---Đọc full tại Truyenfull.vn--- Những chiếc lá đầu cành đã khô héo úa vàng từ lâu, bị cơn gió lạnh thổi bay thành vòng.
Sau khi tiết học cuối cùng vào buổi chiều của ngày thứ ba kết thúc, Bồ Thần thu dọn tập vở, chờ Trác Huyên để cùng đến căn tin.
Môn học nào Bồ Thần cũng ngồi bàn đầu, thuận tiện để hỏi giáo viên các vấn đề và lúc điểm danh có thể trả lời kịp lúc, hai người bạn cùng phòng ký túc xá thì thích ngồi hàng ghế sau hơn, chỉ có Trác Huyên là ngồi chung với cô ở phía trước.
"Bồ Thần, chờ một chút." Ở phía sau phòng học vang lên giọng nói của lớp trưởng Trần Viễn Dương.
Cô với Trần Viễn Dương xem như đồng hương, quê nhà của anh ấy là một huyện cấp thành phố thuộc Tô Thành, tiếng địa phương không khác nhau lắm, kỳ nghỉ tháng mười một vừa rồi là cô ngồi cùng một toa tàu điện với Trần Viễn Dương để về nhà, hai người trò chuyện suốt đường đi, anh ấy vô cùng chăm sóc cho cô, và cũng không mất kiên nhẫn khi cô phải dùng tới điện thoại để gõ chữ.
Ngoài bạn cùng phòng thì cô tiếp xúc với Trần Viễn Dương là nhiều nhất.
Đợi Trần Viễn Dương đi đến phía trước, Bồ Thần hỏi: [Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?]
---Đọc full tại Truyenfull.vn--- Trần Viễn Dương lấy cuốn sách giáo khoa ra, có vài lời không có cách nào nói trước mặt Trác Huyên, anh ấy ra dấu với Bồ Thần: "Vừa đi vừa nói." Anh ấy lại bổ sung thêm một câu: "Là chuyện trên phòng quản lý."
Một tia nhìn còn sót lại của Trác Huyên liếc sang Trần Viễn Dương, cảm xúc nơi đáy mắt cô ấy phức tạp, đầu ngón tay ra sức nắm dây kéo ba lô, cuối cùng thong thả kéo lên, cô ấy nhìn về Bồ Thần, "Tớ đi căn tin lấy cơm trước, vẫn ăn như cũ phải không?"
Bồ Thần gật đầu, bắn tim với cô ấy.
Trác Huyên rời đi trước, đón lấy ánh mặt trời của buổi chiều tà, chỉ để lại một bóng lưng vừa mạnh mẽ vừa bướng bỉnh.
Bạn trong lớp cũng không lấy làm thích Trác Huyên cho lắm, nói cô ấy tự cao tự đại, cả ngày mặt mày nghiêm nghị, quá coi trọng bản thân mình.
Thế nhưng Bồ Thần không cảm thấy như vậy, biểu hiện của Trác Huyên giống như đóa hoa hồng cắm trong bình nước ở ký túc xá, đẹp đẽ gai góc, thật ra cô ấy là những giọt nước đọng trên cánh hoa, mềm mại và nhạy cảm.
Ra khỏi tòa giảng đường, Bồ Thần hỏi Trần Văn Dương: [Có phải cần điền vào bảng gì không?] Hoàn cảnh của cô đặc biệt, từ hồi khai giảng tới cũng đã thể hiện rõ vài lần, cô cứ tưởng lần này cũng đại khái là việc này.
"Không phải." Trần Viễn Dương dường như có gì đó khó nói, anh ấy cuộn tròn cuốn sách trong tay vài lần, thẳng thắn: "Thật ra không phải chuyện trên phòng quản lý, khi nãy tớ nói liều. Tớ.... muốn theo đuổi Trác Huyên, hẹn cậu ấy hai lần cậu ấy đều bảo không rảnh, tớ cũng không còn cách nào khác, chung phòng ký túc xá với cậu ấy tớ chỉ thân với mỗi mình cậu, chẳng phải mối quan hệ giữa cậu với cậu ấy tốt đẹp sao, đợi cậu ấy rảnh cậu nói với tớ, tớ mời các cậu bữa ăn."
Bồ Thần không đồng ý ngay lập tức, cô vẫn chưa rõ suy nghĩ của Trác Huyên, mặc dù không nhắc gì tới năng lực và dáng dấp của lớp trưởng, nhưng lỡ như Trác Huyên không thích thì sao.
Tình cảm là chuyện không có lý lẽ nhất.
[Nếu như có thể giúp, tớ nhất định sẽ giúp.]
Trần Viễn Dương hiểu Bồ Thần đứng về phía Trác Huyên, thế cũng đúng thôi, "Cảm ơn cậu."
Anh ấy đã hẹn người đi chơi bóng, đi nửa đường với Bồ Thần thì tách ra.
Bồ Thần như có điều suy nghĩ, nhưng rồi đi thẳng một mạch tới căn tin.
Trác Huyên đã lấy xong hai phần cơm, đang ngồi chờ cô.
Bồ Thần ngồi ở đối diện với cô ấy, đặt ba lô sang ghế ngồi trống bên cạnh, cô biết phần cơm này bao nhiêu tiền, gửi một bao lì xì cho Trác Huyên.
Trách Huyên cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, hỏi cô: "Trên phòng quản lý lại muốn cậu điền bảng gì à?"
Bồ Thần lắc đầu: [Không phải điền bảng biểu, lớp trưởng có việc riêng tìm tớ.]
Trác Huyên nghe thấy hai chữ "việc riêng" muốn ấn vào điện thoại đặt bên cạnh, trước nay cô ấy chưa từng quanh co với Bồ Thần, muốn hỏi là hỏi thẳng luôn: "Có phải lớp trưởng tìm cậu để hỗ trợ không?"
Bồ Thần khẽ rùng mình.
Chỉ một động tác đơn giản như này, Trác Huyên đã biết ngay mình đoán trúng.
Cô ấy thở dài, chẳng nói gì cả, bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn cơm.
Bồ Thần hỏi thăm dò cô ấy: [Cậu có biết lớp trưởng thích cậu không?]
Trác Huyên lên tiếng "Ừ", cũng chẳng có gì phải giấu giếm, "Cậu ấy hẹn tớ, tớ từ chối, tớ bận đi làm thêm đâu có rảnh mà đi ăn, không muốn có quan hệ gì với cậu ấy cũng là thật."
Cô ấy gắp vài sợi mì lên miệng.
Trác Huyên giống như nghẹn lại ở cổ họng, nuốt xuống mấy hạt cơm với vẻ khó khăn, cuối cùng tinh thần ảo não lắc đầu.
Bồ Thần không nhìn lầm, lúc nãy Trác Huyên lắc đầu, vậy là có thích lớp trưởng.
Đầu óc cô mơ hồ: [Cậu thế này chả phải là mâu thuẫn à?]
Sau khi hỏi xong cô mới dần nhận ra: [Có phải cậu muốn thử thách cậu ấy không?]
"Không phải, chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ qua lại với cậu ấy." Trác Huyên vô ý cắn trúng môi, chỗ bị hàm răng cắn trúng trắng bệch, giọng nói không khỏi hạ thấp: "Kiểu người vừa nghèo vừa chết vì sĩ diện như tớ, không xứng nói chuyện yêu đương."
Bồ Thần thương xót cho cô ấy: [ Cậu đừng nói bản thân mình như vậy, không có gì mà xứng với không xứng. Tớ cũng nghèo, vả lại có ai mà không có lòng mang hư vinh, cậu xem tớ chẳng phải cũng đang yêu đương à.]
Trác Huyên lắc đầu, hoàn cảnh của cô ấy vốn không giống với Bồ Thần.
"Ngoài cậu ra, không ai biết tớ còn có hai đứa em gái, cũng không biết nhà tớ nghèo như vậy."
"Tớ phải đi vay tiền mới có tiền nộp học phí."
"Tớ phải sống dựa vào tiền đi làm thêm, còn phải phụ giúp trong nhà, hoàn cảnh gia đình tớ là vậy." Nói ra khiến người ta hít thở không thông, cũng chẳng thay đổi được gì.
Bồ Thần nghe đến đây, nhớ tới lần đầu tiên đi khu vui chơi với Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương, cô không nỡ đi đổi tiền để chơi gắp thú, còn phải để ý đến thể diện nên chỉ có thể chơi mấy trò chơi nhỏ.
Ngày đó mang đủ loại mùi vị và cảm giác, đến nay kí ức vẫn còn mới nguyên với cô.
[Tớ biết cảm giác đó.]
"Cậu không tưởng tượng ra được mức độ nghèo của nhà tớ đâu." Trác Huyên nói tới Trần Viễn Dương, "Tớ không thể nào yêu đương với cậu ấy." Bởi vì không thể dùng bản thân trong thực tế để đối diện với anh ấy, cô ấy vừa tự ti lại hư vinh, không muốn để người khác biết cô nghèo. Cô ấy phải tiết kiệm tiền sinh hoạt, lại còn phải sống chết học tập để giành học bổng, không có tiền không có thời gian, còn chưa có công việc để gánh vác khoản nợ, chuyện yêu đương với cô ấy là quá xa xỉ.
Chút lòng tự tôn trong chuyện này, thật ra sớm đã vứt xuống bùn nhão đất đai, nhưng cô ấy vẫn không bằng lòng buông tha.
Ăn xong cơm, Bồ Thần và Trác Huyên ra khỏi căn tin.
Ánh mặt trời trở nên u tối, hoàng hôn bao trùm lên trên sân trường, con đường nhỏ rơi đầy lá khô, bằng phẳng mang chút ít hiu quạnh.
Điện thoại Trác Huyên vang lên, là điện thoại của người nhà của học sinh, cô ấy làm gia sư cho hai nơi, cuộc điện thoại này là của mẹ cô bé học sinh cấp hai gọi đến, nói là thứ bảy cô bé có bài thi, hỏi tối nay cô ấy có rảnh để đến dạy phụ đạo hay không.
"Dạ được, cháu qua ngay bây giờ."
Trác Huyên vốn đã hẹn xong với Bồ Thần là đến thư viện tự học, trước mắt chỉ có thể thả bồ câu (1) với cô: "Thứ bảy này tớ không đi học, lúc đó tớ cùng đi tự học với cậu."
(1) Ý định không trung thực để thực hiện một cuộc hẹn khác thay vì đến cuộc hẹn đã định.
Bồ Thần đề nghị: [Thứ bảy này thời tiết cũng không tệ, hay là chúng ta đi leo núi?]
Trác Huyên biết Bồ Thần muốn dẫn mình đi giải khuây, cũng không từ chối ý định tốt của cô.
Trác Huyên vội vã đến nhà xe lấy xe, Bồ Thần mang sách vở của Trác Huyên trở về ký túc xá, trong phòng không có người, cô cũng không định đi thư viện nữa, mở máy tính ra xem tài liệu.
Tin nhắn thoại của Triệu Thù đến như đã hẹn.
"Thần Thần, ăn cơm chưa đó, đã ăn món gì?"
"Hôm nay có cùng với Tần Dữ phát cẩu lương không, mấy người trong ký túc xá của cậu đã bị nghẹn vì cẩu lương hay chưa?"
Bồ Thần nghe hết hai câu, sau đó kể cho Triệu Thù nghe cơm tối mình đã ăn gì.
Còn về câu hỏi thứ hai của Triệu Thù, cô tự động làm lơ.
Triệu Thù: "Trời trở lạnh rồi, mùa đông ở Bắc Kinh khô lạnh, tớ đề cử vài loại kem dưỡng da chất lượng tốt cho cậu."
Khoảng thời gian tiếp theo, cô đều nói chuyện với Triệu Thù về mỹ phẩm dưỡng da.
Triệu Thù bị ám ảnh bởi hình bóng của Bành Tĩnh Dương, trong tâm trí cô ấy như thể có gắn một cái chuông báo, vừa đủ mười phút là kết thúc tán chuyện, bảo Bồ Thần học hành tiếp.
Khi đó, bốn người kết bạn cùng nhau đến thư viện trong kỳ nghỉ, cô ấy thích nói chuyện, còn Bành Tĩnh Dương thì cố chấp phiền phức nhắc nhở cô ấy, để cô ấy không ảnh hưởng tới chuyện học hành của Bồ Thần.
Dần dà tạo thành phản xạ có điều kiện.
[Thần Thần, cậu đọc sách đi, tớ cũng chuẩn bị đến phòng tự học, phấn đấu để nâng cao bản thân, cậu ở Bắc Kinh chờ tớ (hôn hôn)]
Bồ Thần rất mừng vui, cuối cùng Triệu Thù cũng đã bước ra khỏi cái bóng ám ảnh từ lần thất bại thi đại học.
Cô trả lời: [Một lời đã định.]
-
Boston lúc này, nắng sớm trải khắp sân.
Tần Dữ vừa thức dậy chưa bao lâu, không kịp ăn sáng, nói trước một tiếng chào buổi sáng với Bồ Thần, gửi cho cô một cái icon ôm ôm.
Sau đó, Bồ Thần trả lời lại bằng một bức ảnh động hôn hôn.
Tần Dữ được yêu thương mà lại lo sợ, từ lúc bọn họ quen nhau, cô chưa từng gửi cho anh loại ảnh động như này, bức ảnh động này còn là lúc trước anh gửi cho cô, cô lưu giữ lại.
Có thể do trong lòng cô thận trọng, lúc ở bên cạnh anh, cô chưa từng nhõng nhẽo với anh, cũng chưa từng nổi nóng với anh.
Trong mắt cô như thể mọi phương diện của anh đều tốt đẹp.
Tần Dữ trả lời Bồ Thần: "Đợi đến lúc gặp mặt, em cũng phải chủ động hôn anh."
Anh đang định ấn gọi video call tán gẫu với cô thì điện thoại có cuộc gọi đến, là mẹ gọi tới.
Tần Minh Nghệ biết lịch học của con trai, tính toán chuyện lệch múi giờ, lúc này con trai không có lớp.
Từ trước tới nay bà nói chuyện rõ ràng mạch lạc, không vòng vèo: "Hai ngày nay mẹ lo xong những vụ án trong tay rồi sẽ bay sang đó nghỉ ngơi, vừa vặn trải qua lễ Tạ ơn với con."
Tần Dữ: "Mẹ không cần qua đâu, thứ năm này con về Bắc Kinh."
Tần Minh Nghệ tất nhiên biết con trai về Bắc Kinh làm gì, bà không ngờ rằng đã mấy năm trôi qua, độ mặn nồng trong tình yêu giữa con trai và Bồ Thần không thuyên giảm mà tăng cao.
Cách kỳ nghỉ đông của anh cũng chỉ có hai tuần, đã ở nơi đất khách quê người ba tháng rồi, bây giờ thậm chí có hai tuần mà anh cũng không chờ nổi, lễ Tạ ơn chỉ được nghỉ mấy ngày mà cũng muốn quay về.
Anh đã quyết định trở về, bà cũng không thể ngăn cản được.
Tần Minh Nghệ cũng không nói nhiều: "Vậy mẹ đi Bắc Kinh, vừa đúng lúc thăm luôn bà ngoại ông ngoại của con."
Bà lật cuốn lịch, hỏi: "Mấy giờ con đáp xuống Bắc Kinh? Mẹ đi đón con."
Tần Dữ tự có sắp xếp của mình, mẹ chỉ cần đến sân bay một cái là kế hoạch sẽ rối loạn.
Anh từ chối ý tốt của mẹ: "Mẹ à, mẹ cứ lo việc của mẹ đi, không cần phiền phức vậy đâu, Bồ Thần đi đón con."
Tần Minh Nghệ còn nói được gì chứ, bà duy trì sự bình tĩnh trên gương mặt: "Vậy con nghỉ lễ vui vẻ. Đúng rồi, con về được mấy ngày?"
Tần Dữ không nói thật: "Hai ngày rưỡi ạ."
Tần Minh Nghệ: "Ừ."
Chủ đề nói chuyện cũng đến đó thì thôi, không bàn luận sâu thêm, bà lại hỏi về tình hình học tập của anh.
Nói xong điện thoại với mẹ, Tần Dữ gửi tin nhắn cho bố: [Con nói với mẹ con về Bắc Kinh hai ngày rưỡi thôi, tới khi đó bố đừng để lộ chuyện.]
Thật ra anh được về bốn ngày rưỡi, anh muốn ở cạnh Bồ Thần thêm hai ngày.
Đêm nay Hà Quân Thạc có xã giao, ông gác ly rượu, bấm mở điện thoại, nhìn xong thì không khỏi nhíu mày: [Chẳng phải trước nay con không sợ mẹ con sao, sao lại hoảng hốt thế?]
Tần Dữ: [Không phải con sợ mẹ con, mẹ mà biết con về bốn ngày rưỡi, lúc đó kiểu gì cũng sắp xếp cho con đủ loại liên hoan, bây giờ con không phải mười mấy tuổi, nếu mà tổ chức liên hoan con không đến lại khiến người khác nghĩ con không có giáo dục, sau này còn ai qua lại với con?]
Hà Quân Thạc xoa trán không nhanh không chậm, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Tần Dữ quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ về Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, không thể tùy ý làm xằng làm bậy giống lúc nhỏ, bất kể làm chuyện gì cũng dựa vào tâm trạng của mình, những mối quan hệ trong gia tộc cũng không thể làm mạnh tay, không thể làm người khác thấy anh không đáng tin cậy.
Ông trả lời: [Bố đã tự có tính toán.]
-
Ngày Tần Dữ trở về là sáng sớm thứ bảy, giờ Bắc Kinh, muốn tạo một bất ngờ cho Bồ Thần nên anh không nói với cô chuyện anh về Bắc Kinh, anh cũng không để cho bố ra sân bay đón.
Trong lúc chờ lấy hành lý, anh nhận được tin nhắn từ bố rằng bố anh đã đến sân bay.
Khi Hà Quân Thạc đón được thì trời vừa sáng.
Tần Dữ áy náy vì để bố phải đi đón mình lúc sáng sớm như này, "Không phải đã nói là để con đón taxi về hay sao?”
Hà Quân Thạc để vali vào cốp xe và nói: "Đón taxi tốn biết bao nhiêu là tiền."
Tần Dữ: "..."
Ngồi lên xe, Hà Quân Thạc hỏi anh: "Chở con về căn hộ cất đồ đạc xuống trước, hay là chở con tới trường của Bồ Thần?"
Hôm nay là thứ bảy, Tần Dữ muốn để cho Bồ Thần được ngủ nướng, không vội vã đi tìm cô.
Anh quyết định đi về căn hộ trước, cất đồ đạc thay bộ đồ rồi mới đi tìm Bồ Thần.
"Không cần chở con đến trường đâu ạ, cho con mượn xe mấy ngày này."
Chiếc xe bốn chỗ màu đen mà Hà Quân Thạc đang lái quý phái, xa xỉ, không thích hợp với khí chất trẻ trung của Tần Dữ, ông gọi điện thoại cho thư ký, bảo thư ký lái chiếc xe việt dã đến phía dưới căn hộ của Tần Dữ.
Trên đường trở về, Tần Dữ trưng cầu ý kiến của bố: "Ngày mai con có thể dẫn Bồ Thần đến công ty được không ạ? Để cô ấy cảm nhận bâu không khí ở công ty luật một chút."
Hà Quân Thạc gật đầu, vừa hay ngày mai ông có ở công ty.
Đến bên dưới tòa nhà căn hộ, thư ký đã sớm đứng đợi ở đó, giao xe việt dã và chìa khóa cho Tần Dữ.
Tần Dữ không theo nhiều đồ đạc, trong vali cơ bản là quà mua cho Bồ Thần.
Hà Quân Thạc không lên lầu, ông cùng với thư ký rời đi.
Căn hộ này quà mà mẹ tặng cho anh vào sinh nhật năm mười tám tuổi, bố cũng tặng cho một căn, căn hộ kia mua ở Tô Thành, ở cùng tiểu khu với Lục Bách Thanh.
Đi đến tầng mười sáu, Tần Dữ nhập vân tay đi vào.
Nhân viên tòa nhà quét dọn vệ sinh theo định kỳ, hôm qua anh còn đặc biệt chào hỏi với họ, hôm nay muốn trở về để ở, bây giờ cửa sổ trong căn hộ trong có một hạt bụi, cửa sổ mở ra thông gió.
Trên mỗi bàn ăn và bàn trà bày một bình hoa tươi, có hoa thược dược, hoa nguyệt quý và hoa hồng, đều là những loại hoa mà Bồ Thần thích.
Tần Dữ tắm táp trước khi ra ngoài, thay một bộ đồ sạch, lái xe đến trường của Bồ Thần.
Khi sắp tới gần cổng trường anh hỏi Bồ Thần: [Bé Thần, em ở trong ký túc xá hay là ở thư viện?] Sinh hoạt trong ngày cuối tuần của cô từ đó giờ vẫn đơn giản và khô khan, chỉ có ba địa điểm ký túc xá, thư viện và căn tin.
Mười phút trôi qua mà Bồ Thần vẫn không trả lời anh.
Anh dừng xe ở bên cạnh ký túc xá, nhìn đồng hồ, gần mười một giờ, đúng lúc dẫn cô đi ăn trưa.
[Cưng à, em đâu rồi?]
Laị năm phút trôi qua, Bồ Thần mới trả lời, cô quay một đoạn video ngắn gửi cho anh, [Hôm nay em đi leo núi với bạn cùng phòng.]
[Tối hôm qua định nói với anh là hôm nay em muốn đi leo núi, tối hôm qua anh bận, em bèn nghĩ đợi tới tối nay nói anh nghe.]
Không phải anh bận, chỉ là lúc đó anh ở trên máy bay, chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô, anh muốn thử nghiệm nên không có cách nào gọi video nói chuyện phiếm với cô.
Bồ Thần cứ tưởng anh còn ở nước ngoài, ở Boston lúc này là hừng đông, [Khuya như này rồi, sao anh còn chưa ngủ?]
Tần Dữ hỏi một đằng trả lời một nẻo với cô: [Khung cảnh trên núi cũng không tệ. Em có mang theo nước không? Có mệt không?]
[Vẫn ổn ạ, bọn em vừa đi vừa nghỉ, cũng không gọi là mệt.] Bồ Thần lại gửi một đoạn video ngắn, quay đồ ăn mà cô theo trong ba lô, có đồ ăn vặt và nước, còn có một hộp trái cây cắt sẵn.
Tần Dữ rất vui mừng vì cô bằng lòng ra ngoài vui chơi, muốn để cô đi chơi cho thỏa thích, không nói hiện tại mình đang ở dưới tòa nhà ký túc xá của cô.
Anh nói dối: [Anh ngủ ngay đây, em chăm sóc bản thân cho tốt, vui chơi với bạn bè vui vẻ chút, chờ anh thức dậy sẽ video call với em.]
Hai người lại cùng gửi icon ôm ấp nhau xong mới kết thúc trò chuyện.
Tần Dữ xuống xe, đi dạo một vòng quanh viện chính trị pháp luật, đây là lần đầu tiên anh đến đây, Bồ Thần bật video dẫn anh đi dạo hết mọi ngóc ngách trong khuôn viên, tựa như người lạc vào khung cảnh kỳ lạ, tất cả đều trở nên vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Khuôn viên trường không lớn, đi hết một vòng thì anh đi đến căn tin.
Từ lúc anh vào căn tin cho đến lúc lấy cơm, những ánh mắt liên tục đổ dồn vào anh, Tần Dữ đã sớm quen với việc này, từ bé đi học mẫu giáo anh đã trở thành tâm điểm chú ý.
Anh nhờ một nam sinh quẹt thẻ giúp, anh chuyển tiền cho cậu ta.
Tần Dữ bưng dĩa cơm, tìm một chỗ ngồi tránh đi ánh mắt, anh nếm thử mùi vị đồ ăn mà Bồ Thần bảo ngon, mùi vị cũng được, chỉ là cô rất kén ăn, mùi vị như thế này chưa chắc hợp khẩu vị cô.
Còn chưa ăn xong, đã có một nữ sinh đến hỏi wechat của anh.
Tần Dữ mở khóa điện thoại, "Ngại quá, tôi đã có bạn gái." Sau đó cho nữ sinh kia nhìn màn hình điện thoại, trên đó là tấm ảnh Bồ Thần ngoảnh mặt lại, lúc nghỉ hè anh dẫn cô đi chơi chụp vội một tấm, vẫn luôn dùng làm hình nền điện thoại.
Cô nữ sinh có chút ngượng nghịu, mỉm cười lịch sự, "Thật ngại quá, đã làm phiền." Rồi nhanh chóng cùng bạn rời đi.
Tần Dữ không còn nhớ, đây là lần thứ bao nhiêu được người ta hỏi cách thức liên lạc.
- -
Mãi cho đến chạng vạng sáu giờ rưỡi tối, Bồ Thần còn chưa quay về.
Tần Dữ ngồi trong xe cả buổi chiều, xem xong hai bộ phim điện ảnh, tắt ngang video, anh bước xuống xe vươn vai, tiện tay ra sau xe mở cốp xe lấy một chai nước ra uống.
Anh tựa vào bên cửa xe gõ chữ: [Bé Thần, em về ký túc xá chưa?]
Bồ Thần: [Em vừa xuống xe buýt, sắp tới rồi.]
Cô vừa đi vừa trò chuyện với Tần Dữ nên đi rất chậm.
Hôm nay đi suốt một ngày, Trác Huyên cũng mệt đến ngắc ngư, nhịp bước chân này phù hợp, chậm rãi khoan thai.
"Đang nói chuyện với bạn trai à?" Cô ấy nghiêng mặt tán gẫu với Bồ Thần.
Bồ Thần gật đầu.
Trác Huyên xách ba lô của Bồ Thần, nói: "Cậu xem điện thoại đi, tớ nhìn đường cho cậu, trước mặt mà có vật cản thì tớ nói cho cậu."
Đi vào trong khuôn viên trường, Bồ Thần và Trác Huyên chạm mặt Trần Viễn Dương, Trần Viễn Dương và vài nam sinh trong lớp vừa mới chơi bóng xong, chào hỏi với bọn họ, cùng nhau hướng về ký túc xá.
"Bồ Thần, đi căn tin không?" Trác Huyên hỏi cô.
Bồ Thần lắc đầu, gõ chữ trả lời: [Ăn nhiều đồ ăn vặt nên không thấy đói, cậu muốn đi thì tớ đi với cậu.] Cô biết Trác Huyên không muốn đi chung đường với Trần Viễn Dương, bây giờ trong lòng Trác Huyên nhất định rất dằn vặt.
"Không cần đi cùng với tớ, cậu cứ về ký túc xá đi, tớ đến ký túc xá ăn chút cháo." Trác Huyên vẫy vẫy tay với cô, "Cậu đi đường chú ý chút, đừng mãi xem điện thoại." Ngay sau đó thì xoay người đi về căn tin.
Bồ Thần đi đường chậm, vài nam sinh trò chuyện chủ đề mà bọn họ thấy hứng thú, nhanh chóng cách xa cô, Trần Viễn Dương cũng không đặc biệt chú ý đến cô, anh ấy nhận ra được Trác Huyên đang tránh mình.
Sắp sửa đến khu ký túc xá, cuộc trò chuyện giữa Bồ Thần và Tần Dữ bị bắt buộc phải đứt đoạn, Tần Dữ nói có việc phải làm.
Bồ Thần: [Được rồi, anh làm việc đi.]
Đợi đến khi cô cất điện thoại xong ngẩng đầu lên, trực tiếp đụng vào tầm mắt của Tần Dữ, cô bỗng nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Đờ đẫn trong hơn mười giây.
Chờ khi cô ấy phản ứng lại, cô đã kéo đôi chân mỏi rã rời chạy về phía Tần Dữ.
Tần Dữ đưa tay nhéo nhéo chóp mũi của cô.
Bồ Thần hỏi anh: [Sao anh lại trở về rồi?]
Tần Dữ: “Quay lại để hỏi em trực tiếp, khi đó sao em không giúp anh đi hỏi chú Bồ là tiệm nào bán đồ ăn sáng ngon." Nói xong, anh tự mình bật cười.
Bồ Thần làm ra vẻ hơi đẩy anh ra, cùng cười với anh.
Tần Dữ lấy điện thoại trong tay cô ném vào trong xe, lồng chặt mười ngón tay thật chặt.
Bồ Thần có quá nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng bây giờ không có điện thoại, cô không có cách diễn đạt.
Tần Dữ cúi đầu đầu nghiêng thân người cao về phía cô, "Em cũng thiếu anh một thứ đó, bây giờ nên trả lại cho anh."
Mùi hương trong trẻo mát lành trên người anh khiến cô yên tâm, nhưng cũng khiến cô phân tâm.
Bồ Thần không nhớ đã thiếu nợ cái gì, cũng không có cách nào hỏi anh.
"Cứ suy nghĩ cho kĩ vào." Tần Dữ nhắc nhở cô: "Em từng gửi ảnh động cho anh."
Bồ Thần đã nhớ ra là gì, là bức ảnh động hôn hôn kia, nhưng kế bên có người qua lại, cô ngượng ngùng không dám hôn anh.
Cô rút hai tay khỏi người Tần Dữ, giãy giụa trong chốc lát, cô nhẹ nhàng nâng cánh tay ôm lấy anh.
Chính thức yêu nhau sau khi tốt nghiệp cấp ba, hôm nay là lần đầu tiên Bồ Thần chủ động ôm anh, vừa thấp thỏm vừa ngọt ngào, cô vô ý nén hơi thở, hàng mi dày rợp thỉnh thoảng chớp chớp, như thể cảm thấy còn chưa đủ gần sát, cô lại nhón chân tiến sát gần thêm hai phân.
Cô ngẩng mặt yên lặng nhìn anh, thỏa mãn không gì so sánh nổi.
Cái ôm này khiến Tần Dữ rung động còn hơn cả một nụ hôn.
“Về sau khi gặp nhau nhất định phải ôm anh như thế này.” Anh thuận thế ôm chặt cô vào lòng.