- Tôi không sao đâu, nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi, ông đừng quá bận tâm.
- Không bận tâm sao được. Lúc nãy cô đã ngất ở công trường.
- Có lẽ do tôi đói quá thôi.
Tuấn Tường mở to mắt:
- Cái gì?
Hỷ Trân cúi mặt:
- Hôm qua tôi uống rượu khi trong bụng không có gì. Sáng ra, tôi cũng không ăn sáng lại đến công trường, thêm hậu quả của việc uống rượu đã làm tôi đau đầu. Cho nên... xin lỗi, đã làm ông nhiều lo lắng.
- Tôi cũng sơ ý quá. Sáng nay, tôi nhắc cô ăn sáng thì đâu có gì xảy ra. Thôi, cô ngồi đi. Tôi đi mua cái gì đó cho cô ăn, rồi uống thuốc cho yên tâm hơn.
- Trong tủ lạnh còn thức ăn, tôi muốn nấu..;
Tuấn Tường khoát tay:
- Cái đó để chiều đi. Chúng ta nên giải quyết việc trước mắt là cái bao tử cô đang rất đói. Tôi ra ngoài mười phút thôi, cũng nhanh lắm.
Hỷ Trân muốn nghịch ngợm cho không khí bớt phần căng thẳng ngột ngạt, nên nói:
- Ông đi dường cẩn thận đó, để quẹt xe nữa, tôi không chăm sóc cho ông đâu.
Tự nhiên Tuấn Tường đưa tay sờ lên trán mình. Vết thương hôm qua còn đó mà hình như anh đã quên mất.
- Tất cả là cũng tại cô. Nếu hôm qua không đi tìm cô, thì tôi đâu ra nông nỗi.
- Ơ...
- Lúc xong công việc, cô đi đâu vậy?
- Thì đi dạo ở bãi biển.
- Sao không rủ tôi cùng đi?
- Biết ông có thích không.
- Không thử thì làm sao biết người ta thích hay không thích. Lần sau có đi nhớ rủ tôi nha.
- Được rồi, nhưng phải đợi hết bão đã.
- OK. Quyết định vậy đi. Nếu để tôi biết cô trốn đi một mình, tôi sẽ giận cô suốt đời.
Hỷ Trân rùng vai:
- Eo ôi! Sợ quá...
Tuấn Tường cười cười:
- Từ đây về sau, mọi việc của cô không còn một mình nữa đâu, kể cả suy nghĩ.
Rồi không chờ phản ứng của Hỷ Trân, Tuấn Tường bỏ đi ra cửa.
Hỷ Trân nhìn theo, cô không cảm thấy bực bội mà lòng còn dâng lên một chút ấm áp. Ở nơi này, cô không còn sợ cô đơn nữa, vì đã có người quan tâm đến cô. Dù như thế nào trong hiện tại với cô, Tuấn Tường là một người đàn ông tốt. Ở gần anh cô mới phát hiện ra, nhưng có quá muộn màng không?
Hỷ Trân lắc đầu xua đi những ý nghỉ vu vơ. Hiện tại, cô chỉ muốn mình được thoải mái thôi. Nhưng làm gì để cho đầu óc không suy nghĩ? Đôi mắt Hỷ Trân chợt sáng lên khi cô nhìn thấy điện thoại.
Giờ này là mười một giờ, chắc là mẹ và chị Hai có ở nhà. Hỷ Trân nhấc ống nghe lên, bấm số...
Sau một hồi chuông dài thì có người nhấc máy. Nhận ra tiếng người thân, Hỷ Trân mừng rỡ:
- Chị Hai!
- Hỷ Trân!
- Hôm nay, chị có dạy không?
- Ngày nào mà không dạy chứ. Còn em, công việc thế nào rồi?
- Bình thường.
- Sức khỏe?
- Cũng vậy. Nhưng ở Nha Trang đang có bão.
- Thành phố ba hôm rồi đều mưa.
- Mẹ đâu rồi chị Hai?
- Sáng này than buồn, nên đã ra cửa hàng cùng với Kim Ngân. Cả một đời người lúc nào cũng vì công việc. Nếu bắt mẹ ngồi không đúng là một cực hình.
- Nhưng chị phải coi chừng mẹ đó.
- Biết rồi nhóc. Em lo cho em đi, đừng để người khác coi thường mình.
Hỷ Trân cảm nhận được lời của Hữu trân có gì đó khó nghe. Cô liền hỏi:
- Nhà có chuyện gì không chị?
- Không.
- Chị đừng giấu em. Nói đi chị Hai.
Hữu Trân thở dài:
- Hôm qua, bạn em có ghé nhà.
- Ai?
- Thì Thái Lâm đó.
- Cô ta đã nói gì?
- Bề ngoài có vẻ thăm viếng, nhưng thực chất không phải vậy. Trong suốt buổi nói chuyện, Thái Lâm luôn đề cập đến em và bạn trai của cô ta: Văn Tuấn Tường. Hình như Thái Lâm muốn nhắc nhở em không thể cướp đi hạnh phúc của cô ấy.
Hỷ Trân có vẻ giận:
- Qúa đáng lắm! Mẹ có nói gì không chị?
- Ngoài mặt thì không có gì, nhưng trong lòng thì buồn lắm. Hồi hôm, mẹ cứ trằn trọc mãi. Mà em và Tuấn Tường có như Thái Lâm nói không?
- Chị cũng nghĩ em như Thái Lâm ư? Tại cô ta có phước mà không biết hưởng thôi. Nghĩ ra Tuấn Tường chia tay Thái Lâm là điều tốt đối với ông ta.
- Tuấn Tường đã chia tay với Thái Lâm rồi à?
- Em chỉ nghe Tuấn Tường nói thôi. Mà chị có hiểu yêu một người khác với thích một người không? Tuấn Tường thích nét đẹp của Thái Lâm, chứ không yêu Thái Lâm. Chính sự hiểu lầm từ Thái Lâm mà Tuấn Tường phải giải thích và xin lỗi vơi em. Có thể ban đầu, Tuấn Tường là một người đàn ông em ghét, nhưng trong công việc, anh ấy là một người đàn ông thông minh và tài giỏi. Trong quan hệ bạn bè, anh ấy là người sống có tình cảm. Ngoài ra, anh ấy không có gì đáng khinh bỉ cả. Chỉ tiếc một điều, anh ấy gặp phải một người không nên gặp.
- Em đang bênh vực cho Tuấn Tường đấy à? Hay em cũng đã phải lòng anh ta?
- Chị cũng biết tính em gái chị rồi. Có sao nói vậy, không phô trương không màu mè. Chuyện Tuấn Tường chia tay với Thái Lâm không liên quan đến em. Chị tin cũng được, không tin cũng được.
- Đương nhiên là chị tin em rồi.
- Cám ơn chị.
- Còn mẹ nữa kìa. Không nên để mẹ lo lắng nhiều.
- Em biết, để em giải thích với mẹ.
- Nè! Có dịp cho chị biết mặt sếp của em với.
- Được thôi. Nhưng em sợ chị có lỗi với anh Nam.
- Sao Vậy?
- Vì thấy Tuấn Tường đẹp trai quá, chị phải suy nghĩ lại. Lúc đó...
Hữu Trân hét lên:
- Đủ rồi Hỷ Trân! Em cũng giỏi đùa lắm.
- Không dám. Sao, lễ đính hôn cũng sắp rồi, có nên không?
- Nên cái con khỉ! Chị đang rầu đây.
- Chuyện gì nữa?
- Mẹ già rồi.
- Xời ơi! Lo quá! Chỉ mới đình hôn thôi, từ đây đến ngày cưới còn rất xa, mà lúc ấy em cũng đã về nhà rồi. Thôi đi bà chị, đừng viễn vông quá. Lo mà tập trung cho buổi lễ đính hôn được tốt đẹp kìa.
- Em có về được không?
- Không hứa. Công trình đang thi công mà lại thiếu người giám sát. Nếu em không về được, chị cũng đừng có buồn.
- Biết em sẽ nói thế mà.
Chuông cổng reo, Hỷ Trân nói nhanh:
- Chị gác máy đi, hôm khác nói tiếp. Em có khách.
- Ờ.
- Tạm biệt.
Hỷ Trân gác máy, cô chạy ra cổng giọng cằn nhằn:
- Đi sao không mang chìa khóa.
Hỷ Trân chợt khựng lại khi trước mặt cô không phải Tuấn Tường mà là Ngô Thái Lâm