Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 25



Mẹ Liễu ngồi trong nhà nhìn túi plastic trong tay mà rơi vào rối rắm.

Chẳng qua nhìn giống giống thôi mà lại chạy đi làm xét nghiệm, việc này cũng thần kinh quá rồi.

Nhưng mà!

Thật sự quá giống nhau luôn!

Mẹ Liễu vừa nhớ tới cái mũi đó là lại cảm thấy bản thân bà không hề thần kinh xíu nào, hơn nữa cũng không chỉ riêng cái mũi mà cả gương mặt chỗ nào cũng giống, còn có cả cái cảm giác khó tả trong lòng nữa, mà chủ yếu chính là!

Thu Thu đáng yêu quá đi T-T!

Cuối cùng có xét nghiệm hay không xét nghiệm đây?

Bà đã rối rắm việc này cả ngày hôm nay rồi.

Ba Liễu nhìn bà, nhịn không được nói: "Làm gì mà nhìn cây que phát ngốc vậy?"

"Ông thì biết cái gì." Mẹ Liễu lười phản ứng ông, "Đây không phải chỉ đơn giản là một cây que thôi đâu."

Ba Liễu nhìn nhìn: "Đúng thật, đây là một cây que được làm từ nhựa."

Mẹ Liễu: "..."

Mẹ Liễu thở dài, xoay người hỏi ông: "Tôi nói."

Ba Liễu chờ bà nói ra.

Mẹ Liễu nghĩ lại, "Thôi."

Đợi hơn nửa ngày lại không nói, đây không phải là làm người ta mất hứng à, ba Liễu không chịu, "Bà có gì thì nói đi chứ."

Mẹ Liễu: "Thôi tôi không nói đâu."

Ba Liễu: "Tôi muốn nghe!"

"..."

"...Là thế này nè." Mẹ Liễu đang nghĩ nói làm sao để không khiến cho mình giống như người bị bệnh thần kinh: "Tôi phát hiện một đứa bé nhìn vô cùng giống với Giới Nguyên, nhất là cái mũi đó, quả thực chính là phiên bản nhỏ của Giới Nguyên, giống nhau như đúc, thật sự không nói quá đâu, chưa kể không chỉ là cái mũi mà còn rất nhiều chỗ giống nhau, lại rất thân thiết với Giới Nguyên, tôi nghi ngờ―"

Ba Liễu nói: "Nói tóm lại là bà thấy đây là con rơi của Giới Nguyên à?"

"Ông mà thấy ông cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi!"

Ba Liễu rất chính trực nói: "Tôi mới sẽ không! Giới Nguyên nhà ta không phải loại người không có trách nhiệm tùy tùy tiện tiện có được không!"

Mẹ Liễu: "Tôi cũng không có nói nó như vậy, tôi cho ông xem hình chụp!"

"Cho dù có hình tôi cũng sẽ không thấy vậy đâu!"

Ba Liễu thò lại gần nhìn ảnh.

"Tôi vậy mà đã lên chức ông rồi ha!"

Mẹ Liễu: "..."

Mẹ Liễu nói: "Thấy chưa, cho nên tôi đang rối rắm đây này, có nên đem cái que kẹo mà bé con đã ăn này đưa đi làm xét nghiệm ADN hay không đây, ông thấy thế nào?"

Sau khi ba Liễu xem ảnh chụp đang trong tình trạng khiếp sợ vẫn chưa hoàn hồn lại được, nếu vợ ông không nói bé con trong ảnh chụp là con trai nhà người ta thì ông còn tưởng đây là con của ông khi còn nhỏ kia kìa, nhìn cũng giống quá đi thôi! Lập tức ông cũng rối nùi.

Ông nói: "Cứ đem đi xét nghiệm thế này có khi nào không tốt lắm không?"

Mẹ Liễu: "Có một chút, nhưng nếu hai chúng ta đều cảm thấy vẫn nên xét nghiệm thử thì đã có lý do chính đáng để xét nghiệm rồi, một người cảm thấy sai sai thì có thể chính là vấn đề của bản thân mình, nhưng nếu cả hai người đều cảm thấy sai sai thì chính là thật sự có vấn đề!"

Ba Liễu: "..."

Dù sao nơi này cũng có người thứ ba nào đâu.

Ba Liễu nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy quá giống, trách không được vợ ông lại bối rối lâu như vậy, nếu đổi lại là ông thì ông cũng sẽ thế thôi, làm sao mới tốt đây, "Nếu vậy thì thôi cứ đem đi xét nghiệm thử đi? Không nói cho Giới Nguyên biết, chúng ta cứ lén làm trước."

Hai người ăn nhịp với nhau xong, mẹ Liễu cũng không còn do dự nữa mà đem đồ vật giao cho người chuyên phụ trách việc này, sau đó là kiên nhẫn chờ đợi, vợ chồng nhà họ Liễu bắt đầu hưng phấn đếm ngược chuỗi ngày đợi chờ này.

Bên kia suất diễn của Liễu Giới Nguyên và Hoắc Linh Quân cũng đã kết thúc.

Ăn xong tiệc đóng máy thì ai về nhà nấy, không còn mỗi ngày gặp nhau giống như bây giờ nữa, đến lúc đó ai cũng bận việc riêng của mình, tình cảm có khả năng từ từ cũng xa mặt cách lòng.

Bất quá Hoắc Linh Quân đã ký hợp đồng với công ty của anh, đến lúc đó chắc chắn sẽ còn gặp mặt, thật ra anh mới không phải luyến tiếc Hoắc Linh Quân đâu.

Nhìn Hoắc Linh Quân ở bên cạnh mình, Liễu Giới Nguyên nghĩ thế.

Anh chỉ là, ở chung thời gian dài như vậy, anh đối với mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút cảm tình, đây cũng là nhược điểm của anh, mỗi lần rời khỏi đoàn phim anh đều sẽ luyến tiếc bạn diễn, ai kêu anh chính là người trọng tình cảm cơ chứ.

"Anh Liễu, ảnh đế Tôn đã từng diễn chung với anh trong phim trước đó muốn mời anh một bữa."

"Ai vậy! Không rảnh!"

Trong xe, Hoắc Linh Quân nghe được, nói: "Anh còn biết cả ảnh đế Tôn hở? Tôi rất thích bộ phim cổ trang mà anh ấy đóng vai hoàng đế đó."

Liễu Giới Nguyên cảnh giác: "Anh ta đã có bạn gái rồi."

Hoắc Linh Quân: "..." Mạch não chạy đường gì thế hả?

Hoắc Linh Quân không hiểu được người này suy nghĩ cái gì nên đơn giản không nói gì nữa, Liễu Giới Nguyên khó chịu nói: "Sao cậu không nói tiếp?"

Hoắc Linh Quân: "...Nói cái gì cơ?"

Liễu Giới Nguyên: "Nói tại sao cậu lại thích ảnh đế Tôn."

"Chỉ là cảm thấy kỹ thuật diễn của anh ấy rất tốt, vai hoàng đế trong phim cổ trang đó được đắp nặn rất hay, có thể nói là kinh điển."

Liễu Giới Nguyên nâng cằm: "Kỹ thuật diễn của tôi cũng tốt a."

Hoắc Linh Quân: "...Ừ khá tốt."

Ảnh đế Liễu không thuận theo không buông tha nói: "Rồi sao nữa?"

Rồi sao nữa cái gì?

Hoắc Linh Quân đến nửa ngày cũng không biết anh muốn biểu đạt cái gì liền cổ vũ nói: "Không ngững cố gắng, cố lên!"

Liễu Giới Nguyên: "...Hừ!"

Tức á!

Khi xuống xe, trợ lý nhỏ nhìn Hoắc Linh Quân muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Anh Hoắc, kỹ thuật diễn của anh Liễu chúng tôi có khi còn tốt hơn so với ảnh đế Tôn á, nếu đu idol thì phải đu người giỏi nhất đúng không anh nói xem?"

"..." Hoắc Linh Quân nói: "Cậu là đang ám chỉ cái gì?"

Trợ lý bất đắc dĩ, hắn phát hiện đôi khi Hoắc Linh Quân có chút ngờ nghệch, hắn đã nói đến mức độ này rồi mà sao còn chưa rõ nữa chứ, "Thì, chú ý anh Liễu nhà chúng tôi nhiều hơn một chút đó."

Hèn mọn.jpg

Bây giờ Hoắc Linh Quân cùng một người đại diện với Liễu Giới Nguyên.

Hoắc Linh Quân nói qua muốn một lần nữa đứng trên sân khấu, vì thế sau khi ký hợp đồng, công ty chuyên môn vì cậu lập ra phòng đào tạo idol.

Chú thích: Công ty = Liễu Giới Nguyên.

Người đại diện cũng vì cậu mà kỹ càng tỉ mỉ quy hoạch lộ tuyến trở lại sân khấu của cậu, một khi kết thúc quay điện ảnh này là bắt đầu gấp rút hành động, thừa dịp trước khi điện ảnh được chiếu thì trải sẵn nền trước, đến khi điện ảnh vừa công chiếu thì thuận nước đẩy thuyền.

Người đại diện của Liễu Giới Nguyên chưa từng mang qua idol nhưng có thể làm người đại diện của đại ảnh đế trong công ty lớn thì cũng giống như bàn chải không chỉ có hai mặt (?). Chưa kể công ty đưa ra nhiệm vụ cần phải giúp Hoắc Linh Quân đỏ lên nên dĩ nhiên người đại diện sẽ dùng tất cả thủ đoạn của mình, Hoắc Linh Quân muốn không nổi lên cũng khó.

Chú thích: Công ty = Liễu Giới Nguyên.

"Giờ cứ chạy theo hành trình này trước đã." Nói nhiều không bằng hành động, đây là tâm đắc về sự thành công của người đại diện.

Just do it!

Liễu Giới Nguyên nhìn bảng biểu chạy show tràn lan của cậu, nhíu mày nói: "Này cũng hơi bị nhiều đấy, một ngày ít nhất phải chạy ba bên, thân thể chịu được sao?" Chạy show là việc cực kỳ vất vả, hóa trang rồi đợi lên sân khấu tập luyện gì đó phải tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, mỗi ngày đều phải tập cũng đã rất mệt rồi, một ngày chạy ba bên chỉ sợ cơm cũng ăn không được mất.

Người đại diện nói: "Chính là muốn vội mới được mà, cho mọi người có cảm giác Linh Vân đã làm chuẩn bị thật tốt, việc muốn một lần nữa bước lên sân khấu không phải chỉ nói ngoài miệng mà thôi, khuyết thiếu không chỉ đơn giản là vũ đạo và bản lĩnh ca hát mà kinh nghiệm càng quan trọng hơn."

"Kinh nghiệm đối với một idol mà nói rất quan trọng, tục ngữ nói, luyện công mười năm không bằng lên đài một lần, chúng ta đưa ra mục tiêu cho Linh Vân không chỉ là đỏ lên mà còn muốn bước một bước lên sân khấu lớn hơn nữa, muốn lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu."

Không ai so với Hoắc Linh Quân càng hiểu rõ lời của người đại diện nói, idol không sợ quá bận mà phải bận rộn thì mới tốt, càng bận càng tốt, không bận thì coi như xong đời rồi.

Cậu gật đầu nói: "Anh Lý nói đúng, tôi hoàn toàn không sao hết, công ty sắp xếp tôi làm gì thì tôi làm cái đó."

Chú thích: Công ty ≠ Liễu Giới Nguyên.

Liễu Giới Nguyên nhỏ giọng nói: "Cậu mới không nghe lời như vậy đâu."

"Anh nói cái gì?"

"Không có gì."

"Tôi nghe anh nói gì đó."

"Đã nói là không có rồi mà cậu còn muốn thế nào nữa!"

"Thôi vậy."

"Ý là tôm à?"(LGN đọc trại thành 虾米 - Phiên âm: Xia Mi, nghĩa là Tôm.)

"Thôi chính là thôi nha."

"Hừ."

Tiếp đó, Hoắc Linh Quân chạy show bất kể thời gian, thật sự vội đến mức cơm cũng không kịp ăn nhưng cậu lại rất hưởng thụ loại cảm giác này, bận rộn đại biểu cho có việc để làm, chuyện này đối với minh tinh mà nói vô cùng có ý nghĩa.

Cậu còn phải gấp rút mở livestream, một tuần mở phát sóng trực tiếp 3 lần, chạy show xong về mệt đến mức có thể nằm xuống là ngủ nhưng vẫn vực dậy tinh thần ngồi trước màn hình như không hề mệt mỏi mà livestream, toàn bộ hành trình đều luôn mỉm cười giao lưu với fans của mình.

Đây cũng là một trong những bài học mà idol bắt buột phải học.

Công ty quản lý trước đây đã từng dạy bọn họ, chỉ cần có ống kính ở đó thì phải mỉm cười, đây gọi là tinh thần thần tượng.

Fans Weibo cũng bắt đầu theo tốc độ tăng lên, Hoắc Linh Quân nhìn xong dĩ nhiên vui vẻ rồi, nhưng mà bận quá nên đến cả gọi cho con trai cậu, cậu cũng không có thời gian, cả tuần cũng chỉ có thể gọi được một lần.

Liễu Giới Nguyên nhìn di động, lần thứ một không 1234567 lâm vào trạng thái rối rắm → phẫn hận → ai oán tuần hoàn lặp đi lặp lại, trợ lý có chút bất an nhìn anh, "Anh Liễu, không thì anh gọi cho anh Hoắc ngay đi, em nghe nói bây giờ anh ấy bận lắm, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có nên không có thời gian gọi điện thoại cũng bình thường thôi mà."

Liễu Giới Nguyên hừ một tiếng, "Tại sao tôi lại phải gọi điện thoại cho cậu ta chứ?"

Tại sao không tự mình gọi đi.

Trợ lý bất đắc dĩ, "Nếu anh cũng không gọi luôn thì hai người các anh sẽ không còn chút cơ hội nào đâu."

Liễu Giới Nguyên không nói gì mà lại tiếp tục rối rắm.

Quay cũng quay xong rồi, hình như hai người cũng không có đề tài gì để nói, hết thảy giống như chưa bắt đầu mà đã kết thúc, anh nên dùng lý do gì để gọi cho cậu đây, Hoắc Linh Quân sẽ trả lời anh thế nào đây?

Điện thoại của trợ lý vang lên báo tin nhắn, hắn nhìn thoáng qua chợt trợn mắt lên, nhanh chóng báo cáo với Liễu Giới Nguyên: "Anh Liễu! Hôm nay anh Hoắc ở cùng một khách sạn với ảnh đế Tôn đó, nghe nói họ còn ăn cơm với nhau!"

Cái giề?!

Liễu Giới Nguyên cũng không nghĩ tào lao nữa mà lập tức nhấn điện thoại gọi qua, tiếng chuông vang lên hồi lâu mới kết nối, giọng Hoắc Linh Quân truyền vào: "Êy."

Êy cái gì mà êy hả!

Nhịn cả một tuần, giờ phút này Liễu Giới Nguyên thật sự nhịn không nổi nữa, và cũng không muốn nhịn nữa! Anh phải cực cực khổ khổ trải qua mỗi ngày, nhìn cậu ta xem, cũng quá không tim không phổi rồi!

"Alo! Tôi là Liễu Giới Nguyên!"

"...Tôi biết a."

"Cậu biết? Không, cậu không biết!" Liễu Giới Nguyên nói: "Tôi nghe nói cậu đang ăn cơm với ảnh đế Tôn à?"

Đã lâu không gặp, mới gọi lại liền nổ pháo lốp bốp, Hoắc Linh Quân không thể hiểu được: "Đúng vậy."

Liễu Giới Nguyên tức chết rồi, anh đang nóng giận, tuy rằng cũng biết bản thân anh không có lập trường gì để nổi nóng, nhưng mà! "Ảnh đế Tôn người ta đã có bạn gái rồi!"

"Anh có bệnh sao." Hoắc Linh Quân bất đắc dĩ: "Nói bậy bạ tầm xàm gì đó, có phải anh đã uống rượu không?"

Trợ lý thò lại gần, mắt thấy sắp giáp lá cà với nhau đến nơi rồi, thật vất vả mới có thể nói chuyện cùng nhau, để hắn đến giúp đỡ hòa hoãn lại vậy, "Không có, anh Liễu không có uống rượu, chỉ là nhớ anh Hoắc đó thôi."

"..."

"..."

Không xong rồi lỡ miệng nói ra mất tiêu, trợ lý hoảng loạn rồi, thừa dịp Liễu Giới Nguyên còn chưa nổi nóng liền co giò bỏ chạy.

Để lại hai người trầm mặc không nói.

Một hồi lâu sau, ngay lúc Liễu Giới Nguyên nhịn không được muốn lên tiếng nói gì đó thì Hoắc Linh Quân ho khan một tiếng, nói: "Anh đang làm gì?"

"Không làm gì cả."

Cái từ "nhớ" kia cứ quanh quẩn trong lòng hai người thật lâu thật lâu, sự mờ ám tràn ngập trong mỗi một hơi thở làm cho lỗ tai cả hai đều nóng đỏ lên.

Nói xong hai câu này thì không ai nói gì nữa, hai người đều cố tìm ra chuyện gì đó để nói.

"Tôi thật sự quá bận nên cũng chỉ có thể gọi cho Thu Thu một lần, vốn dĩ muốn gọi điện cho anh nhưng chờ đến khi tôi có thời gian rảnh thì toàn là lúc nửa đêm, sợ quấy rầy đến anh nên tôi mới không gọi." Hoắc Linh Quân nghĩ tới nghĩ lui vẫn hồng lỗ tai giải thích.

"Đã nói không cần cố đến vậy rồi."

Đỏ mặt đỏ mặt.

"Không cố không được mà."

Đỏ mặt đỏ mặt.

"Chú ý sức khỏe―" Liễu Giới Nguyên thở sâu, vừa định nói ra lời cất giấu trong lòng thì nghe được đối diện có giọng nói: "Tiểu Hoắc, ngày mai cậu không đi à, vậy tôi cũng không đi, hai chúng ta hẹn nhau uống một chén nhé."

"Được ạ, anh Tôn."

Liễu Giới Nguyên bực lên, "Uống cái gì mà uống, không cho uống! Muốn uống thì về đây rồi tôi uống với cậu!"

Hoắc Linh Quân đau đầu: "Chỉ là uống một chén thôi, anh lắm chuyện như vậy làm gì, anh Lý cũng không quản tôi đến thế."

Liễu Giới Nguyên tức giận: "Chung quy trong lòng cậu lời nói của tôi so ra còn kém hơn người đại diện chứ gì?"

"Tôi không phải ý này."

"Vậy trong lòng cậu tôi là cái gì hả?"

Lời vừa nói ra, trái tim anh liền đập thình thịch, Liễu Giới Nguyên ngừng thở chờ Hoắc Linh Quân trả lời.

Đáng tiếc còn chưa đợi được câu trả lời thì bên kia đã treo máy.

Tim Liễu Giới Nguyên nháy mắt lạnh lẽo, khó chịu muốn chết, cho dù không là cái gì thì cũng không thể không nói một tiếng nào mà đã treo điện thoại chứ, ở trong lòng cậu, chẳng lẽ tôi không được yêu thích như thế sao!

Hu hu hu.

Hoắc Linh Quân nhìn điện thoại không còn điện đóm mà tức chết rồi, sao trúng ngay lúc này lại hết pin chứ! Vốn dĩ cậu định về phòng sạc điện nhưng Liễu Giới Nguyên đúng lúc gọi tới nên mới không kịp sạc.

Nhớ lại câu hỏi của người nọ, tai của Hoắc Linh Quân lại đỏ lên, phải trả lời thế nào mới tốt đây.

Thì cái kia cái này cái nọ, sau đó thế này thế kia thế nọ, cho nên đỏ tía đỏ tía đỏ tía. (Raw nó như vậy nên mình cũng để vậy luôn T.T)

Cậu nhanh chóng nói tạm biệt với ảnh đế Tôn xong rồi trở về phòng sạc pin, chờ sạc được một lúc rồi mới mở máy gọi lại nhưng lại không gọi được cho Liễu Giới Nguyên, ko còn cách nào, Hoắc Linh Quân đành gọi cho trợ lý của anh.

"Anh Hoắc!"

Hoắc Linh Quân hỏi: "Liễu Giới Nguyên đâu?"

Trợ lý nói: "Ủa? Anh ấy vẫn chưa đi lên sao?"

Hoắc Linh Quân nhíu mày: "Đi đâu? Đến chỗ tôi á? Không có mà―"

Mới vừa nói xong thì ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa mãnh liệt, Hoắc Linh Quân cúp điện thoại rồi ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Liễu Giới Nguyên đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu.

Hoắc Linh Quân bất lực: "Anh uống rượu thật à?"

Ánh mắt Liễu Giới Nguyên đăm đăm nhìn chằm chằm cậu, vừa nghiến răng nghiến lợi lại xen lẫn chút u buồn, vừa thâm tình lại pha thêm chút phẫn hận, trong truyền thuyết được gọi là yêu hận đan xen, chính là vậy đó.

Giờ phút này, anh chỉ muốn ăn Hoắc Linh Quân.

Từ đầu tới chân.

Hoắc Linh Quân lo lắng nói: "Anh không sao―" lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Liễu Giới Nguyên tiến lên một bước, hai tay ôm lấy mặt của cậu, hung hăng hôn lên.

Một giây, hai giây, một phút, Hoắc Linh Quân sắp không thở nổi rồi, cậu một tay đẩy người ra, "Anh đừng―"

Liễu Giới Nguyên lại muốn hôn lên tiếp, Hoắc Linh Quân nóng nảy: "Anh có thể để cho tôi nói một câu được không hả!"

Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn muốn nói ra vấn đề mà Liễu Giới Nguyên đã hỏi cậu, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện đến bây giờ cậu cũng không muốn trốn tránh nữa, do do dự dự không phải tác phong của cậu, nếu đã quyết định vậy thì―

"Nói cái gì? Tôi không muốn nghe chuyện em với ảnh đế Tôn." Liễu Giới Nguyên say khướt phản đối.

Hoắc Linh Quân thấy kỳ lắm nha, cậu chỉ ăn một bữa cơm với ảnh đế Tôn mà thôi, cần đến mức thế này sao, cho dù có tức giận thì cũng không cần rải loạn vậy đâu, có thể có lý trí xíu không! "Mắc mớ gì đến ảnh đế Tôn chứ, anh đã là người lớn rồi, nói chuyện có đạo lý chút được không hở!"

"Tôi không nói đạo lý khi nào?" Liễu Giới Nguyên cũng bực, sự tức giận của anh vốn cũng đã tích góp nhiều lắm rồi, "Tại sao cúp điện thoại của tôi?"

"Điện thoại hết pin!"

"Tôi mới không tin!"

"Anh tin hay không tùy anh!"

Hoắc Linh Quân cũng nóng nảy, người gì vậy, ba năm trước đây cũng uống rượu vào cũng nhỏ mọn như này, hôm nay nếu muốn nói rõ ràng thì cậu cần phải trị cái tật xấu này của tên này trước mới được!

Trong mắt chợt ánh lên sự tổn thương, Liễu Giới Nguyên chua xót hung hăng nuốt xuống, anh buông tay ra, nặng nề nói: "Nếu em nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, không phải thấy tôi là người không nói đạo lý sao, được rồi, tôi không ở đây chướng mắt em nữa, tôi đi đây, sau này không bao giờ trở về nữa!"

Dứt lời liền xoay người đi, trợ lý đang chờ ở bên ngoài bị tiếng mở cửa làm cho hoảng sợ.

Thấy sắc mặt của hai người, hắn thở cũng không dám thở một tiếng.

Liễu Giới Nguyên cũng không quay đầu lại mà đi mất, trợ lý không rõ lắm tình huống hiện tại, hắn nhìn thoáng qua Hoắc Linh Quân, cậu thở dài: "Đưa anh ấy về nhà đi."

Nhìn người nọ cứ ấn lung tung nút thang máy, cậu bồi thêm một câu, "Chăm sóc tốt cho ảnh." Sau đó đóng cửa lại.

Trợ lý đau đầu muốn chết, dậm chân đuổi theo, "Anh Liễu, đừng ấn nữa, xuống dưới xuống dưới―"

Ảnh đế Liễu Giới Nguyên, uống rượu vào là bắt đầu nhỏ mọn.

Quay đi không suy nghĩ, truy thê hỏa táng tràng.

Lúc mở to mắt thì đã là buổi sáng, hơn hai mươi năm qua, mỗi một lần uống rượu đều sẽ quên hết những chuyện lúc đó, nhưng lần này, Liễu Giới Nguyên thống khổ nhắm mắt lại, anh nhớ rõ rành mạch hết thảy.

Nhớ rõ Hoắc Linh Quân từ chối― Khoan đã đó là từ chối hả, thật ra nếu cẩn thận nghĩ lại...Thôi, không cần phải nghĩ theo hướng tốt để rồi tự ảo tưởng, sự thật đã phơi bày trước mắt, anh đã nói sẽ không quay đầu lại rồi―

Anh thật sự nói vậy sao?

A đầu đau quá a a a.

Nhà họ Liễu vô cùng yên tĩnh, anh dậy có hơi sớm, cha mẹ vẫn còn đang ngủ.

Liễu Giới Nguyên uống chút nước nên giờ cũng tỉnh táo lại đôi chút, anh nhớ lại lời nói hôm qua, anh thật hận không thể bây giờ vẫn tiếp tục say luôn, "Sau này không trở lại nữa"? Anh thật đã nói vậy cơ à?

Phiền chết được!

Đang đau đầu gần chết thì chuông cửa vang lên, Liễu Giới Nguyên ngồi trong vườn hoa để tỉnh rượu, vừa nhấc đầu lên thì thấy có người đứng ở cửa nhà anh, chờ đến khi anh đi qua thì cung kính nói: "Chào anh, cậu Liễu."

Liễu Giới Nguyên còn nhức đầu, miễn cưỡng chào hỏi, người nọ nói: "Đây là thư của ông chủ, nếu ngài ở đây thì sẵn đây chúng tôi giao lại cho ngài."

"Đây là cái gì?" Liễu Giới Nguyên nhíu mày.

Nếu mẹ Liễu ở đây, nhất định sẽ hận bản thân lúc trước không nói thêm một câu rằng nhất định phải giao đến tận tay của bà.

Người nọ nói: "Đây là báo cáo xét nghiệm DNA mà ông chủ ủy thác tôi làm, kết quả đều ở trong này."

"Xét nghiệm DNA?" Liễu Giới Nguyên không rõ nguyên nhân.

"Đúng vậy, ngài cứ từ từ xem, chúng tôi không làm phiền nữa."

Thư rất nhẹ, Liễu Giới Nguyên cầm trong tay tốt xấu gì trong chớp mắt cũng quên đi việc của Hoắc Linh Quân, anh nghĩ nghĩ, thấy chắc cũng không có gì phải giấu giếm nên đã mở thư ra, bên trong có một tờ giấy, một tờ giấy rất đơn giản vậy thôi, đơn giản mà lại rõ ràng, bên dưới viết, quan hệ cha con xác suất 99.99%.

Bảng báo cáo này rất được bảo mật, anh tìm không thấy tên người được xét nghiệm là ai, trong lòng anh vô cùng tò mò muốn biết đáp án.

Lúc mẹ Liễu xuống lầu thấy con trai bà đang ngồi ở đó, trên bàn trước mặt để một tờ giấy.

Thấy bà đi xuống, Liễu Giới Nguyên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn bà chằm chằm: "Mẹ, đây là báo cáo xét nghiệm của ai thế?"

Trong lòng mẹ Liễu hốt hoảng nhưng lập tức vui vẻ lại, vui vẻ chưa được vài giây thì lại che lấy trái tim mình, có vẻ như không cách nào chấp nhận được kết quả, kêu lớn: "Ông Liễu! Có kết quả rồi!"

Liễu Giới Nguyên thấy vậy thì không thể hiểu nổi.

Ba Liễu cộp cộp cộp chạy xuống ngay, hai người đứng trước mặt Liễu Giới Nguyên hít thở sâu vài cái rồi mới hạ quyết tâm lên tiếng: "Nói đi, kết quả thế nào?"

Liễu Giới Nguyên: "...Hai người còn chưa nói là chuyện gì đấy."

Tim mẹ Liễu giật bắn lên, bà trao đổi ánh mắt với ba Liễu, chuyện tới bây giờ cũng không thể giấu được nữa, viện trưởng cũng thật là, tự nhiên giao cho Liễu Giới Nguyên làm gì, không thể gọi điện cho bọn họ trước được sao.

Ba Liễu nói: "Cái đó, ba mẹ nói nhưng con không được tức giận ha."

Mẹ Liễu ôm tim mình: "Đừng dây dưa nữa nói nhanh đi!"

Ba Liễu ho khan một tiếng, "Đây là báo cáo xét nghiệm của con và Thu Thu đó."

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ còn một chương nữa là xong, quyển tiếp theo sẽ viết về giao nhân, sinh trứng.

END CHƯƠNG 25.