- Nói về mày cho tao nghe đi. Lúc này, cuộc sống của mày thế nào? Còn công việc và cả tình yêu nữa?
- Trong nhóm bạn chơi thân, tao chẳng có gì là nổi bật cả. Cuộc sống bình thường, công việc tạm ổn, còn tình yêu... mày biết rồi đó. Tao và Hữu Quân ngày nào mà không gặp nhau.
- Tao ngưỡng mộ tình yêu của mày và Hữu Quân. Yêu nhau từ năm nhất cho đến bây giờ vẫn còn yêu tha thiết.
- Một tình yêu chân thành là tin tưỏng và giúp đỡ nhau đó. Hỷ Trân nè! Mày và Từ Nam nên tiến tới một giai đoạn nữa đi.
- Mày nói gì vậy? Sự ngưỡng mộ khác và tình yêu khác. Những gì tao dành cho Từ Nam, có thể không phải là một tình yêu.
- Hỷ Trân! Chẳng lẽ mày...
Hỷ Trân ngăn lại:
- Đừng nói chuyện của tao nữa.
- Không nói thì không nói.
- Nè! Trong nhóm chúng ta, đã lâu tao không tin tức gì về Thái Lâm. Mày có biết hiện giờ Thái Lâm làm gì không?
- Khoảng nữa tháng trước, tao có gặp Thái Lâm ở siêu thị. Lúc này, trông nó "" bảnh "" lắm.
- Thái Lâm đã "" bảnh "" lúc còn học đại học lận mà. Cha làm giám đốc ngân hàng, còn mẹ thì có một cửa hàng thơi trang cao cấp. Tương lai tốt đẹp đã được định sẵn rồi. Nghe nói, vừa tốt nghiệp ra trường, Thái Lâm được nhận vào một công ty có tiếng tăm.
- Phải. Thái Lâm hiện giờ đang làm thư ký cho công ty kiến trúc Bắc Cực.
- Công ty này, tao nghe tiếng từ lâu rồi. Công ty có được ngày hôm nay là cũng nhờ vào tài trí của tổng giám đốc đấy.
- Thái Lâm còn khoe với tao, người yêu của nó là tổng giám đốc công ty kiến trúc Sao Bắc Cực.
Hỷ Trân ơ hờ:
- Thế ư? Tao cũng mừng cho nó.
- Mọi cái đều do nó nói. Tính Thái Lâm xưa nay hay khoe khoang, tao không biết tin được bao nhiêu phần trăm đây.
- Thì người ta nói cứ nghe, còn tin hy không là do ở bản thân của mỗi người thôi.
- Tao còn nhớ lúc còn đi học, Thái Lâm hay ganh tỵ với mày. Bây giờ nó còn có cơ hội lên mặt hơn. Nếu như mày có gặp Thái Lâm, thì đừng quan tâm những gì nó nói.
- Tao biết mà.
Chợt Thành Thục vỗ mạnh vào vai Hỷ Trân:
- Từ Nam kìa.
Nhìn theo tay chỉ của Thành Thục, Hỷ Trân kêu lên:
- Ấy chết! Tới giờ rồi.
Cô bật dậy thật nhanh:
- Xin lỗi, tao đi trước nghe, hôm khác gặp lại.
Thành Thục với theo:
- Nè! Cũng chưa trễ lắm đâu. Từ từ thôi, kẻo té bây giờ.
Hỷ Trân đẩy nhanh chieéc Quave. Gởi xe xong cô cắm đầu mà chạy.
Đứng là cái tật lớn hơn cái tuổi không chịu bỏ. Cũng may từ trước giờ, tốc độ chạy của cô chỉ va phải Từ Nam. Nếu không, thì cũng nhiều phen lớn chuyện chứ chẳng chơi.
Ông bà xưa có câu "" Chưa đi đã chạy, chưa nói đã cười "". Hỷ Trân cho mình không rơi vào hai trường hợp ấy, lý do cô chạy chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Vừa qua mặt Từ Nam một chút, Hỷ Trân đứng lại thở hổn hển. Từ Nam đến gần:
- Sợ trễ mà cứ mãi đi trễ.
Hỷ Trân xua tay:
- Không phải đâu, tại...
- Lần nào em cũng tìm kiếm lý do cả.
- Nhưng là những lý do chính đáng mà.
- Thế em không khắc phục được sao? Nếu như giờ học này không khớp với thời gian của em, thì em có thể đăng ký tham dự Ở lớp sau. Lúc ấy, em không sợ phải đi trễ nữa.
- Không phải đâu, tại... nhưng em thích học giờ anh đứng lớp hơn.
Từ Nam mĩm cười:
- Ở trung tâm ngoại ngữ này, giáo viên nào cũng có năng lực và trình độ cả. Em không nhất thiết...
Hỷ Trân bướng bỉnh:
- Nói tóm lại, em vẫn muốn học lớp của anh. Nếu anh không hài lòng, thì em không đến trễ nữa. Xin lỗi, em vào lớp đây.
- Hỷ Trân! Em nghe anh nói có được không?
Hỷ Trân bịt tai lại:
- Em không muốn nghe.
- Hỷ Trân! Em bướng bỉnh quá. Nếu là em gái của anh, anh sẽ cho ăn đòn đấy.
Hỷ Trân le lưỡi trêu:
- Cũng may em không phải là em gái của anh.
Nhìn theo bộ dáng nhún nhảy củ Hỷ Trân, Từ Nam lắc đầu thở ra.
trong số học trò anh đã từng đứng lớp, thì chỉ có Hỷ Trân là dễ thương nhất thôi, nhưng ô nhỏ bướng bỉnh quá.
Từ Nam quen biết Hỷ Trân từ buổi dạy đầu tiên. Cô ra vẻ nhút nhát, nhưng không phải nhút nhát. Cô ra vẻ dịu dàng nhưng chưa dịu dàng.
Ở gần bên cô, anh không hề thấy căng thẳng, áp lực mà trái lại, còn rất thoải mái.
Từ Nam chưa biết gì về gia cảnh của Hỷ Trân. Chỉ nghe cô nói, gia đình chỉ còn mẹ và một chị gái thôi.
Hỷ Trân thích sự tự do, thích công việc mình tự chọn. Cô có chủ đích riêng, không muốn ai quyết định cho mình.
Từ Nam cảm nhận ở Hỷ Trân một con người tràn đầy sức sống và có niềm tin. Có nghị lực, ý chí và phần đấu. Trong thâm tâm, anh luôn xem Hỷ Trân như em gái của mình.
Việc cô cần, anh sẵn sàng giúp đỡ. Lúc cô buồn anh luôn chia sẻ. Có khi anh còn chỉ dạy cho cô cách sống ở đời, để cô không phạm phải sai lầm.
Một điều anh chưa được hài lòng, là bản tính ngang bướng cứng đầu, thậm chí còn phá phách của cô. Nhưng đôi khi, anh cần phải cảm thông, vì Hỷ Trân tuổi còn trẻ, ham vui nhộn.
Hiện tại, Từ Nam có đến hai cô bạn. Một là người yêu tên Hữu Trân. Hai là cô nhỏ trong lớp anh dạy tên Hỷ Trân.
Hữu Trân cho anh cảm giác hạnh phúc trong tình yêu, thì Hỷ Trân cho anh sự thoải mái trong tâm hồn.
Từ Nam luôn hài lòng về những gì anh có. Rảo bước về lớp dạy, anh biết đã trễ mất mười lăm phút.