Cả thảy bốn món trứng gà chưng, bầu xào, cải thìa xào, đậu hũ xào ớt đều rất thanh đạm.
Tịch Việt liếc nhìn Hoàng Hi Ngôn, định nói với cô thật ra chỉ cần gọi một phần cơm là đủ, không cần vì bệnh của anh mà cũng ăn mất ngon theo.
Còn chưa kịp mở lời, anh đã thấy Hoàng Hi Ngôn lôi một hũ ớt ngâm trong túi ra.
Hoàng Hi Ngôn cầm chắc chiếc hũ, lực tay cô yếu, không vặn nổi nắp sắt, bèn đưa cho Tịch Việt, “Anh mở hộ em được không ạ?”
Tịch Việt trông có phần gầy gò nhưng suy cho cùng vẫn là phái mạnh, anh vừa đưa tay vặn một cái thì cái hũ đã mở.
Vị cay xộc ra, chẳng cần nếm cũng biết nồng cỡ nào.
Hoàng Hi Ngôn là dân duyên hải miền Nam, không ăn cay được như người vùng này. Cô vừa ngửi mùi đã thấy hơi chùn bước song lại không nén nổi lòng hiếu kỳ nên vẫn cầm đũa nhón một tí trộn vào cơm.
Vừa nếm một miếng, cô đã nhảy dựng lên như phải lửa, liên tục hít hà, “Cho em xin một ly nước đá nhé!”
Một lát sau, Hoàng Hi Ngôn đi từ bếp ra, tay cầm bình nước đá đã vơi quá nửa, vẫn còn hít hà, khuôn mặt đã đỏ bừng vì cay.
Đúng lúc này, Triệu Lộ Lộ nhắn cho cô một tin: Đỏ là ngũ trảo và ớt chỉ thiên, vàng là ớt đèn lồng vàng, cay kinh dị, em nếm cẩn thận nha!
… Chị nhắc em sớm thật luôn ạ.
Tịch Việt nhìn cô, đưa tay đỡ trán, không dằn được mà bật cười.
Hoàng Hi Ngôn càng cố kìm nén thì mặt lại càng đỏ, cô đậy kín hũ ớt ngâm lại để sang một bên, quyết định thức thời một chút, không tiếp tục khiêu chiến với nó nữa.
Hai người ngồi vuông góc với nhau, bắt đầu ăn bữa trưa này.
Tịch Việt sực nhớ ra điều gì, chỉ về phía tủ ti-vi, “Pho tượng em thích, anh đã gói lại cho em rồi đấy.”
“Cảm ơn anh, anh không nhắc thì em suýt quên.”
Hai người đều không phải người hoạt ngôn, khi không biết nói gì đều chọn cách im lặng.
Bữa cơm cứ thế trôi qua quá nửa, Tịch Việt bỗng mở miệng hỏi cô: “Sao em lại tới đây thực tập?”
Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên nhìn Tịch Việt, anh cũng nhìn cô, trông có vẻ đang chờ cô trả lời thật lòng. Ánh mắt anh quá đỗi trong trẻo, không hề mang ý dò xét mà chỉ đơn thuần là tò mò.
Hiếm khi anh lại thấy hiếu kì điều gì.
Sau một thoáng cân nhắc, Hoàng Hi Ngôn mở miệng hỏi, “Anh còn nhớ tình huống nhà em thế nào không ạ?”
Tịch Việt gật đầu.
Bố Hoàng Hi Ngôn là dân làm ăn, công ty ông là đại lý duy nhất của một công ty máy móc tinh chế của Đức, còn mẹ cô đang làm việc tại một công ty nước ngoài, giờ đã là quản lý cấp cao khu vực Trung Quốc. Anh Hai Hoàng Bỉnh Quân là luật sư, hiện đang là luật sư cộng sự cấp cao có số má trong ngành, còn chị gái Hoàng An Ngôn đang làm việc tại ngân hàng đầu tư, đã leo lên quản lý cấp trung.
Vốn dĩ, cả nhà đều hy vọng Hoàng Hi Ngôn sẽ theo học ngành quản lý tài chính, sau này bất kể là vào ngân hàng đầu tư làm việc như chị mình hay tới một công ty liên quan kiếm cái ghế nhàn hạ thì gia đình đều có thể lót sẵn đường cho cô.
Song cô thực sự không thích mấy thứ liên quan tới con số, phải học Toán suốt ba năm cấp Ba đã khiến cô muốn rụng sạch tóc. Thế là, khi đăng ký chuyên ngành Đại học, cô đã làm trái ý gia đình, ghi danh nghề báo.
Trùng hợp thế nào mà sau đó người bạn trai Hoàng An Ngôn quen lại từng là người phụ trách sản xuất truyền hình trẻ tuổi nhất, giờ đã được một trang mạng dùng lương cao mời về làm nhà sản xuất kiêm quản lý cấp cao tự sáng tạo nội dung. Đây cũng chính là vị hôn phu mà sang năm Hoàng An Ngôn sẽ kết hôn.
Trong nhà xem như cũng có quan hệ bên ngành Truyền thông, vừa nghe Hoàng Hi Ngôn có ý định đi thực tập đã lập tức bảo con rể sắp xếp.
“Bất kể là báo giấy, đài truyền hình hay trang mạng, chỉ cần em muốn tới thì nơi nào cũng được, nhưng mà…” Hoàng Hi Ngôn cúi đầu, dùng đũa đảo cơm trong chén, “Em không muốn đi cửa sau. Khi ấy trong nhóm chat lớp chia sẻ thông báo tuyển dụng, thế là em nộp đại một chỗ. Núi cao hoàng đế xa, bọn họ không quản được em.”
Tịch Việt nghiêm túc nghe cô kể, nói: “Anh còn nhớ, trước kia em…”
“Đúng vậy, lúc trước em không thế này.” Cô mỉm cười, nhún nhún vai, “Anh cứ xem như thời kỳ phản nghịch của em đến muộn đi.”
Tịch Việt lắc đầu một cái, rõ ràng không tin cái cớ cô vừa bịa.
Chỉ một động tác của anh lại khiến Hoàng Hi Ngôn lặng thinh.
Cô và cơm vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, nhưng lại nuốt không trôi. Hồi lâu sau, cô mới khẽ khàng nói: “Cho dù em học Tài chính, đi theo con đường của chị em thì thế nào đây… Dù em có cố gắng bao nhiêu cũng không thể trở thành Hoàng An Ngôn thứ hai được.”
*
Hai ngày sau đó, buổi trưa và tối, Hoàng Hi Ngôn đều gọi cơm căn tin mang về ăn chung với Tịch Việt. Còn hũ ớt ngâm kia thì cô đã đem trả cho Triệu Lộ Lộ, bảo mình mới là người không có lộc ăn.
Thật ra thời gian nghỉ trưa không dài, Hoàng Hi Ngôn cầm đồ ăn tới tìm Tịch Việt, ăn xong lại phải lộn về chỗ làm nên lúc nào cũng vội vội vàng vàng.
Có một hai lần, Hoàng Hi Ngôn đụng phải Hà Tiêu, cậu ta hi hi ha ha mỉa cô vài câu, bảo sao cái anh người quen họ Tịch trên lầu của chị bệnh lâu thế mà chưa khỏi.
Hoàng Hi Ngôn vừa lúng túng lại vừa hoang mang không hiểu địch ý mơ hồ của cậu ta xuất phát từ đâu.
Đến thứ Năm, buổi sáng Hoàng Hi Ngôn theo thầy Trình đi lấy tin mới, trưa không chạy về kịp.
Cô nhắn Wechat nhờ Triệu Lộ Lộ mua giùm hai phần cơm, bảo chị cứ để trên bàn làm việc của cô là được, rồi lại nhắn tin cho Tịch Việt, bảo hôm nay cô đến trễ một chút, tốt hơn hết là anh nên ăn gì đó lót dạ trước.
Bận bịu mãi đến hơn hai giờ chiều, Hoàng Hi Ngôn mới quay lại tòa soạn.
Thầy Trình cho cô nghỉ một tiếng ăn trưa, cô vác máy móc nặng như thế ra ngoài, cả người mướt mát mồ hôi, cũng không kịp đợi quạt thổi khô đã cầm bịch cơm Triệu Lộ Lộ mua hộ đi ra ngoài.
Cô đụng phải Triệu Lộ Lộ đi rót nước ở hành lang, chị chọc chọc ngón tay vào vai cô, cười mờ ám trêu, “Em lạ lắm đó.”
Đợi Hoàng Hi Ngôn ăn cơm xong quay lại, Triệu Lộ Lộ đã nã đạn liên tiếp trên Wechat cô: “Người hàng xóm kia của em là nam hay nữ? Bao tuổi rồi? Bị bệnh gì thế, sao nhiều ngày thế rồi mà em vẫn phải đưa cơm?”
Đối mặt với một đống câu hỏi, Hoàng Hi Ngôn không biết phải trả lời trả vốn thế nào, đành nhắn lại một cái mặt dở khóc dở cười.
Triệu Lộ Lộ lại trêu cô tiếp: “Chuyện cơm nước của bản thân thì không màng, thế mà lại cứ chăm chăm lo cho người hàng xóm kia.”
Hoàng Hi Ngôn đành nghiêm túc giải thích: “Lần trước em chịu ơn anh ấy, vậy nên lần này tiện tay giúp anh ấy một chút.”
Triệu Lộ Lộ giỏi nhất là tìm ra trọng điểm: “Ái chà, là nam.”
*
Trời nóng hầm hập như thế không phải không có lý do, vừa qua bốn giờ chiều, bầu trời bỗng đen kịt như đáy nồi, một lát sau thì đổ mưa to.
Suốt mấy bữa nay, mọi người vẫn luôn mong trời mưa cho bớt nóng, thậm chí có người còn bê ly trà đến bên cửa sổ thong dong ngắm mưa.
Đến giờ tan tầm xế chiều, sắc trời bỗng hửng lên, mưa to chuyển thành mưa tí tách.
Hoàng Hi Ngôn phải tăng ca một lúc, trước khi căn tin đóng cửa thì cô tới mua cơm rồi cầm ba lô về nhà.
Trong túi cô chỉ có một cái dù, giá cao, chất liệu đắt đỏ, lớp sơn chống nắng không chịu mưa được, dù sao mưa cũng không lớn, cô bèn không bung dù luôn.
Trạm xe buýt cách tòa soạn ba trăm mét, có rất nhiều người đang đứng đó chờ xe về nhà. Trạm xe buýt không còn chỗ trống, cô đứng cạnh đó, vừa ôm ba lô vừa cầm cái túi bằng vải dù đựng cơm hộp.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu chợt tối sầm, cô ngẩng lên, thấy có một cái dù màu đen đang nghiêng sang che cho mình thì ngoảnh phắt sang nhìn, bỗng kinh ngạc.
Giữa màn mưa buổi xế chiều, dưới sắc trời u ám, anh giống như một chiếc bóng trong mưa, lẳng lặng đi tới sau lưng cô tự thuở nào mà cô chẳng hề hay biết.
“Sao anh lại tới đây?” Hoàng Hi Ngôn không khỏi cười hỏi.
Bên ngoài áo thun, Tịch Việt còn mặc thêm một chiếc áo sơ mi cotton thay cho áo khoác, trên người có thấm một ít nước mưa.
Thấy cô nghiêng người, anh bèn nhích lên trước một bước, đứng ngang hàng với cô, “Nghe tiếng mưa, anh định xuống lầu tản bộ, nghĩ em có lẽ sắp tan tầm nên tới xem một chút.”
Hoàng Hi Ngôn thoáng ngỡ ngàng.
Trên mặt đường có một cái hố đọng nước, nước mưa rơi xuống khiến gợn sóng loang ra.
Để ý mới thấy, đèn đường đã bật từ bao giờ, tỏa ánh sáng ấm áp dìu dịu, rọi vào những chiếc dù ướt nhẹp của người đi đường, và rọi cả vào cái hố nước đọng kia, giống như ánh trăng bảng lảng.
Có một điều gì đó khẽ dìu tim cô lên đỉnh, gần như chạm vào cuống họng, rồi lại hạ xuống, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cô cúi đầu, không nhìn Tịch Việt, khẽ nói: “Tìm xem có chỗ nào ăn cơm không nhé anh.” Rồi lắc lư cái túi vải dù trong tay.
Gần tòa soạn có một công viên, bình thường là nơi dân cư gần đấy tới hóng mát, hôm nay trời mưa nên hầu như không ai đến.
Lúc họ đến đó, trong đấy đã có hai người vào trú mưa, nhưng chưa được bao lâu đã đi.
Cây cối bốn bề rậm rạp, được nước mưa tưới tắm trông xanh đậm gần như đen. Chúng tạo thành bức bình phong chắn đi tiếng ồn ã của đường cái, chỉ nghe mỗi tiếng lạo xạo của nước mưa rơi xuống phiến lá dưới đất, nghe như lời thầm thì của ai đó.
Tịch Việt gập chiếc dù đen lại, đứng tựa vào cây trụ trong đình. Nước đọng trên mặt dù chảy xuống đỉnh dù, mới đó đã tạo thành một vũng nước nhỏ dưới nền xi măng.
Hoàng Hi Ngôn lấy hộp cơm trong túi vải ra, đặt lên băng ghế đá, bày từng món ra rồi đưa đũa sang cho anh.
Bọn họ lẳng lặng ăn cơm, chẳng ai lên tiếng, bởi vì nơi này quá yên ắng, dường như nếu họ mở miệng sẽ kinh động thứ gì đó.
Một bữa cơm im lặng qua đi, Hoàng Hi Ngôn bỏ đũa vào hộp, thu dọn hộp cơm rỗng, rồi bỏ hết chúng vào trong túi vải.
Lan can ngoài đình quây lại với nhau tạo thành một vòng tròn, cô ra ngoài ngồi, giơ một tay ra, gió mát mang theo mưa phùn lướt qua ngón tay cô.
Rồi cô rụt tay về, khoanh lại, tựa lên tảng đá trên lan can, rồi gối cằm lên đó.
Sắc trời đã tối hẳn, nguồn sáng duy nhất gần đó là chiếc đèn đường lấp ló dưới tán cây cách đó không xa.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta mê muội, tim bất giác đập nhanh, nhưng lại si mê không muốn rời đi.
Hoàng Hi Ngôn bần thần hồi lâu, đột nhiên định thần lại, mới nhận ra Tịch Việt đang nhìn cô.
Sự cảnh giác quay lại, cô lập tức giơ tay vuốt tóc.
Tịch Việt với tay sang ngăn cô lại.
Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, hơi đẩy mạnh nó ra nhưng lại không buông tay.
Một tay khác cũng giơ ra thăm dò, vươn về phía bên trái trán cô.
Hoàng Hi Ngôn hơi giật mình, vô thức muốn tránh đi, nhưng không hiểu sao lại chẳng nhúc nhích, đồng tử hơn co lại mà nhìn Tịch Việt.
Cô cảm giác được bàn tay anh chạm vào trán mình, vén tóc cô ra đằng sau tai. Ngón tay anh thoáng khựng lại một chút rồi dời xuống, khẽ nâng phần cằm bên trái của cô lên.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm từ chỗ huyệt Thái Dương đến xương thái dương của cô.
Hoàng Hi Ngôn không cách nào khống chế nổi cơn run rẩy của mình nữa, bấy giờ phần má vốn được tóc phủ lên đã lộ ra ngoài, thậm chí còn khiến cô thấy thiếu cảm giác an toàn hơn cả khi cô khỏa thân.
Cô bất giác nặn ra một nụ cười, “Xấu lắm đúng không ạ?”
Trong màn đêm ẩm ướt, cô ngửi thấy mùi ngai ngái của mưa, thỉnh thoảng có một trận gió mang theo mưa cắt qua da khiến cơn lạnh ập tới.
Tịch Việt lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt cô bằng cái nhìn dịu dàng gần như xót xa, “Đâu có, trông rất đặc biệt mà.”
Cô cảm thấy Tịch Việt khum tay lại, dùng đốt ngón tay khẽ chạm vào nó.
Đây chẳng qua chỉ là một cái bớt, chẳng hề đau đớn chút nào, song cô không khỏi rùng mình một cái.