Nơi Nào Đông Ấm

Chương 2



Một giây sau, tôi lại nhận được điện thoại của Gia Trân: “Trời ơi! Cuối cùng máy cũng hết bận! Cậu ấy gọi điện rồi à?” Đợi mãi không thấy tôi nói gì, Gia Trân có vẻ sốt ruột, “Xin lỗi nhé, An Kiệt!”

“Không có gì.” Vừa nãy tôi hơi tức giận, nhưng sau nghĩ lại thì thấy thật bình thường.

Gia Trân có thể coi là khá hiểu tôi, nếu không trả lời có nghĩa là tôi đang tức giận, còn khi nói “không có gì” thì có nghĩa là không có chuyện gì thật, giọng cô ấy lập tức thả lỏng, “Mình thật sự đã cố gắng hết sức để từ chối, không cho cậu ấy số điện thoại của cậu, nhưng cậu có biết không, cái tên lưu manh Diệp Lận đó lại lôi Bùi Khải ra uy hiếp mình! Mình trước nay chưa từng thấy người nào xảo quyệt và xấu xa như thế!”

Tôi cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, leo lên giường nằm. Căn phòng này hai năm trước tôi đã bảo Phác Tranh để đó cho mình, vốn nghĩ sẽ không cần dùng đến sớm thế, kết quả là đêm đầu tiên sau khi về nước đã phải dùng đến nó.

“Cậu ấy còn cười rất “ngọt ngào”, nguyền rủa mình năm nay không lấy được chồng! Nửa năm nữa là mình kết hôn rồi, vậy mà cậu ấy còn dám nguyền rủa mình, còn dám...”

Tôi đoán chừng Gia Trân vẫn còn rất nhiều điều để nói, mà những điều này tôi không có hứng thú, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nghe nữa, cho nên quyết định đặt điện thoại xuống gối, rồi ngửa mặt nhìn lên trần nhà.

Làn gió đông lạnh lẽo thổi vào từ khung cửa sổ phía Tây mang theo những bông tuyết nhỏ li ti, chiếc rèm cửa màu đen cũng nhè nhẹ tung bay theo chiều gió rồi từ từ hạ xuống.

Rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Mạc Gia Trân nói nhỏ nhẹ trong điện thoại: An Kiệt, xin lỗi!”

Tôi với điện thoại lại gần, “Không có gì, dù sao khi trở lại Pháp mình cũng sẽ thay số khác.” Những việc thế này không phải mới xảy ra lần đầu, sáu năm trước, ngày đầu tiên tôi đặt chân đến nước Pháp, bố tôi cũng từng gọi điện tới bốn lần, và một số trường hợp khác nữa. số điện thoại của tôi trước nay chỉ có mẹ tôi, Phác Tranh và mẹ của anh ấy cũng chính là cô tôi sống ở Phần Lan biết, còn Gia Trân, sau lần về nước này tôi mới nói cho cô ấy, thêm người biết nữa thì sẽ lại phải thay số.

“Ngày mai cùng nhau đi ăn nhé, Lâm Tiểu Địch chủ trì.”

Có thể nói Lâm Tiểu Địch cũng là một cô bạn đặc biệt nữa trong cuộc đời học trung học của tôi, sau này lấy chồng bên Đài Loan, khi ấy tôi đang phải thi nghiên cứu sinh nên không thể tham dự đám cưới của cô ấy, thế nên trước giờ vẫn thấy áy náy về điều đó, dẫu sao cô ấy cũng luôn coi tôi là bạn bè thân thiết, mà những người như thế trong cuộc đời tôi có được mấy người?

Lần gần đây nhất tôi gặp Lâm Tiểu Địch là cách đây hai năm, cô ấy cùng Mạc Gia Trân sang châu Âu du lịch và tôi là hướng dẫn viên.

“Cậu ấy đến thành phố A làm gì?” Giọng tôi hơi khàn khàn.

“Mình vừa nói cậu về nước, Tiểu Địch đã lập tức bay từ Hồng Kông về thành phố A.” Gia Trân cười nói: “Nếu không biết là cậu ấy đã kết hôn thì mình thật sự nghĩ cậu ấy bị đồng tính nên thích cậu rồi đấy!”

“Nói linh tinh gì thế!”

“Ờ, vậy cùng nhau ăn cơm nhé, hiếm khi có dịp, thật đấy, với lại Bùi Khải cũng đang kêu muốn gặp xem cậu xinh đẹp cỡ nào kia kìa!”

“Có phải là chưa từng gặp đâu.” Tôi và Bùi Khải chẳng thân thiết gì nhưng vì có quan hệ với Gia Trân nên cũng có thể nói được vài câu.

“Trong mắt anh ấy, ngoài mình ra thì cô nào cũng xinh cả.” Gia Trân đùa, sau đó hỏi tôi: “Được không, làm một bữa nhé?”

“Có thể từ chối được

“Chín phần không được, Tiểu Địch nói nếu cậu không đến, cậu ấy sẽ trở mặt với cậu đấy, aiz, người ta là một cô gái liễu yếu đào tơ, thế mà phải lên xuống máy bay hai lần chỉ để đến thành phố A ăn với cậu bữa cơm thôi đấy!”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi, ngày mai mình sẽ cùng Phác Tranh qua đó, định thời gian thế nào cậu cứ nói với Phác Tranh là được.”

“ừ, mình sẽ hẹn với Phác Tranh sau.” Dừng lại một lát, Gia Trân do dự nói: “Còn nữa, tên Diệp Lận đó và Dương Á Lợi cũng đến đấy!”

Tôi thản nhiên: “Không sao, đằng nào cũng phải gặp.”

Bước đến cửa sổ, vén rèm lên, tuyết giăng đầy khu phố, sự trống rỗng và nỗi sợ hãi như đang bất ngờ công kích, chế ngự tôi trong cái thành phố này, cảm giác trong lồng ngực có cái gì đó một lần nữa muốn trào dâng rồi lại từ từ mất đi, giống như một cành cây già cỗi giữa trời đông vẫn cố oằn mình nảy lên một mầm chồi biếc.

An, cậu giống như đang ngâm mình trong lớp băng tuyết lạnh lẽo âm hàng trăm độ vậy, toàn thân lạnh cóng, cảm giác không thể chịu thêm một sự đả kích nào nữa.

Đây là lời nói của một người vài năm trước đã bị thuốc phiện cướp đi sinh mạng.

Hôm sau tỉnh dậy, thấy người hơi mệt, tôi liền nhờ Phác Tranh nấu một nồi cháo đậu xanh và mật ong, nhưng nuốt chưa được vài thìa đã nôn mật xanh mật vàng, ra hết cả mấy viên thuốc.

“Không hiểu là em còn biết suy nghĩ hay không nữa! Bây giờ là tháng Mười hai chứ có phải mùa xuân tháng Ba đâu! Vậy mà còn mở cửa sổ trong lúc ngủ! Nhiệt độ bên ngoài âm mười mấy độ chứ ít gì!” Giọng nói the thé vang lên như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Nói thực, có lẽ chỉ có Phác Tranh mới nói với tôi bằng cái giọng như thế, nhưng tôi vẫn thấy thật ấm áp.

Cô tôi từng nói, An Kiệt nhà ta chỉ khi đứng trước Phác Tranh mới đúng là cô gái hơn hai mươi tuổi, chứ không giống như bà mợ sáu mươi hai tuổi thường ngày.

Khi tôi và Phác Tranh bước vào căn phòng VIP đã đặt sẵn trong nhà hàng thì Bùi Khải và Lâm Tiểu Địch đã có mặt ở đó rồi, Gia Trân đang gào lên kêu phục vụ mang nước lọc đến, thấy chúng tôi bước vào thì gật đầu chào. Lâm Tiểu Địch xúc động chạy đến ôm chầm lấy tôi, bày tỏ nỗi niềm mong nhớ tột cùng, đồng thời cũng tỏ ý trách móc tại sao tôi cho Gia Trân số điện thoại mà lại không cho cô ấy.

“An Kiệt, mình giới thiệu với cậu một người.” Tiểu Địch nói xong liền nháy mắt rồi quay sang vẫy người đàn ông đang ngồi trên sofa, “Đây là Cù Ngụy, chồng mình.”

“Cù Ngụy, đây là Giản An Kiệt, cô bạn thân nhất của em đấy! Sau khi làm quen thì đều là bạn bè cả, không phải khách khí gì nữa. Nào, cùng ngồi xuống chuyện trò cho thêm phần thân mật, mình chạy ra giúp Gia Trân gọi món nhé, cô nàng này chắc lại gọi đầy hải sản cho mà xem, mình chúa ghét hải sản!” Nói rồi cô hùng hùng hổ hổ tiến về phía Mạc Gia Trân.

Cù Ngụy lắc đầu bất lực.

“Tiểu Địch lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như thế.” Tôi nói chân thành.

“Đúng thế.” Cù Ngụy cười nói: “Nghe danh cô Giản đã lâu, Tiểu Địch vẫn nhắc đến cô suốt.” Anh ta giơ tay ra, tôi sững sờ không chìa bàn tay đang nắm chặt của mình mà chỉ gật đầu, Cù Ngụy cũng không cảm thấy gượng gạo, lúng túng, hạ tay xuống một cách tự nhiên.Có thể thấy, đây là một người đàn ông hiền lành, nho nhã.

“Nghe nói ngày trước cô đi du học ở Pháp?”

Tôi mỉm cười gật đầu.

“Một mình học hành nơi đất khách quê người chắc vất vả lắm?”

“Cũng bình thường ạ.” Kỳ thực có học hành gì đâu, chỉ là tìm cách mưu sinh thôi.

Đúng lúc này, Diệp Lận đẩy cửa bước vào, theo sau là Dương Á Lợi.

Người con trai khôi ngô, tuấn tú, người con gái xinh đẹp, trang nhã.

“Sao giờ mới đến?” Lâm Tiểu Địch trách móc, “Hai người chê mình mời cơm đạm bạc hả?”

“Đến muộn có vài phút mà cậu cũng so đo à? Với lại cậu cũng biết, cái thành phố A này từ sáng đến tối lúc nào chả tắc đường.” Giọng nói thanh lịch, mang chút ngang ngạnh vốn có.

“Mọi người đều đi xe đến đây, sao không thấy ai bị tắc đường mà chỉ mỗi hai cậu bị thế?” Tiểu Địch nói không khách khí.

Diệp Lận đang định nói thì bị Dương Á Lợi đứng đằng sau kéo lại, “Thôi, thôi, được rồi, anh đừng có đấu khẩu với Tiểu Địch nữa.” Nói rồi, cô ta quay sang nói với Lâm Tiểu Địch: “Cậu cũng đừng trách Diệp Lận nữa, anh ấy cũng vội vội vàng vàng chạy đến đây đấy, vừa nãy vẫn còn phải họp, với lại bữa tiệc vẫn chưa bắt

“Xì, chưa kết hôn mà đã bênh nhau ghê thế!” Tiểu Địch chế giễu, chẳng nể mặt ai. Lâm Tiểu Địch trước nay vẫn thẳng thắn như thế, nếu nói trong cái tính khí nóng nảy của Mạc Gia Trân vẫn còn một chút khéo léo cần phải có thì Lâm Tiểu Địch là một người thẳng như ruột ngựa, không chút giả dối, nghĩ gì nói nấy.

Ảnh mắt Dương Á Lợi không biết vô tình hay cố ý liếc về phía tôi. Kỳ thực, cô ta cũng không nhất thiết phải để ý đến tôi, dù sao người cô ta muốn giờ đã ở bên cạnh cô ta rồi.

Tôi tự nhiên hướng về phía Dương Á Lợi, gật đầu thay cho lời chào, nhưng khi hai ánh mắt giao nhau thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mang đầy vẻ mỉa mai, bỡn cợt của cô ta.

Tôi thú nhận là ánh mắt của cô ta lúc đó khiến tôi sững sờ đến đau lòng. Tôi đi đến sofa ngồi xuống trước, chấp nhận, nhưng không cho phép lặp lại lần thứ hai.

“Hi!” Bùi Khải đi đến ngồi xuống cạnh tôi và đưa cho tôi một cốc nước ấm, “Nghe Phác Tranh nói cậu bị cảm.”

“Cám ơn!” Tôi nhận lấy cốc nước, “Chỉ đau đầu chút thôi, không có vấn đề gì.”

“Nếu thấy nặng thì đến phòng khám của mình truyền nước, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.”

“ừ, cám ơn!” Thật lòng tôi thấy không quen trước sự quan tâm của cậu ta.

“Không cần quá khách khí, mọi người tuy mấy năm rồi mới gặp lại, nhưng đều là bạn học cũ cả.” Bùi Khải cười nói.

Tôi bất lực thở dài, lòng thầm nghĩ, không phải là khách sáo, mà là cậu ngồi gần quá khiến tôi thấy không thoải mái, nhưng không thể phủ nhận, điều cảm thấy không thoải mái nhất lúc này là cái nhìn chằm chằm khêu gợi của cậu.

Gọi món xong, mọi người đều ngồi vào bàn đông đủ, bên trái và bên phải tôi là Gia Trân và Phác Tranh, cạnh Gia Trân là Bùi Khải, cạnh Phác Tranh là Tiểu Địch, Cù Ngụy, tiếp nữa là Diệp Lận và Dương Á Lợi, tôi vô tình ngồi đối diện với Diệp Lận. Vì vậy tôi ráng sức chỉ cúi đầu xuống ăn, không phải vì muốn trốn tránh hay sợ lôi thôi phiền phức, mà vì bây giờ tôi thấy rất mệt mỏi, không còn hơi sức đối phó với bất kỳ cái gì nữa, có lẽ là do còn bị cảm, đầu cứ ong ong, chóng mặt, chỉ muốn đi nằm.

Trên bàn tiệc, cảnh tượng thật náo nhiệt. Gia Trân và Lâm Tiểu Địch cách nhau già nửa cái bàn thi nhau đấu rượu, phê bình nhau gọi món sao mà chán thế.

“Đủ rồi đấy, cả bàn thức ăn bị hai cậu phỉ báng hết thế này, bọn mình còn ăn được nữa chắc!” Bùi Khải tức giận.

“Được, bọn mình không nói về thức ăn nữa.” Tiểu Địch cười cười chỉ về phía Bùi Khải, “Bọn mình nói cậu đấy!”

Sau đó quay về phía Gia Trân, “Mạc Gia Trân, cậu nói xem, với dung mạo của cậu, nói xấu xí thì hơi quá, nhưng cũng không thể nói là đẹp được, vậy sao năm đó cậu có thể cưa được một anh chàng thật thà, chất phác như thế hả? Nào, nói mau, chỉ giáo vài đường xem nào!”

Phía bên này, Gia Trân trịnh trọng nói: “Dùng chân mà đuổi thôi.” Cô dừng lại một lát rồi cười nói: “Thực ra, các chiêu để theo đuổi một anh chàng thì cậu phải thỉnh giáo Dương Á Lợi mới đúng, cô ấy còn cao thủ hơn mình nhiều, nhớ lại năm đó cô ấy theo đuổi Diệp Lận đến mức náo động cả trường!” Gia Trân nói câu này không hề có ý đùa vui mà trăm phần trăm là nghiêm túc.

Thực ra, Gia Trân rất ghét Dương Á Lợi, tôi biết điều đó, một mặt là vì chuyện của tôi và Diệp Lận, mặt khác chính là vì bạn trai đầu tiên của Gia Trân cũng bị Dương Á Lợi cướp mất, nói trắng ra thì chuyện của tôi như một giọt nước tràn ly, cho nên thù công thù tư cộng lại thành hận thù chồng chất, đương nhiên ngoài mặt vẫn khiêm tốn, nhã nhặn, làm ra vẻ không có gì, chẳng hiểu sao hôm nay lại trở nên gàn bướng như thế?

Mặt Dương Á Lợi biến sắc, “Thực ra cũng không có gì phải dạy, hai người yêu nhau, thấy vui vẻ khi ở bên nhau thì đến với nhau thôi.”

“Hai người yêu nhau? Ôi, thú vị thật đấy! Tôi còn nhớ năm đó khi cô quay sang cưa cẩm con ong mật xinh xắn Diệp Lận này thì cậu ta vẫn còn thuộc về đóa hoa Tiểu Kiệt của chúng tôi cơ mà, cô nói xem, cô lôi đâu ra cái gọi là hai người yêu nhau thế? Không chừng cô còn đứng đó rình rập từ đời nào rồi ấy chứ?”

Lời nói không chút nể mặt của Gia Trân khiến cho không khí bữa tiệc trở nên nặng nề, ảm đạm.

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải làm gì, thật không ngờ Gia Trân lại lôi chuyện của tôi ra nói, khiến mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

“Ăn thôi, ăn thôi, em nói nhiều quá rồi đấy!” Bùi Khải cầm đũa gắp thức ăn vào bát Gia Trân.

“Em nói là để khuấy động không khí, chẳng lẽ anh muốn ngồi ăn mà như đưa đám à?”

Không khí trầm mặt

“Thực ra...” Đang im lặng, bỗng nhiên Dương Á Lợi lên tiếng, giọng điệu sâu xa, “Mặc dù khi đó Diệp Lận thật sự đã có bạn gái, nhưng người khác vẫn có quyền theo đuổi chứ, đúng không?”

“Á Lợi.” Giọng của Diệp Lận.

“Hơn nữa, khi đó...”

“Đủ rồi đấy, Á Lợi!”

Tôi giật thót tim nhìn người đối diện, nét u sầu hiện rõ trên khuôn mặt nhưng vẫn cố che đậy bằng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo cố hữu, anh đang tức giận.

Dương Á Lợi tái mặt nhìn Diệp Lận, mãi sau mới lẩm bẩm một câu: “Đừng giận, em không nói nữa là được chứ gì?”

Tình cảnh này, không có lên án, cãi vã, cũng chẳng có giật tung cửa bỏ đi, chỉ có một câu gần như là lời cầu xin tha thứ nhẹ nhàng, tôi nghĩ Dương Á Lợi thực sự yêu Diệp Lận, nên mới cẩn thận, dè dặt như thế.

“Được rồi, được rồi, mọi người khó khăn lắm mới có thể cùng nhau ăn uống một bữa, tranh luận thế đủ rồi, không nên để bụng, không nên để bụng.” Lâm Tiểu Địch đứng dậy, thực chất là để xoa dịu tình hình đang căng thẳng, rồi quay sang nghiêm giọng nói với Gia Trân: “Cậu ít lời một chút cho mình nhờ! Hôm nay là ngày mở tiệc chúc mừng An Kiệt từ xa mới về, sao cậu dám làm loạn lên thế hả, để xem mình có trị được cậu không!”

Gia Trân có lẽ cũng nhận ra là mình hơi quá, liền nhìn tôi một cái rồi không nói gì nữa. Rất lâu sau đó, cô ấy mới lấy chân hích nhẹ vào chân tôi, “Xin lỗi, An Kiệt, mình...”

“Không có gì.” Tôi cười.

“Bữa tiệc hôm nay chẳng phải để chúc mừng Giản An Kiệt trở về sao? Sao nhân vật chính không nói gì thế?”

Tôi ngạc nhiên ngước nhìn người vừa thốt ra câu nói ấy, cảm giác bất lực.

Diệp Lận uể oải dựa lưng vào thành ghế, nheo nheo mắt, một cánh tay vắt ngược ra sau ghế, cử chỉ tự nhiên thoải mái, không còn dáng vẻ uy phong khi nãy, lại trở về cái kiểu phù phiếm, tùy tiện trước kia.

“Cũng chẳng có gì để nói.” Tôi lí nhí đáp.

“Sao lại thế được?” Diệp Lận giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, “Lâu lắm mới gặp bạn học cũ, lẽ nào lại không có gì để nói?” Giọng nhẹ nhàng, hòa nhã nhưng mang chút mỉa mai, tôi có thể thấy rõ

“Đúng đấy, An Kiệt, kể cho bọn mình nghe đi, chuyện gì cũng được, cậu đã từng sống nhiều năm bên Pháp, chắc có nhiều chuyện thú vị lắm nhỉ?” Bùi Khải mỉm cười nói xen vào.

Tôi nghĩ một lát rồi thành thực nói: “Thật sự là không có chuyện gì thú vị cả.” Chuyện không hay thì có rất nhiều, nhưng không tiện nói.

Bùi Khải ra sức thúc giục: “Sao lại không có gì? Ví dụ như cuộc sống của cậu ở bên Pháp, ví dụ như, hì hì, có gặp được anh chàng đẹp trai nào không?”

Tôi cười nói: “Những anh chàng đẹp trai người Pháp thì rất nhiều.”

“Vậy chắc bên đó cậu yêu cũng không ít nhỉ?” Người hỏi câu đó là Dương Á Lợi, thái độ rất tự nhiên, như một tiểu thư khuê các điển hình.

Tôi cầm cốc nước trước mặt lên, xoay xoay nghịch nghịch trong lòng bàn tay mà không đáp lời.

“Bị cảm thì đừng uống rượu.” Là giọng của Phác Tranh, rất uy nghiêm.

Vì vừa rồi đầu óc cứ để đâu đâu, nên Lâm Tiểu Địch rót gì vào ly tôi cũng không để ý, khát nước thì muốn cầm lên uống thôi, ai dè nhìn lại mới thấy là rượu vang đỏ.

Tôi mỉm cười và đặt ly xuống. Nói thực, tôi không phải là người biết uống rượu, bởi vì tôi bị dị ứng với cồn, nếu chẳng may chạm phải, cơ thể sẽ ngứa ngáy phát ban, cổ họng sẽ đau nhức, thậm chí nghiêm trọng hơn còn dẫn đến khó thở, việc này rất ít người biết, ở đây biết được có lẽ chỉ có hai người.

“Giản An Kiệt, em trở nên biết nghe lời từ khi nào thế?” Là tiếng của Diệp Lận, anh nhìn tôi, như cười như không.

Tôi thở dài không biết phải làm thế nào, “Thời gian sáu năm, cái gì cũng có thể thay đổi.”

Ánh mắt anh đột nhiên sắc lạnh, nhưng chỉ một giây sau lập tức trở lại bình thường, “Đúng thế, sáu năm, hai nghìn một trăm chín mươi ngày, năm mươi hai nghìn năm trăm sáu mươi giờ, ba triệu một trăm năm mươi ba nghìn sáu trăm giây, đúng là việc gì cũng sẽ thay đổi giữa những con số này.”

Bàn tay tôi cứng đờ một hồi, không nói gì, chủ đề này có nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ai ngờ Diệp Lận vẫn chưa buông tha, anh quay người bước lại gần tôi, “Hôm nay là ngày chúc mừng Giản An Kiệt trở về, chúng ta phải cùng nhau nâng cốc, chúc mừng cô ấy lần đầu tiên trở về sau sáu năm, công thành danh toại!” Nói xong liền đưa cốc lên uống cạn.

Thân hình cao lớn của anh đang rất gần, như muốn chế ngự toàn bộ các cơ quan cảm giác của tôi.

“Sao, không nể mặt anh à?”

Những suy nghĩ trong lòng chợt trỗi dậy khiến tôi cắn chặt môi vì khó chịu, ngẩng lên đối diện với đôi mắt đang nhíu lại đó.

“Diệp Lận!” Phác Tranh đứng dậy chắn ngay trước mặt tôi, giọng nói rõ ràng đang rất tức giận.

Mọi người phát hoảng, Bùi Khải, Tiểu Địch vội vàng giảng hòa, Dương Á Lợi đứng dậy bước đến bên Diệp Lận kéo tay anh lại, “Hôm nay anh làm sao thế? Được rồi, được rồi, đừng có như con nít thế!”

Cô ta nói Diệp Lận là một đứa con nít? Người đàn ông bụng dạ thâm sâu nhất mà tôi từng thấy này mà lại bị người ta coi như một đứa trẻ!

Tôi liền cầm chiếc cốc lên, một chất lỏng nóng bỏng từ từ trôi xuống cổ họng, cố liều mạng nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn bị sặc, khổ sở bưng miệng ho rũ rượi, dạ dày nóng như có lửa đốt rồi lan ra khắp cơ thể, ý thức dần dần tê liệt.

“Giản An Kiệt, sau này anh nhất định phải để ý em thật kỹ mới được, uống rượu mà cũng bị dị ứng...” Tất cả đã tan theo làn gió, không chỉ là những ký ức năm xưa.

Khi tỉnh lại thì trời đã về khuya, không khí nồng nặc mùi thuốc khó chịu, bốn bề tĩnh mịch.

“Tỉnh rồi à?”

Dưới ánh đèn yếu ớt, Phác Tranh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy căng thẳng, lo âu.

Tôi gắng gượng mở miệng tìm chủ đề: “Từ khi về nước đến giờ, đây là lần đầu tiên em được ngủ một giấc ngon thế này.”

Sau một hồi im lặng là tiếng thở dài bất lực, “Thật không biết phải nói với em thế nào mới tốt đây.”

Kỳ thực, ngay cả với bản thân mình, tôi cũng không biết phải nói gì, vốn nghĩ cốc rượu vang đó cùng lắm chỉ gây phát ban, mẩn đỏ một chút thôi, ai ngờ lại phải vào viện, thật đã làm lớn chuyện!

“Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng!” Có lẽ giờ tôi cũng chỉ biết nói vậy.

“Đúng là phải xin lỗi đấy!” Lúc này, bầu không khí cũng bớt nặng nề h

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Phác Tranh mỉm cười chế giễu: “Cái cô nàng Lâm Tiểu Địch ấy, ái chà, bị em dọa cho phát khóc, thật không ngờ, bình thường chanh chua là thế...”

“ừ, cậu ấy là người sống rất tình cảm.”

“ừ, tình cảm, hại anh dọa mãi mới bắt cô ấy về được.” Phác Tranh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Biết em không thích ồn ào nên anh đã bảo bọn họ về trước rồi.”

“ừ, cám ơn anh!” Đúng là khi ngủ tôi không thể chịu được quá nhiều tiếng ồn.

Nhưng kỳ thực cũng không chịu được khi ngủ ở bệnh viện.

Tôi kéo ống truyền trên tay, cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt với Phác Tranh, “Hay chúng ta về nhà đi? Em không muốn nằm viện.”

“Gượm đã, ít nhất cũng phải truyền hết chai này chứ, em sốt hơi cao đấy!” Giọng không quyết liệt lắm nhưng cũng có thể thấy rõ sự cương quyết trong đó.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã là một giờ mười lăm phút sáng, tôi thỏa hiệp: “Cũng muộn rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Một mình em ở đây, anh không yên tâm.”

“Có gì mà không yên tâm, trái lại, có người ở đây em càng không ngủ được.”

Phác Tranh nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cũng được, mai anh sẽ vào sớm, nhân tiện về nhà nấu cho em chút đồ ăn, đồ ăn ở đây chắc chắn em chẳng nuốt nổi.”

“Em muốn ăn cháo đậu xanh nấu với mật ong.”

“Biết rồi.” Phác Tranh đứng dậy, với chiếc áo khoác dưới cuối giường rồi đi ra, bước đến cửa lại quay đầu lại nói: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, mọi việc rồi sẽ tốt thôi!”

Tôi mỉm cười không nói gì.

Trong lúc mơ màng, hình như có ai đó bước vào, ban nãy uống thuốc cảm nên giờ không sao mở mắt ra được, cảm giác có đôi bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay mình, rất khó chịu, muốn thoát ra nhưng lại càng bị nắm chặt hơn.

Tỉnh dậy, tứ bề trống rỗng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.

Tôi rút ống truyền trên tay ra rồi đứng dậy bước vào nhà tắm, vặn vòi, để mặc dòng nước lạnh ngắt chảy xối xả lên tay.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, không thấy Phác Tranh và cháo của anh ấy đâu, tôi ngạc nhiên khi thấy Dương Á Lợi.

“Diệp Lận đâu rồi?” Giọng cô ta vẫn rất thùy mị, nữ tính.

Vì không thích cái kiểu nằm trên giường nói chuyện với người khác, nên tôi cố tình rút ống truyền ra một lần nữa (cô y tá vừa mới treo hai chai nước lên), mặc chiếc áo khoác rồi bước xuống giường và đi đến bên cửa sổ. Giờ đang là cuối tháng Mười hai nên không còn những cơn mưa tuyết xối xả, chỉ còn lại những thảm tuyết trắng mênh mông vô tận với cái rét âm mười mấy độ.

“Tôi chỉ hỏi một câu, Diệp Lận đâu rồi?”

“Sao lại đến hỏi tôi?” Dầu sao với địa vị và thân phận của cô ta bây giờ thì không nên đến hỏi tôi câu này mới phải.

“Tôi biết nhất định anh ấy đã đến đây.”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Anh ấy có đến đây hay không, tôi cũng không rõ. Nhưng, cô Dương, tôi có thể khẳng định là mình không hề nhìn thấy anh ấy, ít nhất là từ khi anh ấy bắt đầu mời tôi ly rượu.”

Dương Á Lợi nhìn tôi, dò xét mức độ tin cậy trong lời nói, một lúc sau mới cất tiếng: “Tôi sẽ không bao giờ nhường Diệp Lận cho bất cứ ai, kể cả cô, Giản An Kiệt, hy vọng cô nhớ cho!”

Trước khi quay người bước ra cửa, cô ta còn nói một câu: “Chúc cô sớm ra viện!”

Tôi quay về giường, ngồi xuống, điện thoại ở trên giường rung lên, một số máy lạ.

Tôi nhận điện thoại mà không nói gì, trước nay tôi đã quen với việc chờ đợi đối phương mở miệng rồi.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói nghe có vẻ quen quen.

“Ai đấy?” Tôi thành thật hỏi lại.

Người ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, lặng yên một lúc rồi mới lạnh lùng trả lời: “Tịch Hy Thần.”

Tôi cảm nhận rất rõ các đầu ngón tay hơi run rẩy, một lúc sau mới trấn tĩnh lại.

“Có chuyện gì?” Không ngờ lại là anh ta, sau tất cả mọi chuyện, anh ta không nên liên lạc với tôi mới phải.

Sau một lúc yên lặng, anh ta nói: “Giản An Kiệt, em đúng là một ý nhân hay quên đấy!” Giọng nói nghe thật đáng ghét.

Tôi quên mất là hôm qua phải quay về Giản gia, nhưng thế thì đã sao, đấy chẳng phải là việc gì quan trọng, nhớ thì về, không nhớ thì thôi, “Tôi biết rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở!”

“Không có gì.” Giọng anh ta bình thản mang chút giễu cợt.

Đúng là một tên kiêu ngạo, tôi thầm rít lên, đang định tắt máy thì bên kia lại nói: “Như Giản tiểu thư đã biết, tôi xin hỏi lại một lần nữa, Giản tiểu thư định bao giờ mới về Giản gia?”

Tôi im lặng giây lát rồi mỉm cười, nói: “Tịch Hy Thần, anh không thấy mình rỗi hơi đi quan tâm đến chuyện của người khác à?”

“Hãy cho anh thời gian chính xác đi!” Anh ta không có phản ứng gì trước những lời châm chọc của tôi, giọng vẫn lạnh lùng.

“Xin hỏi, Tịch tiên sinh, anh lấy thân phận gì mà nói với tôi câu này?” Xét về mọi mặt, tôi đều không cần thiết phải khai báo với anh ta về những chuyện như thế này, “Tôi cứ nghĩ mình không cần phải khai báo với “người ngoài” rằng khi nào sẽ “về nhà” chứ?” Tôi nói mỉa anh ta nhưng cũng chẳng khác gì đang tự nói mỉa chính bản thân mình.

“Chú Giản là bố em, tất nhiên chú ấy cần phải biết chính xác khi nào em về, tránh mất công chờ đợi.” Giọng trang nghiêm như thể người chờ đợi là anh ta vậy.

Tôi đoán con người này chỉ muốn cố tình gây rắc rối cho tôi thôi, “Vài ngày nữa.” Những lời châm chọc không có tác dụng gì với anh ta, nên cũng chẳng cần tốn công tốn sức, tôi nói đại cho xong chuyện.

“Giản An Kiệt, hình như em vẫn chưa hiểu rõ ý anh thì phải, anh cần thời gian “chính xác” cơ mà.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Ngày mai.”

“Được, ngày mai.” Ngừng một lát, anh ta nói: “Nếu cần, anh có thể bảo người đến đón em.”

“Tôi vẫn còn nhớ đường về.”

“Hy vọng là thế.”

Buổi chiều, Phác Tranh đến giúp tôi làm thủ tục ra viện.

Trước đó, Lâm Tiểu Địch và Mạc Gia Trân cũng đến, nói chuyện cười đùa một lúc rồi tôi sợ phiền nên bảo họ về trước.

Ngồi trên xe của Phác Tranh, cuối cùng tôi cũng được ăn cháo đậu xanh mật nhưng, “Hơi nhạt!”

“Bốn thìa đường to tướng rồi đấy, cô nương ạ!” Phác Tranh mải lái xe không thèm liếc tôi lấy một cái.

“Em thích ăn ngọt.” Nghĩ một lát, tôi lại bồi thêm một câu: “Càng ngọt càng tốt.”

“Lạ nhỉ, hồi bé có thấy em thích ăn ngọt bao giờ đâu?”

“Mấy năm gần đây bắt đầu thích.” Tôi cười nói, “Món điểm tâm ngọt của Pháp thực sự rất ngon.”

“À, đúng rồi...” Phác Tranh rút trong túi ra một tập giấy, đưa cho tôi, “Vé đi Thượng Hải chiều mai này, còn nữa, vé đi Pháp sáng ngày kia, em nhất định phải đi sớm thế à? Mới về nước được bốn hôm.”

“Bốn ngày là đủ rồi.”

về đến khu nhà của Phác Tranh thì trời đã tối, tôi xuống xe còn Phác Tranh một mình lái xe xuống bãi đỗ dưới tầng hầm. Tôi bỏ mũ xuống, cầm trên tay và quay người bước về phía cổng khu chung cư, nhưng chưa đi được một bước thì phía sau có hai cánh tay cứng ngắc kéo lại, mạnh đến mức chiếc mũ trên tay cũng bị rơi xuống.

Trước mắt là một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú - Diệp Lận!

Ánh đèn đường tranh tối tranh sáng hắt lên gương mặt, vẻ tự nhiên phóng đãng ngày thường không còn nữa, lúc này, trông anh có phần tiều tụy, chán nản, hai mắt đỏ ngầu thấy rõ những mạch máu.

Sau khi hết hoảng sợ, tôi cố vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh vì bị giữ đau quá, “Diệp Lận...”

Nói chưa hết câu đã thấy hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, tiếp đó là nụ hôn nồng cháy chặn trên môi, tiếp đó, tôi cảm nhận được sức nóng trên cơ thể anh áp sát vào cơ thể tôi, hôn điên cuồng, không để ý tới bất cứ điều gì. Kìm nén, đoạn tuyệt, cầu xin... dường như anh muốn đặt trọn tất cả mọi cảm xúc trong nụ hôn này.

Tâm trí tôi trở nên trống rồng.

Diệp Lận dựa đầu vào bả vai đang run rẩy của tôi, thở dài bất lực, “Không cần anh nữa à?” Giọng nói có chút thê lương.

Giống như bị mê hoặc, tôi không kìm lòng được, giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, đen nhánh, có phần lưu luyến, buông xuôi.

Diệp Lận ngây người nhìn tôi, trong đáy mắt như ẩn chứa một thứ gì đó tươi sáng, đẹp đẽ, rồi từ từ cúi xuống, một lần nữa thật gần môi tôi, quyến rũ, mê hoặc, nhẹ nhàng mơn man bờ môi tôi rồi càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Không khí lạnh giá của ngày đông thổi qua khe hở của chiếc khuy áo không biết đã mở ra từ lúc nào, cơ thể thoáng run rẩy rồi đột nhiên thức tỉnh! Ý thức được mình đã vượt quá tầm kiểm soát, tôi lấy hết sức đẩy anh ra. Diệp Lận trở tay không kịp, bối rối lùi lại phía sau một bước dài rồi bối rối dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi, “Giản An Kiệt, em còn cần anh không?” Giọng nói thật ngọt ngào,quyến rũ, như muốn dập tắt tất cả sự chống cự của tôi.

Đúng là một tên xảo quyệt!

Cuối cùng, tôi cũng mở miệng: “Diệp Lận, đừng đùa nữa, anh muốn nói gì thì mau nói ra đi.” Tôi không thể, cũng không hơi đâu đi suy đoán động cơ của anh, suy nghĩ của anh bao giờ cũng phức tạp hơn suy nghĩ của tôi.

Nét mặt có vẻ bị tổn thương, anh nhìn sâu vào mắt tôi một cách khó hiểu, “Giản An Kiệt, anh yêu em!”

Trái tim tôi đập thình thịch... Bây giờ thật sự không nên nói ra câu này nữa.

“Anh yêu em... Có nghe thấy không? Anh yêu em!”

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, ít nhất là ở vẻ ngoài, để anh khỏi gào lên nữa.

“Chúng ta đã chia tay nhau rồi, Diệp Lận, từ sáu năm trước.” Tôi thấy giọng mình bình tĩnh không ngờ.

“Anh yêu em!” Anh vẫn bướng bỉnh lặp lại, hét to khiến người khác phải chú ý.

Tôi nhìn thẳng vào anh, “Diệp Lận, chúng ta đã chia tay rồi.” Rõ ràng là tôi nói với anh nhưng cũng là để nói với chính mình.

“Anh không muốn chia tay!” Hai cánh tay tôi bị anh nắm chặt, giọng anh luống cuống, vội vàng, “Anh hối hận rồi, anh không muốn chia tay với em, anh nói anh đã hối hận rồi! Anh không muốn chia tay!”

“Diệp Lận...” Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác đau buốt ở hai cánh tay, “Là anh đã nói trước, nói muốn chia tay với em mà.”

“Là em ép anh phải nói thế! Em không quan tâm đến anh, một chút cũng không, em nói em muốn đi Pháp, anh sợ mình tức giận, anh nói chia tay với hy vọng em sẽ lo lắng, sẽ vì thế mà ở lại! Nhưng, nhưng mà...” Nói đến đây, giọng anh khản đặc, vẻ đau đớn thê lương, “Nhưng em vẫn cứ đi!” Anh ngẩng lên nhìn tôi, “Em lúc nào cũng có thể đoạn tuyệt, dứt khoát như thế, dứt khoát đến mức khiến anh cảm thấy từ trước đến nay em chưa từng yêu anh!”

Khô quan tâm, không yêu, thì không thể cho phép một người ở bên cạnh mình suốt sáu năm.

Thì ra từ trước đến nay anh luôn nghĩ như vậy, cứ hiểu lầm như thế. Cho dù chia tay đã sáu năm, giờ nghe thấy vẫn có chút đau lòng.

“Diệp Lận...” Tôi nói thật chậm, thật nhẹ, nhưng từng câu, từng chữ rất rõ ràng, cũng rất lạnh lùng.

“Em yêu anh, đã từng như thế.

Khi anh nói muốn chia tay, em rất đau lòng, thật sự rất đau lòng.

Em bị nhà họ Giản ép phải ra đi.

Em đã đi tìm anh.

Em nói em phải đi Pháp, bị ép đến một nơi mà ngay cả ngôn ngữ cũng không biết.

Em chỉ muốn đi tìm anh.

Anh nói: “Chúng ta chia tay đi, Giản An Kiệt.”

Em không biết mình đã rời đi như thế nào, đến bây giờ vẫn nghĩ không thông.”

... Giản An Kiệt, em muốn đi Pháp thì cứ đi, nói với tôi làm gì, tôi có là gì của em đâu, nói thẳng ra thì chẳng là gì cả!...

“Nhưng dù anh nói chia tay thì em vẫn nhớ anh, vừa đến Pháp đã muốn đi tìm anh, không kìm lòng được, ngay bản thân cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng, em thật sự rất muốn... rất muốn có anh ở bên cạnh.

Có lần, cuối cùng em cũng lấy hết can đảm gọi điện cho anh.

Nhưng người nghe điện không phải là anh.

Cô ta nói, anh không muốn nghe điện của em.

Khi đó, em đứng ở trên đường mà không sao nhớ được đường về, mặc dù con đường ấy em đã đi không dưới mười lần, em muốn hỏi ai đó nhưng chợt nhớ ra mình một từ cũng không biết.

Diệp Lận, chúng ta đã ở bên nhau sáu năm, chứ không phải sáu mươi ngày. Khi mới chia tay được mấy tháng, dường như ngày nào em cũng mơ thấy anh. Có một thời gian dài, ngay cả thức dậy em cũng không muốn, nhưng thật buồn cười là tối đến em phải uống thuốc ngủ thì mới có thể chợp mắt được.

Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng em gọi điện cho anh, thực ra thì không nên gọi.

Nhưng khi đó em đang rất sợ hãi. Bạn của em đã chết. Người bạn duyem ở bên đó đã chết.

Em chỉ muốn tìm anh.

Lần cuối cùng ấy đã khiến em quyết định sẽ không bao giờ tìm anh nữa.”

... “Diệp Lận, là em đây. ”

“Có chuyện gì? ” Sau một hồi lâu im lặng là câu nói lạnh lùng, vô tình như thế.

“Em... nhớ anh, Diệp Lận, thật đấy, rất nhớ, chúng ta gặp nhau một lần được không? ” Con người là loài động vật duy nhất có cảm xúc, nhất là khi yếu đuối, rất muốn có một ai đó yêu thương đế nương tựa, một người cực kỳ quan trọng trong trái tim mình.

“Thật sao, em nhớ tôi? ” Giọng nói mỉa mai thấy rõ, “Nếu em gọi điện chỉ để nói với tôi mấy câu này, vậy thì, xin thứ lỗi là tôi không tiếp. ”

“Diệp Lận, em muốn gặp anh!” Vứt sang một bên tất cả lòng tự trọng, sự kiêu ngạo của mình, còn lại duy nhất lúc này là sự nhún nhường.

“Nhưng tôi không muốn gặp em, một chút cũng không! Nếu có thể, thật sự tôi muốn quên đi tất cả những gì liên quan đến em!”...

Tôi ngẩng lên nhìn, thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Diệp Lận.

Anh buông tay tôi ra, loạng choạng lùi lại vài bước rồi cười phá lên, “Giản An Kiệt, em thật tàn nhẫn, lúc nào em cũng tàn nhẫn hơn anh bội phần!” Nói xong, anh quay người bỏ chạy về phía màn đêm u tối, bước chân xiêu vẹo trong đêm đen tĩnh lặng.

Tôi tàn nhẫn ư? Có một ngày, sau khi bị từ chối thì tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, bị một lần tổn thương sẽ không còn muốn ấp ủ bất kỳ hy vọng nào nữa, nếu như thế gọi là tàn nhẫn thì tôi sẵn sàng chấp nhận mình là người tàn nhẫn, đây là một kiểu cố chấp, cũng là một kiểu bệnh lý cực đoan, cực đoan tới mức làm tổn thương mình, tổn thương người, nó đã trở thành thâm căn cố đế trong suy nghĩ của tôi.

Nhìn chiếc bóng nhòa dần vào đêm tối, trong lòng không thể tự lừa dối rằng không có chút nhói đau.

Nhưng, như thế là tốt nhất, rõ ràng không thể tiếp tục thì không nên có bất kỳ một bắt đầu nào.

Quay người lại, tôi ngạc nhiên khi thấy Tịch Hy Thần đang đứng cách đó không xa, dưới ngọn đèn đường.