Sáng hôm sau khi Trần Thanh tỉnh dậy, trên ghế bành chỉ còn lại mình cô. Ánh nắng buổi sớm uyển chuyển xuyên qua tấm rèm, rọi thẳng lên mắt khiến Trần Thanh cau mày quay đầu đi. Bởi vì nằm ngủ cùng Dương Nhật Đình trên ghế bành chật chội cả đêm, thứ hậu quả tìm tới cô đó là toàn thân chỗ nào cũng ê ẩm, chẳng khác tử tù bị rút xương là bao.
Trên người cô có thêm chiếc áo khoác Âu phục không biết được đắp từ bao giờ, hai cẳng chân trắng nõn thò ra ngoài không trung, cọ sát với ánh nắng ấm áp. Trần Thanh thần mặt nhìn trần nhà, bỗng dưng có cảm giác mình là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết dài tập. Mỗi khi có tình tiết gay cấn nào đó xảy ra thì buổi sáng hôm sau thức dậy, cảm xúc đầu tiên tìm tới nhân vật chính chỉ có mông lung, mờ mịt.
Trần Thanh chưa nghĩ mình sẽ nằm trong vòng tay Dương Nhật Đình ngủ suốt một đêm, ở một góc độ nào đó cô còn tưởng những gì đã xảy ra chỉ là chút choáng váng do thiếu ăn thiếu ngủ. Nghĩ một hồi lâu, cô kéo áo tây trùm lên kín mặt, buồn phiền muốn gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu.
Dương Nhật Đình rửa mặt xong, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh đó là cái đầu nhỏ của Trần Thanh hoàn toàn biến mất dưới lớp áo Âu phục to dày. Anh vuốt đỉnh tóc dính nước, bước đến kéo nhẹ chiếc áo xuống.
Ai ngờ áo vừa kéo xuống, đôi mắt to tròn như hạt nhãn liền xuất hiện. Dương Nhật Đình thoáng sửng sốt xong bật cười: "Hoá ra em dậy rồi à? Anh cứ tưởng em sắp chết ngạt rồi."
Ánh nắng nhu hoà chiếu lên bên sườn mặt của anh, soi sáng bừng đến từng cọng lông tơ. Vẻ điển trai cùng những giọt nước như sương sớm đọng trên mặt không khỏi khiến Trần Thanh ngẩn người, giống hệt bị một khung cảnh đẹp như tranh vẽ hớp hồn vậy. Những lúc như này, con người luôn vô thức muốn khám phá nhiều hơn nữa, muốn được xem nhiều hơn nữa.
Thấy cô chỉ chăm chú nhìn mình, Dương Nhật Đình cũng nghiêng đầu ngắm cô. Theo động tác của anh, một giọt nước rơi từ trên mặt người đàn ông xuống, đáp trúng lên má cô. Trần Thanh nhắm mắt lại theo phản xạ, vô thức bật ra tiếng kêu: "Uớt."
Cô vừa dứt lời, ngón tay thô ráp nọ tìm tới, quệt đi vết nước trên gò má non mềm. Xúc cảm ấm nóng từ đầu ngón tay anh cọ sát với da mặt để lại những bồi hồi khó tả, cuối cùng là sự xấu hổ tựa thiếu nữ tuổi mới lớn. Chưa kịp bắt được cảnh mặt cô chuyển sang màu đỏ, Dương Nhật Đình đã quay người đi.
Trần Thanh lập tức vùi nửa khuôn mặt của mình dưới lớp áo tây, chỉ để lộ mỗi vầng trán xinh xắn cùng đôi con ngươi trong vắt.
"Hôm nay anh không ở cùng em được, chiều tối anh sẽ qua đón em về nhà."
Nghe Dương Nhật Đình nói vậy, hòn đá trong lòng Trần Thanh lập tức được buông xuống. Cô vội ngồi dậy, không quan tâm chiếc áo Tây có tuột xuống làm lộ cảnh xuân trước ngực. Cô ngước mắt nhìn anh đang từ tốn buông tay áo sơ mi xuống, khấp khởi nói: "Cậu cứ xử lí chuyện của cậu đi, không cần vội đâu."
Chẳng cần Dương Nhật Đình phải đoán, giọng điệu vui sướng cùng biểu cảm hớn hở đã hoàn toàn bán đứng chút tâm tư nhỏ bé của cô. Anh liếc thấy bầu ngực trắng mềm gần như lộ một nửa ra ngoài không trung, mà cô vẫn ngây thơ không để ý điều gì.
Ánh sáng trong mắt Dương Nhật Đình tối đi một chút, cuối cùng vẫn là chút lí trí kéo anh trở về. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, rũ mắt cẩn thận đóng cúc tay áo: "Em không vội nhưng anh vội."
Nghĩ đến chuyện này, Dương Nhật Đình cười khẩy đánh giá: "Không khéo mọi người trong nhà đều tưởng chúng ta ly hôn rồi đấy."
Trần Thanh thật muốn nói với anh rằng tin đồn hai người lục đục đã sớm lan ra khắp thành Giang Lâm rồi, nhưng cô nhận ra thật không khôn ngoan khi nói ngay vào lúc thế này.
Đến lúc quần áo đã gọn gàng, Dương Nhật Đình nói với cô: "Em nên dậy đi thôi, người làm của em đến tiệm được nửa tiếng rồi đấy."
Trần Thanh rụt vai lại, gật gù một cách ngoan ngoãn. Cô suýt quên mất mình đang lừa gạt Dương Nhật Đình về công việc ở quán trà, nếu để anh biết được cô chưa từng bước chân ra khỏi phòng nghỉ thì không biết anh sẽ xử lí cô như thế nào nữa. Nói sao làm vậy, chẳng cần anh nhắc nhở đến lần hai thì Trần Thanh đã đứng dậy đi rửa mặt.
Dương Nhật Đình nhặt chiếc áo bị cô bỏ lại trên ghế bành, đưa lên mũi thì chỉ ngửi thấy toàn mùi hương từ cô. Tuy xà phòng ở đây là loại rẻ tiền mà anh không dám dùng tới, nhưng kì lạ làm sao mà anh lại thấy nó thơm vô kể.
Nhất là khi ngửi trực tiếp trên người Trần Thanh...
Dương Nhật Đình bất giác xoa mũi, tự dè bỉu bản thân là một người bỉ ổi. Anh không khoác áo nữa mà chỉ vắt trên tay, giống như mặc lên người thì tâm sẽ loạn, cũng giống như sợ mặc lên rồi thì mùi hương của cô sẽ biến mất.
Lâm Hải đã đánh xe tới trước cửa tiệm trà chờ từ sớm. Thấy Dương Nhật Đình bước ra mà mũ áo không chỉn chu như thường ngày, anh ta tò mò song cũng không dám hỏi. Anh ta chào một tiếng "Cậu chủ" rồi mở cửa xe cho Dương Nhật Đình ngồi vào.
Lúc hai người đã yên vị trên xe, Lâm Hải hỏi người phía sau: "Giờ đến thẳng thương hội chứ ạ?"
"Ừ." Dương Nhật Đình đặt chiếc áo khoác lên lòng.
Anh ngẫm nghĩ vài giây rồi lãnh đạm nói tiếp: "Lịch hẹn đến sòng bạc tối nay hủy đi, chuyển lời cho bọn họ là nếu không bán miếng đất đó thì chúng ta dừng hợp tác."
Lâm Hải thoáng ngạc nhiên trước sự thay đổi quyết định chóng mặt của anh: "Cậu Đình, ông Joseph hiện đang là đối tác lớn của chúng ta..."
Miếng đất mà Dương Nhật Đình đang nhắm tới thuộc quyền sở hữu của doanh nhân người mỹ tên Joseph. Ông ta có câu kết với chính phủ nên sở hữu rất nhiều bất động sản trong nước, còn được xem là ông trùm trong giới. Joseph là một tên đàn ông láu cá, thích rượu và gái đẹp, đặc biệt say mê đánh bài đánh cược. Suốt mấy tuần vừa qua, Dương Nhật Đình ra vào sòng bạc và trở thành tiêu điểm của các tờ báo lá cải cũng chỉ vì muốn lấy được mảnh đất của Joseph.
"Không sao." Anh thờ ơ tiếp lời: "Ông ta tuy lắm chuyện nhưng cũng là người khôn ngoan. Không thể để ông ta ỷ mạnh mà làm càn được."
"Vâng." Lâm Hải gật đầu.
...
Như đã hẹn, chiều tối Dương Nhật Đình một lần nữa xuất hiện tại tiệm trà. Ban đầu, Trần Thanh lấy làm lạ vì anh lại tới sớm như vậy song cũng chỉ biết ngoan ngoãn theo anh lên xe.
Biệt thự nhà họ Dương nằm trong biệt khu riêng tại đại lộ Hoa Quyên, chính là căn biệt thự mang đậm phong cách kiến trúc của phương Tây. Ông Dương vốn là trí thức từng du học ngoại quốc, do đó khi về nước thì những phong cách và sở thích của ông đều bị ảnh hưởng nhiều từ văn hoá nước ngoài. Nhà họ Dương làm kinh doanh chủ yếu với người ngoại quốc, dẫu cho việc đấy vướng phải vô vàn thù ghét của người thành Giang Lâm.
Tuy vậy, nhờ những tư tưởng tiến bộ và tầm nhìn xa trông rộng, việc kinh doanh của nhà họ Dương chẳng mấy chốc đã trở thành cây đại thụ phủ bóng khắp phía Bắc, nghiễm nhiên biến họ trở thành người được săn đón nhất. Sau khi ông Dương về hưu, con trai cả Dương Nhật Đình bước lên tiếp quản công việc của gia đình. So với cha mình, năng lực của anh cũng chẳng hề kém cạnh, thậm chí còn có phần sắc sảo hơn. Một người vừa có tài vừa có sắc, không chỉ nho nhã lễ độ mà còn ưu tú xuất sắc, chính là mẫu người trong mộng của tất cả các cô gái.
Và Trần Thanh chính là kẻ ngốc nghếch may mắn đã "cướp" được anh.
Xe ô tô dừng trước cửa biệt thự nhà họ Dương, Dương Nhật Đình và Trần Thanh cùng xuống với nhau. Biết cậu cả về, người làm cùng nhau ra đón anh, tất nhiên cũng hết sức bất ngờ vì thấy Trần Thanh đi đằng sau.
"Chuẩn bị thức ăn đi." Dương Nhật Đình ra lệnh.
Người làm đáp: "Vâng, thưa cậu."
Nghe thấy tiếng xe đã về, Tố Lam liền khoác áo choàng đi xuống tầng. Trong ấn tượng của Trần Thanh, mẹ chồng là người khó tính vô cùng. Có lẽ vì vốn xuất thân từ phương Đông mà bà rất xem trọng công dung ngôn hạnh ở phụ nữ, nhưng Trần Thanh lại chẳng có đầy đủ những yếu tố đó. Mỗi khi đối diện với mẹ chồng, cô luôn có cảm giác bao nhiêu sức nặng như đeo chì đều đổ lên vai mình.
Tố Lam nhẹ nhàng đứng trên cầu thang nhìn xuống, bao nhiêu quyền uy của bà chủ gia đình đều thể hiện rõ mồn một. Tuy đã có tuổi nhưng trông bà vẫn trẻ trung xinh đẹp, thật không khó để nhận biết vẻ đẹp của Dương Nhật Đình chính là được di truyền từ bà.
"Cậu cả về rồi à?" Giọng Tố Lam không nhanh không chậm. Bà đánh mắt ra sau, cũng nhàn nhạt chêm lời: "Mợ cả cũng vậy."
Trần Thanh cúi đầu, đến cả thở cũng không dám làm mạnh: "Con chào mẹ."
Cô có thể tùy ý bay nhảy bên ngoài khi không có những ánh mắt đánh giá từ phía gia đình chồng, nhưng chỉ khi đặt chân về nhà, cô lại trở thành con cún ngoan ngoãn chẳng dám quậy phá bao giờ. Có lẽ vì rất sợ. Hồi còn ở nhà, Trần Thanh chưa từng để tâm đến ánh mắt của ai vì cô biết có cha mẹ đứng sau chống lưng, tuy nhiên ở đây cô chỉ có một mình, mọi thứ đều kìm kẹp khiến cô khó thở cực kì.
Dương Nhật Đình thư thả vòng tay qua eo Trần Thanh, kéo nhẹ cô sát vào người mình. Anh mở lời: "Mẹ chưa ngủ à?"
Tố Lam miết nhẹ vạt áo choàng, nói lời ẩn ý bằng giọng điệu không thể bình tĩnh hơn: "Nhiều người về mà, phải xuống nhìn một chút mới đúng lễ nghĩa."
Trần Thanh thấy sau lưng mình bắt đầu úa ra mồ hôi. Cô im như thóc, ngoài việc núp vào người Dương Nhật Đình ra thì chẳng biết làm gì khác.
Trần Thanh thực sự ghét cay ghét đắng những tình huống ngạt thở kiểu này. Khi còn nhỏ, mỗi lần cô gây hoạ chị cả sẽ đứng bên cạnh cha yêu cầu ông có biện pháp cứng rắn xử lí cô. Cái nhìn nghiêm khắc của cha và vẻ mặt khinh thường của chị cả luôn vô hình trung khiến cô bức bối vô kể, thậm chí còn muốn làm một kẻ hèn trốn đi và không bao giờ xuất hiện nữa. Thế nhưng cô nào có nổi một phút giây được như ý nguyện.
Dương Nhật Đình mỉm cười chán chường: "Mẹ nên nghỉ ngơi đúng giờ vẫn hơn, đừng thức muộn quá."
Tố Lam im lặng không nói gì nữa.
Bỏ qua cái nhìn đăm đăm của bà, Dương Nhật Đình thản nhiên dẫn Trần Thanh đi vào phòng trong.
Để mà nói thật, từ ngày bước chân vào nhà họ Dương, Trần Thanh nhận ra tất cả bọn họ đều có tính cách y hệt nhau. Cha chồng, mẹ chồng, Dương Nhật Đình, mọi người luôn đối xử với nhau bằng thái độ rất lạnh nhạt và thờ ơ, nếu không vì máu mủ tình thân thì không có ai nghĩ rằng bọn họ là người một nhà. Họ chưa từng để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, đương nhiên Trần Thanh cũng chưa từng có cơ hội đoán được bọn họ suy nghĩ điều gì trong đầu.
Cô chẳng khác nào một con vịt đi lạc vào bầy thiên nga vậy.
Thấy khuôn mặt nhỏ sợ sệt đến tái nhợt, Dương Nhật Đình buông lời châm biếm: "Lúc bỏ nhà đi mấy ngày không thấy em sợ gì, sao bây giờ lại lo lắng thế?"
Trong mắt anh nhiễm ý cười, có chút chờ mong xem phản ứng của cô. Trần Thanh nghe lời trêu ngươi của anh, cô ủ dột lầm bầm: "Cậu cứ thử bị phạt xem..."
"Sao cơ?" Dương Nhật Đình không nghe rõ lời cô nói.
Trần Thanh đương nhiên không dám nhắc lại cho anh nghe, ngược lại còn giả ngốc ngồi xuống giường cởi áo choàng ra. Bên trong cô mặc một chiếc váy lam nhạt có thắt nơ ở cổ, cũng là chiếc váy tử tế nhất mà cô đem theo khi trốn đến tiệm trà trú thân.
Dương Nhật Đình không hài lòng trước cái kiểu mắt điếc tai ngơ này. Anh đút hờ một tay vào túi quần, một tay vươn tới nâng cằm cô lên: "Lơ anh à?"
Bị anh ép ngẩng lên, Trần Thanh liền tỏ vẻ vô tội: "Nào có. Em chỉ đang bận tâm thôi."
Dương Nhật Đình thật sự hết cách đối phó với sự giả bộ đầy vụng về đó. Anh véo chóp mũi cô: "Nhiều khi em khó hiểu thật đấy."
Bỗng nhiên bị ụp nồi to như vậy, Trần Thanh không khỏi bất bình. Cô muốn phản bác rằng không phải cô mà anh mới chính là người khó hiểu. Rõ ràng bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa, sao cứ phải ra vẻ quan tâm cô đến vậy. Không phải bọn họ cứ lơ nhau đi mà sống thì sẽ tốt hơn sao?
Nghĩ nhiều là thế song Trần Thanh chỉ dám cất nó ở trong lòng. Cô xụ mặt: "Em cũng chẳng mong chờ có người hiểu em."
Lời nói của cô nghe thật nghiêm túc làm sao, song nét mặt lại tràn ngập vẻ hờn dỗi, giống hệt một cô bé con đang khó chịu vì không được người lớn cho kẹo. Dương Nhật Đình nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước mùa xuân ấy, đầu óc liền mộng mị không thể suy nghĩ được gì.
Anh cúi người xuống, khẽ cười rủ rỉ bên tai cô: "Vậy để anh hiểu em nhé?"