Rời khỏi công ty với tâm trạng khá mệt mỏi. Tuấn Tường cho xe rẽ sang đường Trần Hưng đạo, anh muốn thư giản mình sau một ngày chuỗi ngày dài căng thặng
Bến Bạch đằng dần dần hiện ra trước mắt. Từng làn gió mát thổi thẳng vào mặt làm cho người ta cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Tuấn Tường cũng vậy, anh gởi xe vào bãi, rồi từng bước từng bước tiến lại gần bến sông.
Cho hai tay vào túi quần, anh đứng lặng im dưới tàn cây, đôi mắt dỏi ra theo từng làn sóng nước. Chỉ có những giây phút như thế này anh mới cảm thấy thật sự là bình yên.
Chẳng biết anh đứng đấy bao lâu, đến khi có một tiếng nói lảnh lót bên tai anh mới giật mình bừng tỉnh.
- Chú ơi! chú mua giúp con tờ vé số đi.
Anh nhìn cậu bé, có đôi mắt sáng long lanh, gương mặt hóm hỉnh đang chìa xấp vé số dầy cộm về phía anh. Anh nheo mắt hỏi nó:
- Thế con có muốn chú mua hết vé số cho con không?
Cậu bé mừng rỡ, nhe răng cười:
- Con cám on chú.
- Mà nè! sao lúc nãy, con mời chú mua có một tờ thôi mà?
Cậu bé trả lời một cách rất thông minh:
- Nếu mời nhiều tờ, thì chú sẽ tiếc tiền không mua. Con mời một tờ ít tiền, chú có thể mua giúp.