Trong sảnh chính hang căn cứ, những linh hồn vật vờ ủ rũ, bé Nhu khóc rưng rức, Lính Đen thì đi đi lại lại, sốt ruột nói:
- Sao mãi không thấy về nhỉ? Không biết có chuyện gì không?
Hỏa Bối đứng gần Lính Đen nhất nói:
- Tính theo thời gian dương thế thì có dễ cũng mất mấy ngày rồi, e là lành ít dữ nhiều.
Lính Đen không nói gì nữa, vẫn đi lại, rồi như bứt rứt quá không chịu được anh tiến đến túm lấy cu Zin quát:
- Cũng tại mày cả. Đồ hèn nhát, báo hại anh em.
Cu Zin mặt tái mét nhưng cũng to tiếng cự lại:
- Biết rồi. Nói lắm quá! Thế là thua tại tôi hết hả?
- Mày còn già mồm nữa à? – Lính Đen gắt – không phải vì mày chạy thì anh em có thiệt hại nhiều thế không? rồi còn Thủ Lĩnh có mất tích thế không? Đồ hèn nhát!
- Mất thủ lĩnh thì bầu thủ lĩnh khác, có gì mà làm toáng lên?
- Á! Đồ mất dạy! – Lính Đen vừa nói vừa đấm thẳng vào mặt cu Zin khiến hắn ngã lăn ra – tao cho mày chết chứ cần gì thứ vô dụng như mày.
Thấy vậy mấy người đứng gần xúm vào can. Bé Nhu gào lên:
- Thôi! Chưa đủ thê thảm hay sao mà còn phải đánh nhau?
Hỏa Bối đang giữ tay Lính Đen lại cũng vội nói:
- Bình tĩnh! Bình tĩnh anh ơi!...
Lính Đen đang định tiếp tục lao vào cu Zin thì nghe một người nói:
- A! Thủ Lĩnh! Thủ Lĩnh về rồi!
Mọi người cùng nhìn ra thì thấy đúng là Tiểu Văn đã về đến nơi, vậy là tất cả cũng ào đến mừng rỡ.
- Đại ca về thì tốt quá rồi!
- May quá!
- Thủ Lĩnh! Sao mà lâu quá vậy?
- …
Tiểu Văn gật đầu, bắt tay, vỗ vai từng người, vừa hỏi:
- Mọi người ổn cả chứ?
Vừa hỏi anh vừa tiến về phía giữa hang, Lính Đen đi bên cạnh trả lời:
- Nghỉ ngơi mấy ngày mọi người cũng hồi phục dần rồi? Thủ Lĩnh sao về muộn thế?
Ở chính giữa sảnh chính lúc này đã bố trí một phiến đá to vuông vức làm chỗ ngồi cho Thủ Lĩnh, Tiểu Văn vừa đi đến đó ngồi xuống phiến đá vừa nói:
- Ta bị đám quỷ bám theo đến một nơi rất xa trong rừng Đại Ngàn rồi đến khi thoát được bọn chúng ta lại gặp phải một con voi khổng lồ, đánh nhau với nó mãi mới thoát được về đây.
- Voi ư? Dưới địa ngục có con voi nữa à? – mọi người đều nhốn nháo hỏi lại.
- Ừ! Ta cũng rất ngạc nhiên. – Tiểu Văn nói tiếp – đúng ra đó là linh hồn của một con voi. Ta nghĩ nó cũng giống như con Đại Mãng Xà của Chúa Ngục mà chúng ta gặp trong trận chiến nổi loạn trước đây. Không biết trong anh em ở đây có ai nghe nói đến những con thú vật này không chưa nhỉ?
- Chính là Quái Thạch ư? – cu Zin nhanh nhảu chen vào.
Tiểu Văn quay sang cu Zin hỏi:
- Cu Zin có nghe rồi à?
- Có! Trước đây từng nghe bọn quỷ nói đi vào rừng Đại Ngàn có thể bị những con quái vật to lớn ăn thịt, gọi là Quái Thạch.
- Còn biết thêm gì nữa không?
Cu Zin lắc đầu thì trong đám anh em có một người đã nói:
- Thủ Lĩnh! Em có nghe nói. Quái Thạch là linh hồn của những con vật sống quá lâu trên trần gian, như kiểu đã thành tinh, khi chết chúng cũng có linh hồn như người nhưng thường chỉ tồn tại được một thời gian ngắn thì siêu tán, có con nào may mắn lưu lạc được xuống đây thì sẽ tồn tại được lâu, chúng bắt những linh hồn khác để ăn và duy trì sự tồn tại. Nghe nói trong rừng Đại Ngàn này có không ít và bọn quỷ Ngục Đại Ngàn còn bắt được một số con mang về nuôi, thỉnh thoảng có người bị bắt tội đưa đến cho lũ này ăn nữa.
Mọi người cùng nhìn ra thì đó là một thanh niên có vóc dáng cao to, khuôn mặt thanh tú vui vẻ. Tiểu Văn hỏi:
- Người anh em này tên là gì?
Người thanh niên trả lời:
- Mọi người gọi em là Phi Tăng.
Tiểu Văn chăm chú hỏi tiếp:
- Phi Tăng có biết làm thế nào để đánh bại được những con Quái Thạch này không? sau này nếu anh em chúng ta đi lại trong rừng mà gặp phải chúng thì làm thế nào?
Phi Tăng lắc đầu nói:
- Cái đó em không có nghe, chỉ biết chúng đều rất mạnh và hung dữ.
Tiểu Văn ngán ngẩm thở dài:
- Hzai! Thôi tạm gác chuyện này lại, chúng ta còn nhiều việc phải làm.
Anh nhìn quanh một hồi rồi hỏi:
- Chúng ta còn tất cả bao nhiêu người?
Lính Đen đáp:
- Còn tất cả 25 người.
Im lặng một lúc Tiểu Văn chợt nói to:
- OK. Anh em không phải lo lắng. Phấn chấn lên! Chúng ta lúc đầu chỉ có bốn người và hoàn toàn không có sức chiến đấu, vậy mà có thể phát triển đến ngày như hôm nay cơ mà. Mới thua có một trận thôi, rồi chúng ta sẽ báo thù và giải cứu các anh em đã bị bắt.
Mọi người có vẻ đều bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Tiểu Văn, tất cả đều đang rất thất vọng và phần lớn những người còn đứng ở đây là những người thuộc đội bỏ chạy sớm nên còn đang chờ đợi xem Thủ Lĩnh sẽ trách phạt như thế nào chứ không ai nghĩ Thủ Lĩnh lại có thể lạc quan như vậy. Trong khi tất cả đều còn đứng ngây ra thì cu Zin có lẽ là người vui nhất nên đã cười hềnh hệch nói:
- Hì hì hì! Đại ca nói phải đấy. Mấy anh chị em chị đánh gục trong trận vừa rồi chỉ tạm thời nằm xuống đấy thôi, chắc chắn bọn quỷ đã đưa họ về ngục rồi, chúng ta sẽ phá ngục cứu họ ra. Hì hì hì!
Lính Đen có thấy vậy trợn mắt nhìn cu Zin quát:
- Mày nói dễ nghe nhỉ? Ông cho mày…
Chưa nói hết câu thì Tiểu Văn đã giơ tay ngăn lại rồi nói:
- Khoan nói chuyện đó! Giờ tôi muốn tất cả chúng ta cùng thảo luận xem làm thế nào để chúng ta có thể đánh bại được cái đội quỷ vừa rồi nhé?
Nghe vậy tất cả đều trật tự chăm chú nhìn về Tiểu Văn, Tiểu Văn cũng nhìn lại một lượt mọi người đồng thời nói:
- Mọi người cùng đóng góp ý kiến xem, làm thế nào chúng ta có thể thắng được chúng?
Mọi người đều im lặng. Thấy vậy Tiểu Văn lại nói:
- Thế bây giờ yêu cầu mỗi người đều phải đưa ra một ý kiến, lần lượt từng người sẽ phát biểu nhé?
Không khí vẫn trầm lắng, một lúc mới thấy có một người nói:
- Eo ơi! Bọn nó hung dữ thế, trận vừa rồi quân bên mình đông gấp đôi mà còn thua tan tác thì giờ còn tưng đây người làm sao thắng được chứ?
Không ngờ nghe thấy thế Tiểu Văn lại nở nụ cười và tỏ thái độ hào hứng đáp trả:
- À! Cảm ơn người anh em! Đấy cũng là một ý kiến. Tôi không yêu cầu các anh em phải đưa ra một kế hoạch tác chiến mới, chỉ cần phát biểu suy nghĩ của mình thôi. Tuy nhiên, giờ chúng ta sẽ không bản đến việc kẻ địch mạnh như thế nào, có bao nhiêu khả năng chiến thắng, mà chúng ta sẽ chỉ nghĩ ra những ý tưởng để tăng khả năng chiến thắng của chúng ta nhé.
Ngừng một nhịp nhìn mọi người, xong Tiểu Văn lại nói:
- Hay là thế này, sẽ thay đổi câu hỏi là: “làm thế nào để đội quân của chúng ta mạnh hơn?”, anh em cho ý kiến theo hướng đó có lẽ sẽ dễ dàng hơn chứ?
Lần này thì không phải chờ đợi lâu, một người đã nhanh nhảu nói:
- Muốn mạnh hơn thì chỉ có cách tập trung luyện công cho tăng sức mạnh.
Tiểu Văn hoan hỉ:
- Tốt! Còn gì nữa không?
- Còn phải tập kỹ năng chiến đấu – Một người khác lại tiếp.
- Đúng rồi. Còn gì nữa không? tiếp đi! – Tiểu Văn dục dã
- Phải tìm cách đầu độc bọn quỷ.
- Ha ha! Ha ha ha!...
Một ý kiến đưa ra làm mọi người bật cười. Tiểu Văn cũng khẽ cười nói:
- Tốt. Không có gì mà phải cười cả. Đó cũng là một ý kiến và bây giờ chúng ta rất cần càng nhiều ý kiến càng tốt nên sẽ không có ý tưởng nào bị phê phán cả. Ý tưởng có khả thi hay không thì sẽ bàn sau, nào tiếp tục đi anh em!
Không khí tiếp tục vui vẻ, một người lại nói:
- Đầu độc thì chẳng biết cách nào để đầu độc chúng nhưng chúng ta có thể làm cái bẫy đá cho đá đè chúng.
- Phải rồi đấy! – Hỏa Bối nghe thấy ý này vội chen vào – lúc trước chúng tôi cũng từng bẫy cho đá đè hai tên quỷ nên mới chạy thoát được, chứng tỏ cách này hoàn toàn có thể khả thi.
Lính Đen lãy giờ chưa có ý kiến gì, nghe Hỏa Bối nói vậy thì lên tiếng:
- Nói dễ nghe vậy, hai tên thì có thể bẫy được chứ cả một đội thì làm thế nào bẫy được bây giờ?
Tiểu Văn thấy vậy vội cắt lời Lính Đen ngay:
- Ấy! Khoan hãy nói cách làm như thế nào, hoàn toàn có thể nghiên cứu kỹ phương án này mà. Tiếp tục ý tưởng nữa đi anh em!
Trong đám có một người nữ có khuôn mặt vuông cá tính, nở một nụ cười tươi như hoa giơ tay nói:
- Em có ý kiến, bọn quỷ không những mạnh mà tên nào cũng có vũ khí cả, trong khi chúng ta toàn chiến đấu tay không. Phải nghĩ cách trang bị vũ khí cho anh em.
Trong thoáng chốc, Tiểu Văn chợt ngẩn người vì nụ cười ấy, có lẽ vì bình thường mọi người ít khi vui vẻ cười nhiều thế này nên Tiểu Văn chưa từng biết trong đám lại có một người nữ có nụ cười tươi như hoa vậy. Sau một vài giây ngẩn ra nhìn Tiểu Văn mới gật đầu nói:
- Tốt! Em tên là gì?
Người nữ kia vẫn giữ nụ cười tươi đến tận đôi mắt cũng như hoa nở trả lời:
- Dạ! Mọi người gọi em là Đông Hạ. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Tiểu Văn hơi cúi mặt gật gù nói:
- Ý kiến này rất hay. Thực ra tôi cũng đã nghĩ đến việc này rồi – Rồi anh giơ cây roi vẫn cầm tay ra trước mắt mọi người – Đây! Trong trận vừa rồi tôi có tước được một cây roi của một tên quỷ mang về đây mọi người cùng xem.
Mọi người cùng xúm lại xem và rì rầm bàn tán, Tiểu Văn vẫn nói với mọi người:
- Mọi người xem, cây roi này không rõ làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn thì chúng ta gọi là roi da nhưng theo tôi thấy nó giống như một loại vải sợi thì đúng hơn.
Trong đám có tiếng nói đáp lại, đó chính là tiếng của anh chàng Phi Tăng:
- Cái này em cũng đã từng nghe nói. Không phải vải sợi mà đó là một loại vỏ cây.
Lính Đen đang đứng cạnh Tiểu Văn cũng lên tiếng:
- Vỏ cây ư? Dưới địa ngục này lấy đâu ra vỏ cây nhỉ?
Mọi người tiếp tục bàn tán. Chờ cho tiếng rì rầm lắng xuống, Tiểu Văn mới nói:
- Như anh em cũng đã biết, bình thường những thứ quần áo chúng ta thấy bọn quỷ mặc thì cũng giống như chúng ta, thực sự không phải quần áo thật mà chỉ là hình ảnh của linh hồn được các linh hồn khác ghi nhận, với những người có công lực cao, có thể thay đổi trang phục theo ý mình bằng cách vận công và tập trung ý thức về hình ảnh bản thân. Nhưng những thứ vũ khí như chiếc roi này thì hoàn toàn khác, đó là vật chất thật được trang bị thêm và chúng ta cũng thấy rõ dù linh hồn chúng ta tồn tại ở dạng không định hình ổn định nhưng bị những vũ khí này đánh vào thì vẫn tổn hao năng lượng rất đáng kể, vì thế trong chiến đấu kẻ địch cầm vũ khí này có lợi thế rất rõ. Nhưng vấn đề là vật chất này lấy ở đâu ra? chốn địa ngục này chúng ta nhìn thấy chỉ là một thế giới của đá với đá, làm gì có cây cỏ gì đâu mà có vỏ cây được?
Cu Zin nhanh nhảu nói:
- Hồi làm việc ở mỏ đá, chúng ta cũng thấy khá nhiều công cụ lao động bằng gỗ và đá, ngoài ra còn có dây thừng. Không hiểu bọn quỷ lấy đâu ra gỗ và dây thừng nhỉ?
Hỏa Bối cũng lên tiếng:
- Đúng rồi. Hình như bọn chúng có khá nhiều gỗ và dây thừng, trong trận chiến vừa rồi cũng thấy những tên quỷ Mặt Vá cầm những cây búa rất lớn bằng đá nhưng có cán bằng gỗ. Vậy nhưng hồi ở trong ngục thì lại thấy mấy tên quỷ hành hình cầm những chiếc đinh ba chắc chắn là bằng kim loại.
Tiểu Văn gật đầu:
- Ừ. Nói mới nhớ. Trong trận nổi loạn của Ken đại ca, thấy một đội quân chỉnh tề đến tham chiến có đủ cả gươm, giáo, rồi cả áo giáp. Lúc đó còn nghĩ chúng là quân nhà trời thì như thế là bình thường, giờ nghĩ lại trang bị nhiều như thế thật là kỳ lạ.
Lính Đen nói chen vào:
- Còn có cả những chiếc đinh bọn chúng đóng vào đầu chúng ta để đánh dấu, cũng là một thứ kim loại rất lạ. Ngoài ra còn có cả chiến túi vải của cậu nữa, cái thứ dùng để bọc những chiếc đinh ấy, sao dưới này có vật liệu làm ra chiếc túi đó nhỉ? Mà tại sao nó che được những chiếc đinh phát tín hiệu chứ?
Tiểu Văn chăm chú nghe Lính Đen nói rồi quay ra nói lớn với mọi người:
- Các anh em có ai biết thêm điều gì về những thứ vật liệu này không?
Mọi người đều im lặng, lắc đầu. Thấy vậy Tiểu Văn nói:
- Xem ra vấn đề này chúng ta còn hiểu biết ít quá, mà rõ ràng đó cũng là một điểm yếu khiến chúng ta kém hơn hẳn kẻ địch. Sau này có điều kiện phải tìm hiểu rõ hơn và cần tranh thủ mọi tình huống có thể để cướp vũ khí của kẻ địch về trang bị cho anh em. – Ngừng một lát Tiểu Văn nói tiếp: - Giờ quay trở lại chủ đề đang thảo luận, anh em còn ai có ý tưởng gì giúp chúng ta mạnh hơn nữa không?
Không khí trở lại trầm lắng. Một lúc, Tiểu Văn để ý thấy Hỏa Bối ngước mắt nhìn rồi lại vội vàng cúi xuống nên anh gọi Hỏa Bối hỏi:
- Hỏa Bối! Cậu có ý kiến gì à?
Hỏa Bối bấy giờ mới mạnh dạn nhìn lên nói:
- Em thấy trận vừa rồi chúng ta thua một phần vì anh em ở đây đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Khi luyện tập thì ai nấy đều thể hiện mình khá mạnh rồi nhưng khi vào trận vừa thấy kẻ địch hung dữ thì mất hết nhuệ khí, chưa đánh đã cảm thấy thua. Mặc dù vậy, nói như thế thì cũng chẳng biết làm cách nào khắc phục yếu điểm này.
Nói xong Hỏa Bối lại cúi mặt xuống. Tiểu Văn thấy vậy nói:
- Cảm ơn ý kiến của Hỏa Bối! Tôi thấy đây cũng là ý kiến hay. Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu thì chỉ có qua chiến đấu nhiều mới có được nhưng lần sau ra trận chúng ta cũng cần chú ý hơn tới việc động viên tinh thần để anh em tự tin hơn khi đối đầu bọn quỷ.
Thấy không ai nói gì thêm, Tiểu Văn quay sang Lính Đen đứng bên cạnh hỏi:
- Lính Đen có ý kiến gì chia sẻ với anh em không?
Lính Đen từ đầu đến giờ chưa đưa ra ý kiến riêng của mình, giờ nghe Tiểu Văn hỏi đích danh vậy mới nói:
- Có. Tôi thấy cái chúng ta yếu nhất trong trận vừa rồi là ý thức kỷ luật quá kém. Ra trận mà các ông coi hiệu lệnh như trò đùa thì làm sao mà thắng. Người ta nói “quân lệnh như sơn” là bởi vì trong chiến đấu sự bất tuân quân lệnh là điều cấm kỵ nhất, một người không tuân lệnh có thể dẫn đến thua cả trận, có khi dẫn đến mất mạng cả đội. Hồi ta còn sống trong quân đội, tội làm trái quân lệnh thường sẽ bị xử tử lập tức.
Lính Đen nói những câu này mà mặt cứ đăm đăm, thái độ như rất không hài lòng. Mọi người thấy vậy đều nặng thinh cúi đầu bởi đa phần những người đang đứng đây đều là những người đã bỏ chạy sớm trong trận đánh vừa rồi, đặc biệt là cu Zin, mặt tái mét vì sợ. Tiểu Văn nghe vậy cũng nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ hệt như Lính Đen nhưng tôi cố tình để việc này tới cuối cùng mới nói. – rồi quay ra nhìn cu Zin quát lớn – Cu Zin! Mau quỳ xuống!
Cu Zin run lẩy bẩy bước ra trước mặt anh em, vừa quỳ xuống vừa nói:
- Đại ca! Tha cho em! Em biết em sai rồi, tại lúc đó em sợ quá.
Tiểu Văn lạnh lùng nói:
- Trận vừa rồi vì phải bố trí đội hình chia làm hai đội nên mới cần thêm một người cầm đầu đội phục kích, gần đây vì ngươi luyện công có tiến bộ nên ta mới tin tưởng trao cho ngươi cơ hội làm tướng một lần xem sao, không ngờ ngươi làm anh em thất vọng quá. Giờ ta phạt ngươi 50 roi, tự tay ta sẽ dùng cái roi này đánh ngươi.
Vừa nói Tiểu Văn vừa giơ cái roi lên trước mặt làm cu Zin sợ run lập cập, ấp úng nói:
- Đại Ca! Trận thua vừa rồi do địch mạnh quá chứ đâu phải hoàn toàn do em. … Đại ca! Lúc đó chúng nó chạy trước hết rồi, em có ở lại đánh cũng đâu có được…. đại ca! em có phải chạy đầu tiên đâu… đại ca!
Tiểu Văn mặt vẫn không biến sắc:
- Ta không phải người thích nói nhiều. Lúc đó đúng là nhiều anh em cùng tự ý bỏ chạy nhưng ngươi là người cầm đầu, phải chịu trách nhiệm. Chúng ta thua trận không phải hoàn toàn do ngươi nhưng ngươi vi phạm thì vẫn phải chịu hình phạt để làm gương cho các anh em khác. Không nói nhiều nữa! Nằm sấp xuống!
Cu Zin vừa nói vừa khóc mếu:
- Em xin đại ca! Nể tình anh em!...
Tiểu Văn vẫn lạnh mặt hô:
- Nằm xuống!
Cu Zin vẫn chưa nằm xuống, còn giờ tay lên che mặt, che đầu, tiếp tục mếu máo:
- Đại ca có thể giảm nhẹ không?...
- Vút… chát!
- Ái da!...
Không cần đợi cu Zin có nằm sấp xuống hay không Tiểu Văn lập tức vung roi. Cu Zin kêu lên một tiếng ngã lăn ra. Có lẽ tất cả đều không ai ngờ lực đánh của chiếc roi mạnh thế. Cu Zin chưa kịp ngẩng mặt lên thì lại một tiếng “Vút” nữa, roi quất vào người kêu tiếng “chát”. Cu Zin quằn quại. Thấy vậy bé Nhu lao vào giữ lấy tay Tiểu Văn, nói:
- Đại Ca! Xin tha cho cu Zin lần này đi! Hu hu! 50 roi này thì còn gì hồn phách nữa.
Tiểu Văn không nhìn vào mặt bé Nhu mà quay ra nói tiếp với cu Zin:
- Cu Zin! Nằm sấp xuống! Đàn ông phải biết “dám làm dám chịu”, đau một lần cho nhớ đời để sau này còn tiến bộ chứ.
Cu Zin nghe vậy lồm cồm bò dậy, nằm sấp trước mặt Tiểu Văn. Thấy vậy Tiểu Văn khẽ đẩy bé Nhu ra rồi bắt đầu đánh vào lưng cu Zin. Những tiếng vun vút chát chúa đều đặn vang lên trong bầu không khí im lặng chỉ có tiếng khóc nấc của bé Nhu khe khẽ như làm nền cho tiếng roi vụt. Cu Zin giờ lại mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc, chỉ cắn răng nhăn mặt giật thót mình sau mỗi tiếng roi mà chẳng kêu tiếng nào.
Đếm đủ 50 roi Tiểu Văn dừng lại. Cu Zin lúc này đã nằm im bất tỉnh. Tiểu Văn bảo bé Nhu đưa cu Zin vào trong nghỉ rồi quay ra nói với các anh em:
- Như vậy sau buổi thảo luận hôm nay tôi chốt lại một số điều như thế này: Trận vừa rồi một số anh em không tuân hiệu lệnh cần nhìn cu Zin làm gương, tuy vậy một phần cũng do chúng ta chưa đặt ra quân luật rõ ràng và hình thức xử phạt nghiêm ngặt, vì vậy từ giờ trở đi chúng ta sẽ đặt ra những điều luật thật chặt chẽ có hình thức xử phạt rõ ràng, nếu ai vi phạm thì mức nặng có thể xử đánh tới mức hồn siêu phách tán. Thứ nữa, qua trận vừa rồi cũng nhận thấy khả năng chiến đấu của anh em còn hạn chế, từ nay sẽ tập trung vào huấn luyện chăm chỉ hơn nữa, đặc biệt chúng ta sẽ chia quân đánh trận giả để thao luyện kỹ về chiến thuật, hiệu lệnh đồng thời tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Tất cả chúng ta cùng lỗ lực hết mình vì mục tiêu một ngày nào đó đánh bại bọn quỷ giải cứu cho các anh em khác. Anh em có đồng ý với tôi không?
Anh em cùng nói:
- Đồng ý!
Tiểu Văn vẫn nghiêm mặt nói lớn:
- Sao tôi thấy quyết tâm của anh em yếu ớt thế? Có thể hô to một câu quyết tâm để thể hiện sĩ khí được không? Nào anh em hãy cho tôi biết có quyết tâm không:
Lần này tất cả đều đồng thanh hô to:
- Quyết tâm!
Tiểu Văn rạng rỡ hẳn ra, nói:
- Tốt! Giờ anh em có thể giải tán, nghỉ ngơi chút rồi chúng ta sẽ cùng nhau bắt tay vào tập luyện.
Mọi người cùng nhau di tản tới các điểm nghỉ ngơi trong không khí rộn ràng. Tiểu Văn quay lại phía Lính Đen, đang định nói thì thấy một giọng nữ vang lên bên tai:
- Đại ca! Đại ca hùng biện hay quá! Em thấy rất ấn tượng đấy.
Tiểu Văn quay ra và bắt gặp ngay một nụ cười tươi như hoa nở từ khóe miệng tới đôi mắt, thì ra chính là Đông Hạ, sau khi mọi người giải tán cô không đi vào trong nghỉ ngơi mà đi gần tới chỗ Tiểu Văn, muốn nói chuyện. Tiểu Văn mỉm cười khẽ lắc đầu:
- Hùng biện gì đâu, tôi chỉ biết nói với anh em mấy lời thô kệch thể hiện thực bụng những gì mình nghĩ thôi mà.
Đông Hạ sáng ngời đôi mắt nói quả quyết:
- Em nói thật mà. Trước khi Thủ Lĩnh về, anh em ai nấy ủ rũ, mất hết tinh thần, bây giờ qua một buổi nói chuyện thì niềm tin lập tức trở lại. Còn cả cách thảo luận lấy ý kiến nữa, rõ ràng là một cách làm rất bài bản, Thủ Lĩnh học cách điều hành thảo luận như vậy ở đâu thế?
Tiểu Văn nghe câu hỏi xong nhìn Đông Hạ chăm chú, im lặng một nhịp rồi mới hỏi lại:
- Ta cũng không biết, nhớ mang máng là hồi còn sống ta có làm những việc tương tự để điều hành những cuộc họp. Cô cũng biết cách điều hành cuộc họp như vậy à?
Đông Hạ hơi ngơ ngác trả lời:
- Em cũng không rõ, em chẳng còn chút ký ức gì về cuộc sống, chỉ mang máng hình như mình cũng từng học những điều như vậy.
Tiểu Văn mỉm cười, gật đầu nói:
- À há! Vậy chắc chắn là cô đã từng biết. Tốt đấy, sau này nếu có dịp ta sẽ nhờ cô điều hành anh em thảo luận giúp ta nhé? Hà hà hà!
Nghe thế Đông Hạ bật cười:
- Ha ha ha! Thủ Lĩnh cứ đùa! Em làm sao làm được. Hi hi hi! Thôi em xin phép vào nghỉ nhé!
Tiểu Văn mỉm cười gật đầu, Đông Hạ đi vào trong, Tiểu Văn mới quay sang Lính Đen nói chuyện, rõ ràng tâm trạng anh đang rất vui:
- Cậu thấy thế nào? Việc lấy ý kiến của anh em cũng giúp chúng ta có nhiều ý tưởng mới hay đấy chứ?
Ngược lại với tâm trạng hoan hỉ của Tiểu Văn, Lính Đen lại khá lạnh lùng trả lời:
- Việc lấy lại tinh thần cho anh em là cần thiết nhưng kiểu lấy ý kiến đám đông thì tớ thấy chẳng ăn thua gì.
Tiểu Văn tỏ ra ngạc nhiên:
- Sao lại không ăn thua? Nhiều người cùng suy nghĩ sẽ ra nhiều giải pháp hơn chứ?
Lính Đen vẫn thái độ tưng tửng:
- Ôi giời! Đa phần là những ý kiến vô thưởng vô phạt. Những người biết thì mới góp ý được chính xác chứ lấy ý kiến đại trà thế này chẳng được giải pháp nào ra hồn. Hoặc có thể tớ xuất thân con nhà lính, quen kiểu thực hiện theo quân lệnh rồi, giải pháp phải do tướng lĩnh lãnh đạo đưa ra, quân lệnh trên đưa xuống cứ thế mà thừa hành, không hỏi, không bàn nhiều.
Tiểu Văn tắt nụ cười, vỗ vai Lính Đen nói:
- Ừ! Có thể cậu không quen kiểu làm việc này. Thôi! Đi nghỉ thôi! Mệt lắm rồi!
Nói xong cả hai cùng quay lưng bước vào phía trong.