Tuấn Tường gật đầu đáp lại các nhân viện Vẫn như mọi ngày, anh đi nhanh về phòng của mình.
Để cặp táp lên bàn, Tuấn Tường buông người xuống ghế. Mới sáng sớm mà anh cảm thấy nghẹt thở rồi. Bao nhiêu công việc còn tồn độngchưa giải quyết xong, thêm hai bản công trình mới cần phải sửa chửa.
Càng ngày, anh càng thấy đám nhân viên của anh làm việc chẳng ra trò. Hình như họ không thể giúp anh được trong khâu sáng tạo. Nếu cứ đà này mãi, anh không biết công ty có còn dứng vững được hay không.
Sao Bắc Cực từ ngày thành lập đến giờ, chưa lần nò bị khách hàng nhắc nhở. Thế mà hôm qua, có đến ba cú điện thoại gọi đến, họ bảo nhân viên công ty không làm đúng theo hợp đồng.
Tại sao lại như thế? không phải anh luôn nhắc nhở họ hay sao? Với lại, bắt đầu một công việc, anh đều xem qua hết mà.
Tuấn Tường suy nghĩ mãi vẫn không ra. Đêm qua, hầu như anh thức gần cả đêm, vì mẹ anh, căn bệnh người già lại tái phát.
Mệt mỏi làm cho Tuấn Tường cao có hơn. Sáng nay, anh đã mang bộ mặt hình sự đến công ty, làm cho nhân viên chào anh mà không dám cười.
Xoay ghế, Tuấn Tường tìm cho mình điếu thuốc để đầu óc bớt căng thẳng hơn. Chưa kịp bật lửa, thì chuông điện thoại trên bàn đã reo. Tuấn Tường chồm lên nhấc ống nghe:
- Alô.
- Anh à! Là em đây.
Tuấn Tường ơ hờ:
- Thái Lâm hả? Có chuyện gì không?
- Em sợ anh có chuyện gì, nên gọi đến hỏi thăm anh thôi.
- Cám ơn em.
- Hôm qua, anh làm gì mà em gọi điện thoại cầm tay cho anh, thì anh lại tắt máy. Tối gọi về nhà cũng không ai nghe. Đã xảy ra chuyện gì, phải không?
- À! Không. Do anh bận nhiều việc quá, nên anh không muốn ai làm phiền. Đừng buồn nghe.
Thái Lâm nhỏ giọng:
- Em cứ tưởng anh không còn quan tâm đến em nữa.
- Không có đâu. Em đừng suy nghĩ lung tung.
- Anh à! Trưa nay, mình gặp nhau được không anh?
Tuấn Tường bóp trán:
- Chắc anh phải xin lỗi em quá. Trưa nay, anh không rảnh.
- Công việc nhiều đến thế ư? Hay anh đã có hẹn?
- Thông cảm đi Thái Lâm, công việc là một phần. Trưa nay, anh phải về ăn cơm với mẹ.
Thái Lâm chợt buồn:
- Thế thì thôi vậy.
- Thái Lâm! Hôm khác chúng ta sẽ đi ăn. Chúc em một ngày tốt đẹp. Chào em.
- Chào anh.
Tuấn Tường gác máy và anh bỏ luôn điếu thuốc vào trong hộp.
Đột nhiên, anh không muốn ai làm phiền đến mình cả. Tuấn Tường mà bắt tay vào công việc, thì mọi chuyện đều để sang một bên.
Anh bấm máy cho cô thư ký của mình:
- Xuân Thảo! Là tôi đây.
- Dạ, tổng giám đốc.
- Cô kiểm tra xem hôm nay, tôi có gặp người khách nào không?
- Dạ, buổi sáng nay thì không. Nhưng hai giờ chiều nay thì có.
- Chiều nay, tôi gặp ai?
- Giám đốc công ty Thuận Thành.
- Thôi được rồi, cám ơn cô. Tôi đang có công việc phải làm và không muốn ai làm phiền, cô hiểu không?
- Vâng.
- Nếu có việc gì ngoài dự tính, thì cứ gọi Minh Tâm nhé.
- Vâng.
Tuấn Tường tắt máy, anh tạm yên tâm với lời dặn dò của mình. Anh đang cần thời gian.
Mở tủ, Tuấn Tường trải lên bàn bản vẻ còn dang dở. Anh xem qua một lượt rồi mới tiếp tục.
Thời gian lặng lẽ trôi qua và hình như còn đồng lòng với công việc của Tuấn Tường.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chung quanh Tuấn Tường chỉ nghe được tiếng máy lạnh hoạt động và hơi thở của anh mà thôi.
Không gian vắng lặng ấy như bao trùm. Đang say mê với công việc, chợt nhiên Tuấn Tường ngẩng dậy.
Anh lại lôi trong tủ ra một bản vẽ khác. Bản vẽ này mới nhìn không có gì là đặc biệt lắm, nhưng trong từng ngọn ngách, nó bao trùm cả một sự sáng tạo đam mê, bỏ hết tâm huyết vào đấy của người vẽ.
Công ty Sao Bắc Cực của Tuấn Tường đang cần những người có tài và có sự đam mê như thế này. Nhưng rất tiếc, người anh cần không ở cùng ngôi nhà với anh. Người ta đã thuộc về nơi khác, cho dù anh có suy nghĩ như thế nào cũng không thể thuộc về của riêng anh. Phải chi...
Tuấn Tường thở dài, anh gặp được người ta sớm hơm một chút nhỉ. Biết đâu lúc đó anh được người ta chiếu cố thì sao.
Đời mà, chẳng có ai có thể biết trước được. Nhưng tại sao anh luôn có ấn tượng với bản vẽ này? Phải chăng họ là người đặc biệt trong số người anh quen và quan tâm.
Không biết trong đầu nghĩ gì mà Tuấn Tường lại nhấc ống nghe lên:
- Xuân Thảo!
- Vâng. Tổng giám đốc.
- Cô gọi Minh Tâm giúp tôi nhé.
- Thưa vâng.
Tuấn Tường ngã người ra ghế, bởi anh đang muốn làm việc anh cần làm.
- Cộc... Cộc... Cộc...
- Vào đi!
Minh Tâm đẩy cửa:
- Tổng giám đốc gọi tôi.
- Minh Tâm! Cậu ngồi đi. Tôi có một số việc muốn trao đổi với cậu.
Minh Tâm ngồi xuống ghế đối diện với Tuấn Tường:
- Sao đây? Mới sáng sớm, tôi đã nghe nhân viên kháo nhau rằng: Hôm nay tổng giám đốc không được vui, khuôn mặt hình sự lắm.
Tuấn Tường nhướng mày:
- Cậu thấy sao?
- Cũng không đến nỗi, nhưng có vẻ mệt mỏi. Nè! Bộ đêm qua thức sáng đêm tâm sự hả?
- Tâm sự cái gì? Mấy bản vẽ giết chết tôi thì đúng hơn.
- Cái gì? Anh làm đêm à?
- Anh đừng ngack nhiên như thế. Những nhà kiến trúc như chúng ta, thức đêm là chuyện thường.
Tuấn Tường chỉ tay vào bản vẽ:
- Cậu xem này! Tin tưởng vào phòng thiết kế, chắc tôi bị khách hàng khiếu nại dài dài.
- Vậy...
- Tôi chỉ chỉnh lại một chút cho hài hoà và hoàn chỉnh thôi.
- Thế này thì mệt cho người làm chủ như anh rồi.
- Phải chịu thôi.
Tuấn Tường che miệng ngáp dài, Minh Tâm quan tâm.
- Anh có cần nghỉ một lát không?
- Không cần đâu. Tôi muốn giải quyết cho xong công việc, rồi về sớm một chút. Mấy hôm nay, mẹ tôi không được khoẻ.
- Thế bác gái có sao không?
- Chỉ là bệnh già. Cám ơn cậu.
- Tôi nghỉ anh nên tìm một người thay. Cậu ở cạnh và chăm sóc cho bác gái thì tốt hơn. Người già rất sợ cô đơn.
- Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng đâu phải muốn là được. Thời đại này tìm một người con gái như ý mình đâu phải dễ.