Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 28



Edit: Diễm Nguyễn

Beta: TieuKhang

Một lúc sau cậu quay trở lại, trên tay là hộp bánh sủi cảo còn mang theo một ít nước tương chấm trong cái bát con con. Khẩu vị Hòa Lam tương đối nhẹ nên cậu  không cho thêm giấm cay vào.

“Ăn chút đi.” Cậu rút một đôi đũa trong hộp đưa cho cô.

Hòa Lam không muốn ăn cũng không muốn nói chuyện.

Bạch Tiềm cũng không ép buộc cô, chỉ nhìn cô dịu dàng cười: “Không ăn bánh, chẳng lẽ chị muốn ăn em? Ăn em...” Sắc môi cậu hơi đỏ so với người thường, nụ cười tươi đặc biệt mang hương vị của chàng trai mới lớn. Mặc dù Hòa Lam biết từ lâu nhưng khi bắt gặp nụ cười của cậu cô vẫn cảm thấy chóang váng.

Cảm giác nụ cười đó như ẩn chứa điều gì đó không hay ho.

Trên thực tế, đúng là cậu chẳng có gì ý tốt, trong đầu chứa đầy tư tưởng xấu xa. Hòa Lam nghĩ vậy nên sắc mặt không được tự nhiên. Bạch Tiềm mỉm cười, ghé sát cô hỏi: “Nghĩ gì vậy, có thể cho em biết không?”

Buồng xe rất hẹp, cả người cậu gần như áp sát người cô. Hòa Lam ngửa người ra sau bị va vào vách liền bị cậu giữ lại: “Sao thế? Sao không nói gì? Còn không dám nhìn em nữa?”

“Em đừng đến gần chị, chị... chị sắp không thở nổi rồi.”

“Căng thẳng chứng tỏ là chị thích! Phụ nữ đều vậy cả, miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, chỉ có cơ thể là thành thật nhất thôi.” Cậu âm thầm dò tay vào dưới váy dài, dọc theo bắp chân trơn mịn vuốt dần lên.

Hòa Lam đỏ mặt, đè tay cậu lại: “Em làm gì thế? Đang trên xe đấy!” Nghĩ đến sát vách còn có một đôi vợ chồng trẻ nên Hòa Lam vội vàng che miệng.

Bạch Tiềm hôn gò má cô: “Sợ gì chứ, bọn họ có tử tế gì chứ, sẽ không cười chị đâu.”

Căn bản cô không phải nói đến vấn đề này mà!

Hòa Lam phát điên vì đối với Bạch Tiềm cô chẳng thể làm gì được cậu cả.

“A... há miệng nào.” Bạch Tiềm gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng cô. Hòa Lam đành nhai nhai mấy cái, rồi nuốt xuống. Bạch Tiềm nhíu lông mày: “Ai cho chị nuốt cả như vậy, không sợ nghẹn sao?”

Hòa Lam bị cậu dạy dỗ mà không biết phản bác thế nào nên đành yên lặng không nói.

Bạch Tiềm nhéo đầu mũi cô dịu dàng nói: “Ăn nhiều chút nữa, nuôi cho trắng trẻo mập mạp, không thể như bây giờ được, một trận gió cũng có thể thổi bay.”

“Chị đâu có yếu đuối đến vậy.” Hòa Lam cúi đầu ăn sủi cảo, không nhìn cậu nữa.

Bạch Tiềm không nói gì khoác tay lên vai cô, ánh mắt không bỏ qua gò má căng mịn cùng cái cổ trắng ngần, rồi đến vòng eo mảnh mai, còn có đôi chân thon dài dưới làn váy mỏng…

Kể từ sau khi nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể cô, cô trước mặt cậu dường như trần truồng cho dù ngăn cách bởi bao nhiêu lớp quần áo.

Hòa Lam đang cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, cả người không được tự nhiên. Kể từ lúc cởi bỏ hết quần áo trước mặt cậu, dùng miệng thỏa mãn cậu, quan hệ giữa bọn họ không đơn thuần là chị em nữa. Ánh mắt Bạch Tiềm nhìn cô không giống nhìn một người chị, mà là một phụ nữ, một người có thể quan hệ tình dục cùng cậu.

Hiện tại cậu chỉ là thoả mãn với việc sờ cô, ôm ấp cô, để cho cô dùng miệng, dùng tay... như vậy. Về sau thì sao? Một ngày nào đó cậu sẽ chiếm đoạt thân thể cô, đến lúc đó, cô có thể từ chối lời cầu xin của cậu sao?

“Chị, nghe xem.” Ăn xong sủi cảo, Bạch Tiềm chợt cười nói.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, Hòa Lam được cậu nhắc mới phát hiện sát vách hình như có âm thanh kỳ quái truyền đến. Cô kinh ngạc, nghiêng tai lắng nghe, mặt lập tức đỏ như tôm luộc.

Bạch Tiềm thưởng thức sắc mặt cô, dùng tay nâng cằm cô lên để cho cô nhìn thẳng mắt: “Nghe được đúng không? Nói cho em biết là âm thanh gì?”

Hòa Lam làm sao nói ra được.

Trong buồng xe thêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng đè nén mơ hồ cùng tiếng vật lộn vang lên từ sát vách khiến cô không khỏi căng thẳng. Bạch Tiềm vỗ về hai má cô, vùi đầu vào ngực cô, liếm hai bầu vú cô qua lớp áo, còn cố ý phát ra tiếng ‘chụt chụt’. Chỉ trong chốc lát hai núm nhỏ đã dựng đứng lên.

Hôm nay cô mặc áo làm từ sợi tổng hợp tương đối mỏng, sau khi bị ướt thì phong cảnh bên trong phơi bày không sót thứ gì. Cậu liếm không biết thỏa mãn như liếm thức ăn yêu thích. Âm thanh sát vách càng lúc càng lớn còn Hòa Lam thì bị cậu liếm cả người nhũn ra, hai chân dưới mặt ghế nhẹ nhàng lắc lư.

Bạch Tiềm nắm mắt cá chân cô đưa lên trước mặt mình, ngón tay thon dài khẽ vuốt nói: “Thật đẹp! Mỗi tấc da thịt trên người chị đều rất đẹp, không hề có chút tạp sắt nào, người ta chỉ cần nhìn cũng đã thấy bốc hỏa rồi. Bắt đầu từ lúc nào chị đã quyến rũ em mọi lúc mọi nơi như vậy chứ?”

Cậu giữ cằm không co cô né tránh: “Lần đầu tiên gặp, chị chỉ là một cô gái cột tóc đuôi gà, mặc váy xanh caro cùng áo sơ mi trắng, rất giống những nữ sinh thường xuyên quấn lấy em. Chỉ là chị lạnh nhạt hơn bọn họ, không hề có ý quyến rũ em. Sau này khi chúng ta chung sống một thời gian, chị mới nói nhiều hơn... Trong lòng em, chị vẫn luôn rất đặc biệt, em nghĩ, người chị trong suy nghĩ của em cũng giống như vậy. Nhưng tại sao chị không cho em chạm vào chị? Không phải như vậy thì quan hệ giữa hai ta sẽ thân mật hơn sao?”

Cậu mở miệng là gọi chị, không biết thật không hiểu hay giả vờ không hiểu khiến mặt đỏ cô tới mang tai, trong lòng cực kỳ áy náy. Cô nhớ lại lúc Chung Uyển nhờ cô chăm sóc con trai dì ấy, ai ngờ được cô lại ‘chăm sóc’ cậu kiểu này.

Đối mặt với ánh mắt của cậu, Hòa Lam miễn cưỡng nói: “Em còn nhỏ, chưa từng hẹn hò với cô gái nào, chỉ là em ở với chị lâu nên mới có thể cảm thấy mọi thứ ở chị đều tốt. Đến lúc em trưởng thành, gặp người mình thích em sẽ không cảm thấy như vậy nữa.”

Bạch Tiềm không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt cậu trong suốt, Hòa Lam có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu suy nghĩ trong đầu.

Bạch Tiềm cười: “Em vẫn luôn cho rằng chị rất hiểu em, bây giờ em mới biết chị vẫn luôn lừa mình dối người.”

“Chị...”

“Chẳng lẽ chị không thích em một chút nào sao? Đừng nhắc đến quan hệ chị em, cái gì mà nhân nghĩa đạo đức, trong lòng chị rất rõ ràng, căn bản không phải như vậy. Chị vẫn luôn tìm một cái cớ cho riêng mình, vẫn luôn trốn tránh. Thật ra thì chị cũng thích em, chị thích em còn hơn hẳn những người khác, đúng không?”

“Đừng nói nữa!” Hòa Lam bịt kín hai tai, cuộn người lại trong góc. Cô rất rối rắm, cảm giác với Bạch Tiềm là một việc trái với luân thường đạo lý, đón nhận cậu cũng tương đương với việc thừa nhận trong lòng cô có tình cảm đáng xấu hổ với cậu... Thật ra cô cũng có tình cảm với cậu; lúc cô chăm sóc cậu cũng không chỉ là một người chị đơn thuần…

Mỗi lần nghĩ tới, cô cảm thấy bản thân vô cùng bẩn thỉu.

Trước kia cô không hề nhận ra, chỉ đến khi bị cú điện thoại kia vô tình đã xé bỏ lớp màng ngăn cách, khiến cô không thể không đối mặt với nội tâm cùng dục niệm đáng xấu hổ và tham lam của mình.

Càng như vậy, cô lại càng không dám đối mặt với cậu.

Cậu không ép buộc, nhưng hàng ngày đều nhắc nhở cô phải đối mặt với thực tế nghiệt ngã, hiểu rõ nội tâm của chính mình. Cô không dám nhìn vào mắt cậu, tựa như ánh mắt dịu dàng ấy có thể giết chết cô bất cứ lúc nào.

“Tại sao không dám nhìn em?” Bạch Tiềm duỗi chân ra kéo cô ngồi lên trên đầu gối cậu, hôn má cô, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô. Sức cậu rất lớn, cậu chỉ ôm bằng một tay thì cô đã không phản kháng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay cậu cởi nút áo cô, vuốt ve thân thể cô.

Trong buồng xe không có hệ thống sưởi ấm, Hòa Lam cảm thấy hơi lạnh, chỉ có cơ thể thiếu niên phía sau là ấm áp. Cô không muốn dán vào người cậu nhưng lại không tự chủ mà áp sát cơ thể mình vào cơ thể cậu.

Cậu hôn cô từ phía sau, từ cổ đến bả vai, đặt lên đấy những dấu vết của riêng mình.

Cơ thể Hòa Lam khẽ run lên khi bị cậu hôn, rồi thình lình cậu nhấc chân cô đặt trên ghế dài sau đó tay cậu lần mò vào giữa hai chân cô. Bạch Tiềm vô cùng thuần thục tìm được lối vào, lúc kéo quần lót ra thì hai cánh hoa đã rất ướt át, chỉ hơi động đậy một chút thì cả bàn tay đều là dịch nhờn.

Lúc ngón tay cậu đút vào, Hòa Lam khép chặt hai chân theo phản xạ.

“Nhạy cảm thật đấy, ướt hết cả rồi. Em còn chưa sờ chị mà chị đã tự ướt tới vậy, chắc hẳn là chưa được thỏa mãn dục vọng?” Cậu lấy tay dính dầy dịch nhờn vẽ loạn trên nửa người trần truồng của cô, đầu ngón tay quét dọc theo khe ngực, vuốt ve bầu ngực căng tròn giống như vuốt ve món đồ chơi yêu thích.

“Chị không biết em thích chị như thế nào. Mà chị dường như chưa bao giờ chịu thừa nhận chị cũng thích em.” Giọng cậu có chút bi thương, Hòa Lam nghe không ra thật giả nên chỉ biết câm nín im lặng.

Dù cô có chịu thừa nhận hay không thì trái tim cô vẫn luôn hướng về Bạch Tiềm. Năm năm qua, cô vẫn luôn tận tâm chăm sóc cậu, cố gắng giành cho cậu những thứ tốt nhất. Nếu như nói đây chỉ là vì lời hứa hẹn với Chung Uyển thì cô đã thực hiện lời hứa quá mức nhiệt tình rồi.

Trái tim Hòa Lam bỗng chốc dao động.