Ngày hôm sau Chu Vân đã sớm rời giường. Cô xốc chăn lên, có một vài dấu vết đỏ trên khăn trải màu đỏ, ban đêm cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi tiểu nên cô vội vàng vào nhà vệ sinh.
Lúc đi tiểu thì phía dưới nóng rát đau đớn, giấy vệ sinh đệm trong quần lót trước khi ngủ đã nhiễm hồng. Giấy mềm bị vò lại, tiểu xong cô dùng giấy lau sạch phía dưới, lần này không có máu.
Làm xong cơm thì Điền Đông tóc tai rối bù đi ra. Thời gian nghỉ kết hôn có ba ngày, Chu Vân làm việc tại công ty lương thực và bông vải trong thị trấn, tiền lương một tháng có 40 đồng. Bên nhà gái không tồi, đây cũng là một phần nguyên nhân cha mẹ nhà họ Điền đồng ý việc hôn nhân này. Cơm nước xong xuôi, Điền Đông bưng chén cháo trắng bước ra sân nhỏ.
Sân nhỏ là nhà tân hôn cha mẹ chồng cho, một mảnh sân nhỏ độc lập và tương đối đẹp. Nhà nhân viên của Cục Điện Lực đang được xây dựng, đây là tin tức mà Chu Sơn ngầm nghe ngóng được. Quan trọng nhất là anh ấy nghe ngóng được tiền lương của Điền Đông một tháng ước chừng có 80 đồng.
Chu Vân cưỡi xe đạp của mình đến thị trấn, phía dưới vẫn nóng rát đau đớn. Trong thị trấn có một phòng khám nhỏ không tệ, cô mang theo khẩu trang, đi vào nói tình huống của bản thân cho một bác sĩ nữ trung niên với gương mặt hiền hoà, kéo màng lên mới cởi quần làm kiểm tra.
Bác sĩ hỏi: “Cô gái, cháu bao lớn rồi, kết hôn chưa?”
Chu Vân nói kết hôn rồi.
Bác sĩ hơi kinh ngạc: “Làm sao lại nghiêm trọng đến vậy, phía dưới bị xé rách, mấy ngày nay không được quan hệ, nhớ bôi thuốc mỡ nhé.”
Chu Vân bước ra ngoài với ánh mắt thương hại và thông cảm của bác sĩ. Ngay khi chân cô dùng lực đạp lên, bên dưới có cảm giác đau nhói.
Chu Vân đến cửa hàng nhà nước tán gẫu với Lý Tiểu Phương một chút. Hai người là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp cả hai đều đi làm.
Lý Tiểu Phương không muốn học hành nữa, cảm thấy bằng cấp cấp ba đã rất đủ dùng rồi. Cô ấy khao khát tiến vào xã hội, trở thành nhân viên bán hàng trong một cửa hàng nhà nước. Nhà Chu Vân nghèo, anh trai không có năng lực cung cấp cho cô tiếp tục học đại học, sắc mặt của chị dâu thì cả ngày không được tốt. Tuy rằng thành tích của bản thân cô cũng rất ưu tú, trong lòng cũng rất khát vọng.
Hôm nay đêm đã khuya, Điền Đông say khướt về nhà, mặc nguyên quần áo lên giường ngủ. Chu Vân giúp hắn cởi áo khoác, giày ra rồi đắp chăn bông lên. Vào ban đêm, Điền Đông không chạm vào cô. Qua mấy ngày sau, vết thương phía dưới của cô đã khép lại. Rất nhiều đêm sau này, Điền Đông cũng chẳng đụng vào cô nữa.
Ngày thường đồ dùng sinh hoạt, tiền đồ ăn đều là do Chu Vân tự bản thân dùng tiền lương của mình. Có một lần cô tan tầm mua đồ ăn, tiện thể mang theo một túi cho mẹ chồng. Mẹ chồng hỏi tới chi tiêu hàng ngày nhưng cô không nói gì.
Đêm đó, Điền Đông về nhà cho cô 20 đồng, về sau mỗi tháng cho cô 20 đồng để tiêu xài trong nhà. Cô có một cuốn sổ ghi chép dùng để ghi chép chi tiêu mỗi tháng của gia đình.
Ngày thường cả hai rất ít khi nói chuyện với nhau, không khí trong nhà không thể nói là lạnh như băng nhưng cũng rất yên tĩnh. Đa số thời gian Điền Đông ở nhà ăn cơm, mỗi lần đều có thể ăn sạch. Có đôi khi không ở nhà ăn cơm, hắn cũng sẽ không báo trước. Mỗi ngày Chu Vân tan tầm sẽ đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn về nhà nấu cơm, đều là chuẩn bị phần hai người, có đôi khi bữa ăn chỉ dành cho một người.
Không biết cuộc sống hôn nhân của người khác như thế nào, Chu Vân cảm thấy bản thân có công việc, có nhà để ở, có cơm ăn, là vợ người khác, cuộc sống cũng ổn, cô cũng không có yêu cầu nào khác.
Kết hôn được nửa năm, cũng chính là vào cuối mùa xuân năm 1988. Như thường lệ, chủ nhật cô đi tìm Lý Tiểu Phương nói chuyện phiếm. Hôm nay cử chỉ của Lý Tiểu Phương quái lạ, lôi kéo Chu Vân đi vào kho hàng ở phía sau. Cô ấy nhỏ giọng hỏi Chu Vân có biết Điền Đông ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không.
Chuyện này khiến Chu Vân bất ngờ, theo Lý Tiểu Phương miêu tả thì ngày hôm qua Điền Đông dẫn theo một người phụ nữ tới quầy cô ấy mua khăn lụa và váy liền áo, quan hệ giữa hai người có vẻ không bình thường. Điền Đông ra tay rất hào phóng, dường như hắn ta không biết mối quan hệ giữa nhân viên bán hàng và vợ mình.
Chiều ngày hôm sau, Chu Vân ngồi ở tiệm cơm nhỏ đối diện Cục Điện lực, thấy Điền Đông 5 giờ rưỡi cưỡi xe đạp tan tầm đúng giờ, trực giác nói cho Chu Vân biết hắn cũng chẳng định về nhà. Chu Vân cưỡi xe đạp đi theo sau hắn 200 mét, nhìn hắn tới một trường tiểu học trung tâm trong thị trấn. Một hồi sau một người phụ nữ đi đến trước mặt hắn, leo lên xe hắn, hai người cùng nhau rời đi.
Người phụ nữ kia thật xinh đẹp, dịu dàng và phóng khoáng, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích, phác hoạ dáng người phập phồng quyến rũ. Trên cổ quàng một chiếc khăn lụa chấm bi, cầm một cái túi xách nhỏ thời thượng.
Hai người đi đến một tiệm cơm nổi tiếng trên thị trấn, tiệm cơm này tên là Mai Lộng, theo bộ phim truyền hình nổi tiếng lúc bấy giờ là Mai Hoa Tam Lộng. Tiệm cơm này sở dĩ nổi tiếng, ngoại trừ cái tên dễ nghe, đồ ăn ngon ra thì nó còn cung cấp dịch vụ ăn uống tại phòng riêng. Chu Vân chưa thử qua, Lý Tiểu Phương nhiệt tình thích mấy tin đồn, trong thị trấn gió thổi cỏ lay, cô ấy đều có thể biết được nhanh nhất.
Chu Vân khóa xe đạp lại rồi gọi một tô mì với trứng và cà chua lượng vừa đủ ở một tiêm mì gần đó. Một giờ sau, trời tối sầm lại, Điền Đông và người phụ nữ kia cùng nhau đi ra, người phụ nữ kia choàng lên cánh tay Điền Đông, hai người có vẻ như rất thân mật, vừa nói vừa cười. Trong lòng Chu Vân nghĩ thầm người đàn ông này có một mặt thế kia, nhìn như là thay đổi thành một người khác.
Chu Vân đi theo hai người đến một khách sạn trong thị trấn, nhìn hai người ngựa quen đường cũ lấy thẻ phòng rồi lên lầu. Ven đường có bán dâu tây, Chu Vân thích ăn nên cô mua một cân rồi xách theo dâu tây vào khách sạn. Em gái tiếp tân khách sạn vừa định hỏi cô có muốn ở lại không, chỉ thấy người phụ nữ trước mắt lúm đồng tiền như hoa, rất thân thiện
“Chào buổi tối, em ăn cơm chưa?”
Chu Vân thuận tay đặt một nắm dâu tây tươi to ở quầy lễ tân, trong ánh mắt ấm áp của cô gái trẻ ở quầy lễ tân, cô đi lên lầu.