Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 50



Đêm mưa, bầu trời u ám không trăng không sao. Dưới đất, nước chảy thành dòng len lỏi qua nhiều khe rãnh.

Tiếng đao kiếm vẫn xen lẫn với tiếng mưa vang dội khiến cho lòng người khiếp đảm.

Hòa Lam rút đao trong giày ra, vừa đứng dậy chưa thẳng người thì có một thanh kiếm từ đâu đâm xuyên qua lều, sít sao sượt qua mặt cô. Cô hít sâu vào một hơi, khéo léo lách mình né tránh.

“Soàn soạt soàn soạt” mấy tiếng, lớp bạt lều rách tả tơi. Lưỡi kiếm sáng lóa đánh tới tấp, theo sau là một tên sát thủ toàn thân một màu đen phủ. Hắn ta thong thả đến gần cô nhưng dùng kiếm dứt khoát chém bổ xuống đầu cô. Hòa Lam giơ đao lên đỡ ngăn thế tấn công nhưng tên sát thủ lại tận dụng lợi thế nhờ sức mạnh mà trấn áp đè cô nằm rạp xuống lều khiến cho lồng ngực cô vì cố phản kháng mà khí huyết cuồn cuộn dâng trào.

Tên sát thủ lăm le tiến tới gần trong không gian nhỏ hẹp khiến cô không còn đường lui nữa, cô bèn ra cước đá vào đầu gối đối phương. Hắn rên lên một tiếng, lui một bước rồi lại sấn tới bổ kiếm vào bả vai cô. Bờ vai nhỏ nhắn của Hòa Lam lập tức chảy máu ròng ròng. Cô liều mình đè tay lên vết thương ngăn mất máu và lết đi. Vô tình cô lại nhận thêm một nhát chém vào mắt cá chân.

Hòa Lam ứ lên một tiếng rồi ngã nhào lăn lộn.

Cô dùng hết sức bình sinh bò bừa vào một lùm cây. Chợt cô mò trúng vật gì mềm mềm lành lạnh. Đưa mắt nhìn kỹ một chút thì Hòa Lam sợ hãi rút tay lại, ngã oặt ra một bên tránh xa.

Một xác người đã lạnh. Nhờ tia chớp lóe lên mà Hòa Lam mới nhận ra được đó là… Lý Mạn Xu.

Cổ cô ta có một vết thương rất lớn mà trên người lại không có vết thương nào khác. Hiển nhiên người chém cô ta một đao chết ngọt ấy nhất định là một tay cao thủ.

Máu cô ta chảy ra đã khô lại thành khối cục cục, bị mưa cuốn trôi tan dần vào dòng nước.

Tên sát thủ vẫn đeo bám Hòa Lam. Thân người cao lớn của hắn lúc bây giờ đã che phủ thân hình còm cõi với dáng vẻ thê thảm của cô. Hai tay hắn nắm chặt thanh kiếm nhắm thẳng lưng cô mà bổ xuống...

Hòa Lam vẫn đang hôn mê nhưng tinh thần thì không an ổn. Sắc mặt cô tái nhợt, giống như người chết nhưng còn cố gắng bấu víu gì đấy không buông. Người đối diện mặc cho cô nắm ghì lấy tay mình mà vẫn cố dùng tay còn lại vắt khăn lau mồ hôi trên trán cô. Hòa Lam bỗng giật mình tỉnh lại. Khi cô thấy người trước mắt cô mới buông lỏng tay ra.

“Sao lại là em?” Hòa Lam nhích lùi lại một chút thì cảm thấy mắt cá chân đau nhức thấu xương. Cô mím môi bóp chặt tảng đá sau lưng cố gắng chịu đựng.

Tạ Minh Kha ngồi bên cạnh cô xoay người nhặt nhánh cây khô gảy gảy đống củi.

Ánh lửa hắt sáng lên khiến Hòa Lam quan sát rõ khung cảnh xung quanh. Nơi này là một hang động trên đỉnh núi, rộng chừng ba bốn mét, cao khoảng hai mét, bên trên còn có thạch nhũ nhọn hoắc chỉa thẳng xuống. Bọn họ co rút vào một góc hang nên có thể ngăn được gió lạnh thổi trực diện.

“Tiềm đâu rồi?” Cô nhịn đau lo lắng nhìn nét mặt cậu ta hỏi.

Tạ Minh Kha điềm tĩnh đáp: “Chúng ta bị phục kích nên tán ra hết. Em chỉ tìm được chị. Lúc đó quá gấp rút quá nên em không có thời gian đi tìm bọn họ. “

“Bị phục kích?” Hòa Lam có cảm giác không thể tin được: “Sao lại bị phục kích được chứ? Lần này chúng ta lên đường, trừ Đỗ Biệt ra thì không có người khác biết... Không đúng!”

Không thể nào là Đỗ Biệt.

Nếu Bạch Tiềm xảy ra chuyện, Đỗ Biệt sẽ tạo phản nắm quyền nhưng bản thân anh ta không đủ năng lực để đối phó Bành Vân Thanh. Chắc chắn anh ta không phải người ngu xuẩn như vậy.

Cũng không phải vì khối bảo tàng bởi vì chuyện này trừ mấy người bọn họ ra thì không ai biết.

Còn về phần Lý Mạn Xu... Hòa Lam nhớ tới cô ta phải bỏ xác lạnh lẽo trong rừng thì không khỏi rơi vào trầm tư.

Cô ta chết rồi, Hòa Lam cũng không cảm thấy thương tiếc gì vì cô ta vốn làm nhiều việc ác. Nhưng vấn đề ở đây là chuyện phục kích này có liên quan đến cô ta không? Tại sao cô ta nhất định phải bám theo người của Bạch Tiềm? Không phải chỉ là trùng hợp chứ?

Lúc ấy quân phục kích đến bất ngờ và đeo đều mặt nạ nên cậu ta không thấy rõ mặt bọn chúng.

“Đừng nghĩ nhiều nữa! Lúc em rời đi thì không thấy xác của bọn họ nên chắc không có chuyện gì đâu. Bây giờ chúng ta có đi vòng vèo quay lại chỗ tối qua cũng chưa chắc tìm được bọn họ, không bằng chúng ta tiếp tục đi tìm bảo tàng đi.” Cậu ta vừa nói vừa trải tấm bản đồ ra xem với thái độ hết sức nghiêm túc.

Hòa Lam chỉ đành bất đắc dĩ tựa vào tảng đá sau lưng mà trầm tư.

Sau một lát, cậu ta xếp cất bản đồ rồi ngồi sát bên cô ân cần hỏi: “Chân còn đau không?”

Hòa Lam lắc đầu. Cậu ta ngồi cách cô quá gần, hơi thở dường như lởn vởn trước mặt cô khiến Hòa Lam thấy không được tự nhiên nên nhích ra xa một chút. Không ngờ cô vô tình làm động vết thương đau điếng!

“Để em thay thuốc cho chị.” Không biết cậu ta có bông băng thuốc đắp từ lúc nào. Hòa Lam rất bất ngờ. Cô ngỡ ngàng nhìn cậu ta tháo băng rửa vết thương cho mình. Cậu ta đặt chân cô lên gối rồi nhẹ nhàng thoa thuốc. Hòa Lam quan sát bàn tay cậu ta với những ngón tay thon dài trơn bóng không hề bị chai sẹo như những người từng luyện võ, cô thầm nghĩ bàn tay như thế này phù hợp với người chơi đàn dương cầm hoặc công tử con nhà quyền quý hơn.

Lúc Tạ Minh Kha ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn mình thì có phần sửng sốt, cậu ta liền hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”

“Không có gì.”

Tạ Minh Kha nhíu mày nhìn cô một lúc rồi cũng không nói gì.

Sau khi băng lại vết thương ở chân cho Hòa Lam, cậu ta lại đi lấy nước sạch để rửa vết thương trên vai cho cô. Hòa Lam che vết thương lắc đầu, lúng túng nói: “Thôi khỏi. Để chị tự làm được rồi.”

“Chị tự làm được không? Em chỉ giúp chị thoa thuốc thôi mà.” Cậu ta vừa nói vừa gỡ tay cô, xé vải áo vùng vai ra.

Hòa Lam đỏ mặt xoay đầu sang chỗ khác. Lúc Tạ Minh Kha cứu cô quá khẩn cấp nên không kịp xử lý vết thương. Giờ máu trên vai cô đã khô dính bết vào da thịt, nếu không nhanh chóng sát trùng vệ sinh thì e là sẽ bị hoại tử. Cậu ta do dự một chút rồi rút con dao nhỏ ra cắt sạch phần da thịt rách bị nhiễm trùng.

Thấy Hòa Lam đau đớn, Tạ Minh Kha cố nhẹ tay nhưng cũng không giúp cô tránh khỏi cơn đau xé thịt.

Sau khi bôi thuốc xong, cậu ta nhanh chóng băng bó lại cho cô.

“Em đi ra ngoài kiếm đồ ăn. Chị ở yên đây chứ đừng đi lung tung. Quanh đây có nhiều đầm lầy lắm.” Vừa dứt lời cậu ta xách thanh kiếm dài lên và nhanh chóng chạy mất dạng.

Hòa Lam cũng không để ý mấy đến cậu ta vì bị nỗi đau thể xác và nỗi buồn tâm hồn vây quanh.

Không biết Tiềm thế nào rồi?

Hòa Lam nhìn về phía bầu trời mưa to u ám mà không nhịn được buông tiếng thở dài.

Mưa rừng.

Mưa rào rào lên từng bụi cây ngọn cỏ. Mưa to cọ rửa sinh vật khắp khu rừng khiến cảnh vật trong tầm mắt đều mơ hồ nhòe nhẹt...

Tạ Minh Kha chạy miết, đến khi hết hơi cậu ta mới dựa vào một góc thông to mà thở dốc.

Vầng trán cậu rịn ra một lớp mồ hôi, vẻ mặt có phần đờ đẫn.

Mưa lớn như thế này không thể nào tìm được đồ ăn. Trời tối sầm cũng không dễ gì tìm được trái cây. Vậy mà Tạ Minh Kha lại bảo đi tìm đồ ăn, rõ ràng là vì chột dạ. Nếu cậu vẫn tiếp tục nhìn da thịt trắng trẻo lồ lộ của cô như thế thì không biết cậu sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cậu ta vuốt mặt thẫn thờ ngước nhìn trời. Cậu nhớ lại lúc xé áo cô ra, nhìn thấy khoảng da thịt trắng mịn thì trong đầu cậu lóe lên tia chớp. Thanh niên như cậu lần đầu tiên trong đời biết tới cái gì gọi là dục vọng. Thứ dục vọng từ đáy lòng sinh sôi nảy nở và dâng trào trong chớp mắt.

Cậu ta đấm đấm tay vào ngực, hai mắt thì đỏ hoe. Vì bản thân chợt lóe lên một ý nghĩ đen tối mà cậu thấy thống hận chính mình.

Không thể nào!

Quá hoang đường!

Cậu ta không tin mình lại có suy nghĩ điên rồ như thế nên tự cười lạnh, lắc đầu.

Lúc Tạ Minh Kha quay lại, Hòa Lam đã ngủ rồi. Cô nhắm mắt lại ngồi dựa vào tảng đá, xem ra ngủ trong trạng thái mệt nhọc lo lắng nên chân mày cô nhíu lại, trông người cô yếu ớt, không có tinh thần, ngủ mà cứ như hôn mê.

Tạ Minh Kha nhìn cô một hồi rồi bỗng đặt một tay ngay yết hầu Hòa Lam khiến cô khó chịu co giật người, mí mắt cũng giật giật như mơ thấy ác mộng. Cậu ta lại dùng sức bóp mạnh khiến cô vùng vẫy giãy giụa. Cậu ta chỉ hận không thể trong một giây bóp chết cô đi để đoạn đường trước mắt bớt phần gian nan...

Thế nhưng Tạ Minh Kha lại như sợ hãi điều gì, buông tay ra rồi lui lại mấy bước. Cậu xách kiếm lên lảo đảo chạy ra cửa động thở dốc. Đã nhiều năm qua, chưa khi nào cậu ta thấy chật vật như vậy.

Thật ra cách nay khá lâu cậu đã phát hiện bản thân mình phát sinh tình cảm với cô. Đó là thứ tình cảm mà cậu không thể tìm được cảm giác tương tự với bất kỳ ai khác.

Tạ Minh Kha xiết chặt chuôi thanh kiếm trong tay.

Cậu ta cố nhủ lòng rằng cô sống hay chết thì cũng không liên can gì đến mình. Chỉ vì hiện tại cậu cần cô mở kho báu để tìm ra những món hàng kia thế nên cậu sẽ không xuống tay với cô.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cậu ta lại đứng đấy trầm tư rất lâu. Lúc cậu ta quay vào trong động thì Hòa Lam đã thức dậy. Cô nhìn thấy quần áo cậu ta ướt sũng liền hỏi: “Em đã đi ra ngoài bao lâu rồi?”

Hòa Lam nhìn ra bên ngoài thấy trời quang mây tạnh, mưa cũng đã ngừng rơi.

"Cậu ta đã dầm mưa bao lâu rồi?"

“Không sao.” Tạ Minh Kha vẫn giữ nét mặt hờ hững như trước kia. Cậu ta tùy tiện kiếm chỗ đá bằng ngồi xuống, yên lặng gấp chong chóng tre. Nhưng có điều hôm nay cậu gấp không tốt, làm gãy hết con này đến con khác như thể trong lòng cậu có điều gì đang băn khoăn lo lắng làm khuấy động tinh thần cậu.

“Em sao vậy? Sắc mặt lạ quá!” Hòa Lam nhìn cậu ta hỏi.

“Không có gì. Chỉ là em chợt nghĩ thông suốt vài chuyện.” Có lẽ cậu ta chưa từng trải nên không hiểu những cảm giác xốn xang lạ lẫm trong lòng. Thế nên cậu ta mới có những phút giây nhìn chiếc chong chóng trong tay đến ngây ngô cả người.

Trước kia khi giết người, trong tay đều là máu tươi nhưng Tạ Minh Kha cũng không có gì cảm giác. Ánh mắt oán độc nguyền rủa của kẻ sắp chết có thể ám ảnh ai đó cả đời nhưng với cậu ta chỉ như không khí mà thôi. Thế giới của cậu ta là thế giới chém giết đầy rẫy xác chết, nồng mùi máu tanh nên cậu ta ngang tàng coi thường mọi thứ. Đến giờ cậu ta mới biết được trên đời này có thứ khiến cậu ta phải sợ hãi và ám ảnh mãi trong đầu...

Xem ra những gì cậu ta quen thuộc thì lại kinh tởm đối với nhiều người. Còn những thứ có vẻ bình thường đối với người khác thì cậu lại thấy mình không thể bình thường khi đối mặt, cậu lại thấy mình thật vô dụng không thể xử lý triệt để.

Sau khi ăn trái cây no bụng hai người bọn họ lại tiếp tục lên đường. Vì vết thương trên chân Hòa Lam còn mới nên Tạ Minh Kha chủ động lại bên cô cúi xuống cõng cô lên vai.

Bước chân cậu ta rất nhanh, đi suốt mấy giờ mà tốc độ không hề suy giảm. Thân thể cậu ta rắn chắc, cơ bắp cân đối dẻo dai. Cõng Hòa Lam đi cả buổi sáng mà Tạ Minh Tâm không hề có tý thở dốc.

Đến trưa thì bọn họ đi tới một cái trấn nhỏ.

Nhà cửa trong trấn đều thuộc dạng lụp xụp mái ngói tường rêu. Tạ Minh Kha đến gõ một căn nhà nhỏ thì có một bà lão nhiệt tình mở cửa tiếp đón bọn họ.

Ngôi nhà chỉ có ba căn phòng sơ sài, đến cửa phòng cũng không có mà chủ nhà chỉ che tạm lại bằng mấy tấm vải xanh lá cũ kỹ.

Bà lão dẫn Tạ Minh Kha đến một căn phòng trống. Cậu nhẹ nhàng đặt Hòa Lam nằm lên giường rồi tỉ mỉ tháo giày cho cô để kiểm tra vết thương. Mặc dù đã sát trùng nhưng qua mấy ngày bôn ba vùi dập dưới mưa rừng gió núi nên chân cô lại bị nhiễm trùng.

Không lâu sau bà lão quay trở lại với một lọ thuốc trên tay. Bà chân tình nói: “Đây là thuốc mà con trai tôi đi lính xài còn dư lại. Cậu xem đắp cho cô ấy đi. Hai người làm gì mà để đến nông nỗi này?”

Tạ Minh Kha suy nghĩ một chút rồi nói: “Tụi cháu đi lượm lặt ngũ cốc nhưng không ngờ lại đụng độ với một toán quân lính hung hăng nên xảy ra chuyện.”

Bà lão dời mắt nhìn Hòa Lam một cái thì lờ mờ đoán ra sự việc. Nơi này vốn là chỗ quân đội đóng đô nhưng phần lớn lại không có kỷ luật nghiêm minh nên bọn lính thấy cô gái xinh xắn là như mèo thấy mỡ, nhao nhao như bầy ong vỡ tổ cùng nhau xông lên quấy rối. Bà lão thở dài cảm thông nhưng không quên tranh thủ bưng lên chút đồ ăn cho hai người bọn họ rồi lui ra ngoài. Tạ Minh Kha nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô đang nghĩ gì nhưng cậu ta cũng không buồn giải thích.

Hòa Lam thấy khó xử vô cùng.

Một căn phòng cho hai người thì làm sao ngủ?

Mặc dù trước kia cô cùng cậu ta sống chung một nhà nhưng ít ra trong phòng cũng có rèm ngăn cách.

Tạ Minh Kha nhìn ra được suy nghĩ của cô nên buột miệng nói trước: “Chị ngủ trên giường đi.”

“Vậy còn em?”

Cậu ta dùng hành động để đáp lời cô... Cậu đi ra ngoài tìm sợi dây thừng quăng lên xà ngang rồi đạp mặt tường leo lên. Hòa Lam có cảm giác không tin vào mắt mình khi nhìn cậu ta leo thoăn thoắt lên trần nhà nằm ngủ vắt vẻo. Có người giữ thăng bằng tốt đến thế sao?

(Chắc cậu ta lượm được bí kíp của Cô Cô trong Tuyệt Tình Cốc quá!)

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà kéo chăn đắp kín người.

Bên ngoài trời đã tối đen như mực.

Hòa Lam rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Hai tay cô rút vào trong chăn chỉ để lộ ra khuôn mặt an nhiên say giấc làm cho người ta có cảm giác yên bình ấm áp quên đi thế giới giết chóc ngoài kia.

Tạ Minh Kha nằm trên thanh xà ngang nghiên mình nhìn xuống ngắm khuôn mặt cô, càng ngắm lâu lại càng cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng không đủ để thõa lòng.

Cậu ta lại nhớ tới đêm hôm đó một nhát cắt cổ họng Lý Mạn Xu, cô ta vừa che vết thương vừa nhìn cậu chằm chằm với cặp mắt oán hận cũng không làm cho cậu chớp mắt bận tâm.

Nếu như cô ta không làm phiền đến cậu và không bắt được nhược điểm của cậu thì có lẽ Tạ Minh Kha sẽ không xuống tay. Còn đằng này cô ta đã đoán biết được một chút nên cậu không thể tha mạng cho cô ta được.

Cậu ta phải trừ khử sạch các mối nguy hiểm, ai cũng không thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cậu.

Ngoại trừ...

Cậu ta nhìn Hòa Lam bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc thức dậy thì Hòa Lam đã thấy Tạ Minh Kha đã bưng nước tới cho cô rửa mặt. Hòa Lam thấy ngại nên nói với cậu ta: “Em cứ mặc chị. Để chị tự làm.”

Cậu ta cũng không miễn cưỡng mà ngồi yên ở đầu giường nhìn cô, thầm nghĩ lòng cô cũng dịu dàng như gương mặt cô vậy.

Hòa Lam rửa mặt xong, phát hiện cậu ta đang nhìn nên sờ sờ mặt mình hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Minh Kha cúi đầu bẻ bẻ mấy ngón tay đáp: “Không có gì.”

Hòa Lam chỉ cười mà không nói gì nữa.

Lúc bọn họ lên đường chuẩn bị rời khỏi trấn thì dọc đường có rất nhiều cô gái đứng chỉ trỏ bàn tán về cậu ta, có người còn to gan tặng cậu nụ hôn gió.

Hòa Lam nằm trên lưng cậu cười trêu: “Xem ra họ rất thích em kìa.”

Tạ Minh Kha không trả lời cô mà chỉ vững bước đi về con đường phía trước.

Phía sau lưng là một tràng âm thanh ồ ồ thất vọng.

Người trong thôn "Nhất Chi Hoa" cất tiếng than thở: “Thanh niên ưu tú như vậy mà sao lạnh lùng quá!!!”

“Nếu cô động lòng thì cứ đuổi theo người ta đi!” Phía sau có người đẩy tới làm cho một cô gái vừa than thở đỏ bừng đôi má.

Đối với người trong thôn họ đây chỉ là chuyện để mọi người đùa cợt vui vẻ một chút. Khi nhìn lại bóng hai người họ đã đi xa, dân trong thôn cũng tán ra người nào đi làm việc của người ấy.

Thôn làng khôi phục lại vẻ yên tĩnh thường ngày.

Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi trong trấn nhỏ, sức lực của họ đã hồi phục, tốc độ di chuyển cũng đã tăng lên rất nhiều. Mấy ngày qua đều là Tạ Minh Kha cõng Hòa Lam, cũng chính cậu xem bản đồ dò đường đi. Cô chỉ việc ngoan ngoãn làm một thanh chìa khóa, để cho cậu ta lo liệu mọi chuyện. Có lần Hòa Lam nói đùa: “Chị có phải là người tàn phế đâu.”

Tạ Minh Kha sững người đứng lại nhìn cô thật lâu, sau đó nói: “Vâng... Em biết rồi.”

Hòa Lam che miệng cười.

Cả hai đi đến khi mặt trời lặn thì cũng vừa kịp tìm thấy một hang động để dừng chân.

Trong động tối om, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón. Dưới chân thì ẩm ướt do trên đầu thạch nhũ nhỏ nước, trên mặt đất phát ra tiếng lách tách. Chân Hòa Lam còn chưa khỏi hẳn, cô vịn vách động mò mẫm đi về phía trước bỗng nhiên có bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay cô.

Hòa Lam muốn giật ra thì Tạ Minh Kha nhỏ giọng nói: “Suỵt...”

Hòa Lam nín thở lắng nghe âm thanh kỳ quái bên trong dội lại "Coong coong coong coong" giống như có loại động vật kết thành bầy trong hang sâu. Khi mắt cô vừa thích nghi được với bóng tối thì có một quầng đen lớn xông tới người cô. Tạ Minh Kha liền ôm cô vào lòng, che chắn bảo vệ cho cô.

Từng bầy từng bầy dơi bay qua ào ào làm bụi đá trong động bay lên mịt mù. Một lát sau mọi thứ mới lắng đọng xuống, không gian mới trở lại yên tĩnh như cũ.

“Không sao rồi.” Cậu ta nói như vậy nhưng bàn tay đặt trên eo cô dường như không có ý định buông xuống.

Hòa Lam ái ngại gạt tay cậu ta ra, lần mò vịn tường đá đứng vững lại.

Cô im lặng thật lâu.

Không khí giữa hai người họ bỗng dưng trở nên khác thường.

Một lúc sau, Tạ Minh Kha rút con dao ngắn trong giày ra nắm chắc trong tay, tay còn lại lôi kéo Hòa Lam: “Đi thôi“. Hòa Lam giãy ra thì cậu ta lại nói: “Nơi này không an toàn. Đừng buông tay em!”

Giọng nói cậu ta rất bình tĩnh, dường như không có ý gì khác nên làm cho Hòa Lam tự trấn an mình rằng cô đã quá nhạy cảm. Cô nghĩ vậy nên phối hợp với cậu ta chứ không giãy giụa nữa.

Cô bỗng nhớ tới Bạch Tiềm lúc trước cũng hay lôi lôi kéo kéo tay cô nhưng phong thái dịu dàng của cậu mang lại cho cô cảm giác ấm áp, an toàn còn truyền cho cô không khí vui tươi yêu đời. Còn giờ đây trong tình thế vội vã, cô chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận để cho Tạ Minh Kha lôi kéo.

Tạ Minh Kha dường như nắm rất rõ đường đi nước bước nơi này nên đoạn đường nào bị sụp thành lỗ hang cậu ta đều biết. Thế nên nếu không nhờ cậu ta nắm chặt tay Hòa Lam dẫn đường thì hẳn là cô đã lọt hố đến mấy lần.

Đi tiếp khoảng nửa giờ, ánh sáng cuối hang dần dần hiện rõ.

Chui ra khỏi hang động cao hơn nửa thân người, trước mặt họ giờ là khoảng đất trống đường kính rộng ước chừng năm sáu mét, bên dưới là một dòng suối dung nham nóng đỏ cuồn cuộn, bên trên là mấy sợi dây leo buông hờ, trong không khí bây giờ nồng nặc mùi khí mê-tan còn trên đầu thạch nhũ lại không ngừng nhỏ nước xuống...

Tạ Minh Kha phóng qua con suối trước rồi xoay mặt lại duỗi tay về hướng cô chờ.

Hòa Lam do dự nhưng rồi cũng cố nhún chân nhảy qua. Vết thương trên chân cô còn chưa khỏi hẳn, sức yếu lại gặp tiếp đất trơn nên cô bị trượt, cũng may là cậu ta đỡ dìu cô lại được.

Nhìn cô gái nằm trong vòng tay mình mà Tạ Minh Kha ngẩn người. Đến khi bị Hòa Lam đẩy đẩy thì cậu ta mới giật mình buông cô ra.

Đi tiếp vài bước cậu ta mới thấy bớt căng thẳng một chút. Khoảnh khắc vừa rồi chỉ diễn ra trong vài giây nhưng lại làm cậu tê liệt, chấn động tinh thần còn hơn lúc đấu kiếm giết người...

Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước bức tường đá. Tạ Minh Kha chỉ vào một vòng xoay bát quái trên bức tường rồi nói: “Cha nói cho em biết chỉ có chị mới mở được cánh cửa này.”

Hòa Lam chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra đây là thứ đồ chơi mà khi còn nhỏ mẹ cô đã dạy cho cô. Khi ấy cô không biết mẹ cô dạy cô để làm gì nhưng giờ cô đã hiểu. Mà lúc đó gia đình cô chưa phát sinh biến cố gì. Mẹ dạy cô có lẽ không mong một ngày nào đó cô sẽ tìm được mà chỉ muốn gửi gắm cho cô điều tốt đẹp nhất từ cuộc đời cha mẹ và mong muốn trưởng thành như những cô gái bình thường khác.

Thế nên chú Tạ mới không nói lại cho cô biết bí mật này.

Nếu như Hòa Lam không tìm được nơi này thì tất cả mọi bí mật sẽ chìm sâu xuống dưới đáy biển. Nhưng giờ chỉ cần cô động tay thì sẽ khơi màu mọi thứ...

Hòa Lam run run tay chuyển động vòng xoay bát quái. Một lúc sau tường đá phát ra tiếng "ken két" và cửa mở ra. Cô không hề gấp rút đẩy cửa bước vào trong mà chỉ đứng đấy nhìn đôi bàn tay phủ đầy bụi bặm của tháng năm đến mất hồn.

Tâm tình của cô bây giờ rất phức tạp.

Sau cánh cửa này có thể là kim ngân châu báu, có thể là vũ khí cũng có thể là bí mật quân sự quốc gia...

Mà cũng có lẽ còn lưu lại manh mối hung thủ đã sát hại cha mẹ cô.

Trừ Đỗ Dương ra còn có nhiều người khác nữa!

Hòa Lam đẩy cửa ra một cách dứt khoát.

Trong phòng ánh vàng kim đồng thời lóe lên làm chói mắt cô. Đời cô chưa từng thấy nơi nào có nhiều vàng đến như vậy. Vàng xếp thành khối ngay hàng thẳng lối như gạch xây nhà. Ngoài ra phòng còn nhiều cái rương gỗ, bên trong đầy ắp ngọc trai đá quý mà trước giờ cô chỉ được thấy qua trong sách vở báo chí.

Hòa Lam lại bỏ qua mấy rương châu báu bên ngoài mà đi sâu vào trong xem xét. Nơi này ngoài vàng và đá quý còn có vũ khí quân dụng.

Nhưng giây phút này cô không thấy hứng thú với mấy thứ đó mà cô điên cuồng tìm kiếm một món đồ. Rốt cuộc cô tìm được nó nằm trong một ngăn kéo bị khóa ở một góc phòng. Khi cô vừa nạy ngăn kéo ra thì Tạ Minh Kha đã nhanh tay chộp lấy cái hộp màu xanh dương quấn da dê cho vào tay áo.

“Em làm gì vậy?” Hòa Lam cảm thấy cậu ta có gì đó không bình thường.

“Cái hộp này là của em. Chị không xem giấy tờ bên trong được.”

“Đưa cho chị!” Hòa Lam không hiểu tại sao cậu ta lại làm như vậy nhưng trực giác cho cô biết rằng giấy tờ bên trong sẽ cho cô biết đáp án mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay. Tuy nhiên Tạ Minh Kha lắc đầu không đưa với vẻ mặt rất kiên quyết.

Hòa Lam điên cuồng giận dữ rút kiếm ra quát: “Em có đưa cho chị hay không?”

Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Trong bầu không khí như vậy bỗng có người chợt đẩy cửa bước vào nói: “Cậu ấy đương nhiên không thể đưa cho chị được bởi vì... cậu ấy sợ.”

Hòa Lam không dám tin quay đầu lại.

Bạch Tiềm vượt qua bức tường, chậm rãi rút kiếm bên người ra, chắn phía trước che chở cho cô.