệt với người khác. Ở hiện trường còn tìm được chìa khóa xe và túi của Tào Nghĩa Lê, xe của ông ta cũng được tìm thấy ở gần cổng làng, từ biến động số dư của ngân hàng thì trước khi tới nhà Tằng Đại Cường, ông ta vừa rút mười lăm vạn. Nhưng chúng tôi không tìm được số tiền đó trong nhà Tằng Đại Cường, lúc ấy chúng tôi đã cho rằng Tào Nghĩa Lê không đưa tiền cho hắn và suy đoán đây là nguyên nhân khiến hai người họ nảy sinh mâu thuẫn rồi ẩu đả.”

Hiện tại giữa hai người chết xuất hiện một hiện tượng rất đáng suy nghĩ: tất cả chứng cứ trong vụ án của Tằng Đại Cường đều hướng về Tào Nghĩa Lê, mà tất cả chứng cứ trong vụ án của Tào Nghĩa Lê đều hướng về Tằng Đại Cường, nhưng sự thật thì hai người bọn họ đều không có khả năng giết hại người khác trong tình huống bản thân đã chết.

Nhiêu Tích nghe những người trong đội điều tra báo cáo xong thì lên tiếng: “Hoặc là một trong hai người bọn họ có đồng lõa, cuối cùng phản bội rồi giết đồng lõa, hoặc là có người thứ ba mà chúng ta không biết đã giết chết hai người bọn họ. Nếu không, bọn họ tuyệt đối không thể giết hại lẫn nhau. Bây giờ chúng ta thảo luận xem nên bắt đầu bắt tay từ đâu nhỉ? Tiếp tục điều tra theo manh mối vụ án Tằng Đại Cường hay điều tra theo phương hướng sử dụng phát hiện mới trong vụ án Tào Nghĩa Lê?”

Dứt lời, anh ta nhìn về phía Nhiếp Vũ Tranh, “Tổ trưởng Nhiếp, nếu anh có đề nghị nào từ lĩnh vực chuyên môn của mình thì đừng ngần ngại chỉ bảo. Theo tôi được biết, từ mấy năm trước anh đã nghi ngờ động cơ của Tào Nghĩa Lê, căn cứ vào tình huống trước mắt thì anh đã đúng, Tào Nghĩa Lê cũng bị giết, ân oán giữa hai người bọn họ rất có khả năng không chỉ nằm ở số tiền mấy vạn.”

Nhiếp Vũ Tranh gật đầu nhưng cũng không nói gì.

Khuôn mặt Thẩm Tử Bình đầy buồn bã, mới xuất hiện tia sáng trong vụ án Hòa Thi Nhụy thì lại bị hài cốt Tào Nghĩa Lê đột nhiên xuất hiện cản trở, coi như vụ án đó lại rơi vào bóng tối, anh ta nghĩ thầm, cứ đi sâu vào điều tra thế này thì thi thể tiếp theo bị phát hiện không phải là Hòa Thi Nhụy đấy chứ?

Chu Mục Thanh hắng giọng một cái rồi nói, “Theo góc độ pháp y, tôi đề nghị bắt đầu điều tra từ vụ án của Tào Nghĩa Lê trước, thi thể không biết nói dối, kẻ giết người phanh thây thuận tay trái và rất khỏe là một sự thật không nghi ngờ gì nữa, hơn nữa ông ta được chôn ở nơi mà lúc ấy Tằng Đại Cường làm công nên hiềm nghi của Tằng Đại Cường vô cùng lớn, không thể bởi vì hắn đã chết mà loại bỏ khả năng gây án được.”

Quan điểm của anh ta được Giả Á Liệt ủng hộ, “Thầy Chu nói rất đúng, thi thể phát hiện có trước có sau nhưng phát hiện trước không nhất định chết trước. Tôi cũng đồng ý bắt đầu từ vụ án của Tào Nghĩa Lê.”

Thẩm Tử Bình huých khuỷu tay Nhiếp Vũ Tranh, ý bảo anh nói gì đó đi.

Nhiếp Vũ Tranh lập tức lên tiếng: “Các vị, hai vụ án đã phản ánh hai loại tâm lý hoàn toàn tương phản của hung thủ. Một là phô bày, tức là vụ án của Tằng Đại Cường. Hành vi phóng hỏa có thể dẫn tới mức độ chú ý rất lớn, hơn nữa có thể khiến người ta phát hiện có thi thể trong đám cháy trong thời gian vô cùng ngắn. Điều này chứng minh đối với cái chết của Tằng Đại Cường, hung thủ không có ý định che giấu, thậm chí còn rất hy vọng để người khác biết. Nhưng bởi vì xảy ra hỏa hoạn nên một số chứng cứ tại hiện trường cũng có khả năng bị hủy hoại, ví dụ như dấu chân, vân tay hay thậm chí là thi thể, mang lại một số khó khăn cho việc điều tra, tâm lý vừa hy vọng thi thể nhanh chóng bị phát hiện nhưng vừa muốn hủy thi thể xóa dấu vết, rất đáng để tìm tòi nghiên cứu, hung thủ cực kỳ tự tin rằng khi Tằng Đại Cường chết, người ngoài sẽ không nghĩ đến hắn đầu tiên, đồng thời hắn cũng có một số ý thức phản trinh sát, cho rằng một mồi lửa thiêu rụi sẽ an toàn hơn, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi nghi ngờ động cơ của Tào Nghĩa Lê, quả thật hai người bọn họ có một số tranh chấp về mặt tiền bạc, đồng thời tống tiền nhiều lần có thể thúc đẩy một người phạm tội, nhưng từ đủ loại hiện tượng thì Tào Nghĩa Lê cũng không phải không có ý thức phản trinh sát, nếu Tằng Đại Cường do chính ông ta giết thì trước khi bỏ trốn, ít nhất ông ta phải lấy chìa khóa xe của mình trong hiện trường đi.”

Sự chú ý của mọi người đều bị mấy câu nói đó hấp dẫn, tất cả im lặng nhìn anh, chờ anh tiếp tục.

“Hai là che giấu, tức là vụ án Tào Nghĩa Lê. Mặc dù tôi không may trở thành người phát hiện thi thể nhưng chỉ có thể nói là trùng hợp, có lẽ chỉ có chú chó mà chủ nhân căn nhà từng nuôi mới thật sự cảm thấy được thi thể dưới đất trong vườn.” Anh vừa dứt lời thì có vài cảnh sát hình sự trẻ tuổi không nhịn được bật cười, bị Nhiêu Tích lườm, bọn họ vội cúi đầu.

Nhiếp Vũ Tranh tiếp tục nói: “Kẻ cuồng giết người không quan tâm bao giờ thi thể bị phát hiện, bởi vì phương pháp điều tra tội phạm truyền thống là điều tra bản chất của vụ giết người, không có tác dụng đối với bọn chúng, giết người vì tình, vì báo thù hay vì tiền không liên quan đến động cơ của chúng. Chôn sâu, rải vôi là phương pháp xử lý để làm chậm quá trình phân hủy và ngăn mùi lan ra, điều này trực tiếp phản ánh tâm lý không hy vọng thi thể bị phát hiện của kẻ gây án. Giải thích hành vi này từ góc độ tâm lý tội phạm thì càng không hy vọng thi thể bị phát hiện, điều đó nói lên mối quan hệ mâu thuẫn của hung thủ và người bị hại càng rõ ràng, thi thể càng bị hủy hoại và thay đổi hoàn toàn thì chứng tỏ quan hệ của hung thủ với người bị hại càng mật thiết. Như vậy, thật ra vụ án này dễ bắt đầu hơn so với vụ án của Tằng Đại Cường, chúng ta phải loại bỏ tư duy quán tính thi thể phát hiện trước và sau. Trước mắt, nhất định phải biết rõ rốt cuộc Tằng Đại Cường đã nắm trong tay nhược điểm gì, đáng giá để Tào Nghĩa Lê bỏ ra tổng cộng hai mươi vạn mà đổi lấy.”

Nhiêu Tích gật đầu, “Mấy hôm trước, Tử Bình vừa mới báo cáo cho tôi một số điểm liên quan giữa Tào Nghĩa Lê và vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy, chúng ta còn có rất nhiều điểm không rõ về ông ta. Tôi cũng nghiêng về hướng bắt đầu điều tra từ cái chết của ông ta trước. Á Liệt, cậu dẫn theo người của đội một tiến hành hỏi thăm bạn bè, thân thích và đồng nghiệp xung quanh ông ta đi, hơn nữa để ý xem trước khi ông ta mất tích có điểm nào không thích hợp không, hoặc ông ta có nhắc đến chuyện gì không bình thường với ai không. Tử Bình tiếp tục điều tra theo nội dung mà cậu đã điều tra được từ trước, nhất định phải biết vì sao Tằng Đại Cường lại tống tiền Tào Nghĩa Lê, rốt cuộc ông ta có bí mật gì không thể để người khác biết. Còn các đồng chí trong đội điều tra, hy vọng mọi người tiếp tục giúp đỡ sàng lọc một số manh mối. Được rồi, tan họp thôi, từng người hành động đi!”

Mọi người lục tục rời khỏi phòng họp, Thẩm Tử Bình gọi Nhiếp Vũ Tranh lại,

“Nếu nhược điểm của Tào Nghĩa Lê chỉ có Tằng Đại Cường biết, mà hai người bọn họ đều đã chết, vậy chẳng phải bí mật này vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời sao?”

Anh không để tâm lắm, “Giá trị của tôi ở tổ chuyên án chính là đào bí mật của người khác ra.”

“Cậu… có thể sao?”

Nhiếp Vũ Tranh chỉ cười không đáp.