Nói Thay Lời Người Chết

Chương 35: 35




Lời này làm cho Lưu Xuân Hồng ngơ ngẩn.

Vốn là bà ta còn định lợi dụng thân phận phụ nữ của bản thân để làm ầm ĩ, giờ lại không dám nữa.Dù sao thì người xúi giục con gái dụ dỗ Trương Dương chính là bà ta, nếu thật sự bị công khai thì bà ta sẽ chết đuối dưới nước bọt của dư luận.Nhân lúc bà ta còn đang ngẩn người, mấy người bảo vệ của trung tâm nhanh chóng đẩy túi thi thể vào phòng giải phẫu.Chu Hải và Bàn Tử sóng vai đi vào phòng thay quần áo, tiểu Lương và người cảnh sát bị thương kia cũng đi theo.Xử lý qua loa vết thương xong, Chu Hải nhìn người cảnh sát hình sự kia.“Báo với đội trưởng Vương của các cậu, điều tra quan hệ giữa vợ chồng nhà này với cha mẹ của Trương Dương.

Từ từ, nếu đã điều tra thì điều tra cả năm nhà đi.


Còn nữa, những vấn đề liên quan đến thời gian đều phải được chứng thực.

Tôi có cảm giác hung thủ đang ở trước mắt.”Bàn Tử nhanh chóng xử lý thủ tục liên quan rồi quay trở về như vũ bão.Gần đây vì bị Chu Hải ảnh hưởng, Bàn Tử cũng trở nên hứng thú hơn với giải phẫu, ba người thay quần áo rửa tay xong thì vào phòng giải phẫu.Tiểu Lương mở túi thi thể ra, hét to lên rồi nhanh chóng lùi về sau ba bốn bước.“Á! Trời ơi! Cô bé, cô bé, cô bé đang mở mắt!”Bàn Tử huých vai Tiểu Lương một cái, chớp mắt nói nhỏ: “Này! Nhãi ranh, đừng có hét hò tùm lum thế, chưa nghe chết không nhắm mắt bao giờ à? Tôi không sợ người chết mà sợ tiếng hét của cậu đấy.”Chu Hải liếc Tiểu Lương một cái.“Mí mắt là một tập hợp cơ vòng.

Sau khi cơ thể tử vong, mọi cơ bắp trong cơ thể đều thả lỏng, khi sự co cứng tử thi bắt đầu, mí mắt sẽ hơi lỏng ra.

Nhưng tình trạng trừng to hai mắt như Mã Khả Khả không thường xuyên xuất hiện, xác suất xảy ra thấp.


Tôi nghi ngờ việc này có liên quan đến trạng thái trước khi chết của cô bé.”Bàn Tử đẩy Tiểu Lương đang đứng chắn trước mặt ra, nuốt một ngụm nước miếng.“Ý của cậu là trước khi chết cô bé hoảng sợ tột độ nên mới trừng lớn hai mắt, cho nên bây giờ cơ thể như bị bấm nút tạm dừng?”Chu Hải gật đầu: "Hung thủ làm tóc cô bé rối tung lên chính là để che đi đôi mắt.

Khi người quen gây án thì sẽ không dám nhìn thẳng vào người chết vì tâm lý hổ thẹn."Ba người hợp lực tách quần áo của Mã Khả Khả ra, xếp lần lượt lên chiếc kệ bên cạnh."Đáng tiếc, cô bé xinh thế này." Bàn Tử vừa nói vừa chép miệng.Chu Hải không để ý đến lời nói của Bàn Tử, bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể.Nửa trước của tay áo đồng phục có vài mảnh vụn thân cây khô.Bởi vì Mã Khả Khả chết do ngạt khí cho nên quần lót có dính vật bài tiết do tiểu tiện.Dây giày trên cổ tay và cổ của người chết được gỡ xuống, quay chụp cách quấn và buộc xong, họ cho chúng vào túi vật chứng để đưa đi kiểm tra.Chu Hải gật đầu: "Hung thủ làm tóc cô bé rối tung lên chính là để che đi đôi mắt.

Khi người quen gây án thì sẽ không dám nhìn thẳng vào người chết vì tâm lý hổ thẹn."Chu Hải chỉ vào chỗ thắt nút rồi giải thích: "Nhìn đây này! Cách thắt dây này giống hệt dây buộc cổ tay của Chung Dật San."Khuôn mặt của Bàn Tử nhăn nhó, khóe miệng nhếch lên."Chỉ với cái nút buộc này mà cậu kết luận Chung Dật San và Mã Khả Khả bị cùng một hung thủ giết chết à?""Đó chỉ là một phần của lý do.

Cách lựa chọn hiện trường gây án và thói quen kiểm tra xem nạn nhân đã chết hay chưa đều nói rằng hung thủ gây án là cùng một người!""Chung Dật San chết vì mất máu quá nhiều cơ mà? Còn cô bé này bị siết cổ chết, khác nhau nhiều đấy."Chu Hải liếc nhìn Bàn Tử và Tiểu Lương bên cạnh."Có nhớ con dao cắm ở phần âm đạo của Chung Dật San hay không?"Hai người kia gật đầu."Nhớ chứ!".