Cánh tay của Bồ Thần bị Tần Dữ ép đến phát đau, anh ôm cô rất chặt.
Tần Dữ lặp lại lần nữa: “Bé Thần, anh nhớ em rồi.” Bất kể lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đều không thể diễn tả hết một phần chục nghìn cảm xúc của anh.
Hai tay Bồ Thần bị anh đặt lên lồng ngực, cô không cách nào cầm di động gõ chữ.
Cô dùng trán mình khẽ chạm vào ngực anh, ra hiệu anh buông tay. Tần Dữ đang cảm động, không cảm nhận được.
Đợi khi kích động mãnh liệt kia dần bình tĩnh lại, trong giây phút ấy, hai người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại phì cười.
Tài khoản của Tần Dữ lại đặt biệt danh là Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết, mà lớp phòng bị của Tiểu Tây Mễ lại bị cô tự mình gỡ mất.
Cô ảo não không thôi, đang yên đang lành tự nhiên đổi biệt danh làm gì chứ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Bé Thần.”
Bồ Thần thầm nói, anh muốn em phải trả lời anh thế nào đây.
Tần Dữ buông cô ra để cô duỗi tay, anh lại vòng tay ôm eo cô, sức lực không hung hăng như vừa rồi.
Ngoài việc cảm động, cảm xúc của Bồ Thần phức tạp hơn Tần Dữ nhiều.
Cô vừa nghĩ đến Tần Dữ biết được Tiểu Tây Mễ là mình, cô không còn tha thiết với cuộc sống nữa, muốn tìm khe đất mà chui vào.
Nếu như anh nhìn thấy mấy tình tiết trong tiểu thuyết, có lẽ cô sẽ lập tức xấu hổ đến chết mất.
Cô ôm tâm lý cầu may, hỏi anh: [Anh có xem qua quyển tiểu thuyết chưa?]
Tần Dữ: “Trước giờ anh không đọc tiểu thuyết ngôn tình, ngoài việc cùng em ngồi nghe truyện audio.”
Nếu như anh xem rồi, nói không chừng sẽ sớm đoán ra được Tiểu Tây Mễ, cô không cần đổi biệt danh của mình đi, cuối cùng còn lấy không được tiền bản quyền.
Trong lòng Bồ Thần cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn sự may mắn của mình, cô vẫn kịp cứu vớt tôn nghiêm: [Tần Dữ, anh hứa với em không xem nội dung của tiểu thuyết được không, một chữ cũng không được xem.] Lần đầu tiên cô làm nũng với anh, hôn lên cằm anh, hôn rồi lại hôn, sau đó lại hôn môi anh.
[Đừng xem, được không?] Cô lần nữa yêu cầu anh.
Nụ hôn của cô dù là có mục đích, nhưng Tần Dữ vẫn rất hưởng thụ.
Anh nói: “Vậy sau này gặp mặt em đều phải hôn anh như vậy.”
Bồ Thần liên tục đưa tay lên đảm bảo, ánh mắt vừa trong vắt vừa vô tội: [Được, em sẽ hôn anh như vậy, em không lừa anh đâu, thật đấy.]
Nếu là người khác nói ‘thật đấy’, anh chưa chắc đã tin.
Nhưng bé Thần của anh nói, dù là giả anh cũng sẽ tin.
Nếu đã đồng ý với cô, anh liền sẽ giữ đúng lời hứa, đến cả truyện nói anh cũng không nghe.
Anh tự mình đa tình nói: “Tiểu thuyết em viết có phải là liên quan đến anh không?”
Bồ Thần gật đầu, xấu hổ gõ chữ: [Nữ chính trong đó biết nói, là một luật sư, miệng lưỡi sắc bén.] Đây là cô trong tưởng tượng.
Tần Dữ lại ôm chặt lấy em cô, để cô dán sát lên người anh, “Sau này em cũng sẽ biết nói, mười năm chưa được, chúng ta sẽ đợi thêm mười năm nữa, cuối cùng sẽ có ngày đợi được thuốc điều trị.
Chủ đề nặng nề, chua xót của Bồ Thần như được thêm đường: [Đến lúc đó anh không được chê em lải nhải, em muốn mỗi ngày đều gọi tên anh, mỗi ngày đều chúc anh ngủ ngon.]
Tần Dữ: “Anh sẽ không chê, nói không chừng anh lải nhải còn nhiều hơn em.”
Bồ Thần bị chọc cười, nhân lúc này cô chuyển sang chủ đề thoải mái hơn, [Công ty văn hóa Vân Nguyệt của anh, thật là keo kiệt, ép giá bản quyền của em thấp ơi là thấp.]
[Bây giờ anh biết em là Tiểu Tây Mễ, có khi nào bắt em trả lại tiền bản quyền không? Em nói cho anh biết, em tiêu hết tiền rồi, không còn tiền để trả đâu.]
Tần Dữ bật cười, khẽ chọc lên đồng điếu nho nhỏ của cô, “Lúc em biết anh là ‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’, gửi cho anh meme ngồi bệt, là ý gì? Sợ anh đòi lại tiền sao?”
Bồ Thần vùi mặt vào trong lòng anh, không ngừng cười.
Cười xong, cô lắc đầu.
Ban đầu cô nghĩ là, toang rồi, tiểu thuyết bị anh đọc rồi.
Tần Dữ: “Anh biết em không sợ anh đòi tiền về, chỉ nói đùa với em thôi.”
Anh thích nhất tì mũi mình lên mũi cô, “Bé Thần.”
Bồ Thần chớp mắt trả lời anh, cô bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay dang rộng ôm lấy anh.
Không có di động hỗ trợ nói chuyện, hai người hoàn toàn dựa vào ‘em nói anh đoán mò’.
Bồ Thần không tiếng nói: “Sau này đừng tiêu tiền lung tung.”
Tần Dữ không đoán ra ý của lời cô nói, anh muốn dỗ dành cô, liền nói bừa một câu: “Cây sen đá của anh thành tinh rồi, có thể tự mình viết tiểu thuyết cơ.”
Bồ Thần lại cười, cô lấy gối chạm vào chân anh.
Tần Dữ lại nghiêm túc, nhìn cô: “Em nói lại lần nữa để anh đoán nào, đoán thêm vài lần sẽ đoán đúng.”
Bồ Thần không để ý đến việc anh có đoán ra hay không, cô không lấy di động gõ chữ, dùng miệng nói ra vài từ rời rạc để gia tăng thêm chút niềm vui.
Cô nói: “Không sao đâu.”
Tần Dữ nghĩ nữa ngày: “Câu vừa rồi được tóm gọn thành ba chữ sao?”
Bồ Thần nhịn cười.
Tần Dữ biết rõ còn hỏi, dự cảm mình sẽ không đoán ra, nên anh liền nói ra câu anh muốn nói nhất: “Anh yêu em.”
Bồ Thần: “Em cũng vậy.”
Tần Dữ cúi đầu hôn lên môi cô, thỉnh thoảng lại mút nhẹ.
Cho đến khi hôn đến đôi môi tê dại, hai người tiếp tục chơi trò đoán câu, nhất thời quên mất thời gian.
Bất kể là ô tô hay người đi bộ thi thoảng ngang qua đều sẽ nhìn về hướng họ, hai người đều không phát hiện, chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình.
Càng không chú ý đến Bồ Văn Tâm đứng ở cầu thang.
Bồ Văn Tâm nhắn tin cho cháu gái, hỏi cô giờ đã là mấy giờ mà còn xuống lầu.
Hơn hai mươi phút không thấy cô trả lời.
Bồ Văn Tâm không yên tâm, liền xuống lầu xem thử Bồ Thần có ở gần đây không.
Rẽ xuống cầu thang liền nhìn thấy bóng dáng trẻ tuổi đang ôm nhau, bé Thần không cầm điện thoại, hai người không biết đang nói gì, cười mãi không ngừng.
Cảnh tượng đẹp đẽ này, cô ấy không muốn quấy rầy, Bồ Văn Tâm xoay người bước lên lầu.
Trong nhà, anh trai vẫn chưa ngủ, đang ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai. Cảm nhận được có người, ông xoay đầu, [Sao còn chưa ngủ?]
Bồ Văn Tâm: [Bé Thần và Tần Dữ đang ở dưới lầu trò chuyện, em không buồn ngủ.]
Bồ Vạn Lý nói: [Hai đứa nhỏ này sáng đã gặp nhau mấy lần rồi, tối dùng di động trò chuyện không phải cũng như nhau sao?]
[Chắc chắn là không giống rồi.] Niềm vui khi gặp mặt là loại cảm giác mà trò chuyện cách một lớp màn hình mãi mãi không thể sánh được.
Cô ấy dựa vào quầy bếp, cầm di động lướt web.
Bồ Vạn Lý tinh tế, phát hiện động tác nhỏ này của em gái, [Có phải hôm nay em có chuyện vui không? Nếu không phải là chuyện công việc, có thể nói với anh.]
Bồ Văn Tâm lắc đầu: [Em không vui, mà là rất vui. Tối nay em… và Bách Thanh cùng nhau xem phim, còn đi ăn khuya. Đột nhiên em không thấy mệt nữa.]
Cô ấy do dự vài giây, [Anh, em vẫn muốn thử quay lại với Bách Thanh.] Cô ấy không biết có được xem là vết thương lành rồi nên quên mất cảm giác đau, nhưng dẫu thế nào cô ấy vẫn muốn cho mình cơ hội.
Tối nay anh ấy nắm tay cô ấy về nhà, giống như nửa đời dài như thế, đi ngang qua thời niên thiếu của họ, ngang qua lúc họ chia ly cũng ngang qua con đường hai người trùng phùng.
Bồ Vạn Lý không nói gì, đưa cho cô ấy một cốc sữa nóng.
Bồ Văn Tâm nhìn ra anh trai cũng rất vui, chỉ là anh ấy không giỏi bày tỏ mà thôi.
Trước khi em gái đưa ra quyết định, Bồ Vạn Lý chưa từng ở trước mặt em gái nhắc đến Lục Bách Thanh, sợ em gái buồn, giờ đây ông lại chủ động nói cho em gái biết ba ngày sau Lục Bách Thanh sẽ nghỉ đông.
Bồ Văn Tâm không tiếp lời, cúi đầu uống sữa, vờ như không nhìn thấy động tác tay của anh trai.
Bồ Vạn Lý mỉm cười, gỡ tạp dề ra, bắt đầu lau dọn phòng bếp.
Uống xong sữa bò, Bồ Thần cũng đã quay về. Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Bồ Văn Tâm bước ra khỏi bếp.
Diện tích nhà không to nên phòng bếp chỉ cách cửa nhà vài bước.
Bồ Thần đang nhẹ nhàng đóng cửa, sợ đánh thức cô mình, không ngờ cô ấy vẫn cho ngủ, cô mắt to trừng mắt nhỏ với Bồ Văn Tâm.
Cô vô thức gãi đầu, [Tần Dữ có chuyện quan trọng tìm cháu.]
Bồ Văn Tâm không vạch trần cô, “Sữa của cháu ở trong bếp, mau uống rồi đi ngủ.”
Bồ Thần cầm sữa bò chạy về phòng mình, đi ra ngoài ban công dùng mắt tiễn Tần Dữ.
Tần Dữ ở dưới lầu vẫn chưa đi bao xa, anh quay đầu nhìn thấy cửa sổ lầu ba có người, đang vẫy tay với anh, anh cũng vẫy tay chào cô.
- -
Hôm sau, thời tiết rất đẹp.
Tần Dữ bị một cuộc điện thoại đánh thức, trí nhớ của anh rất tốt, số điện thoại này trước đây từng liên lạc với anh một lần, khi ấy anh cũng không lưu lại, cảm thấy không cần thiết.
Tần Dữ không biết rốt cuộc Trần Trí Luân nghĩ gì, hoặc có chủ ý gì, ba năm hơn không liên lạc, trong hai tháng nay lại tìm anh những hai lần.
Trần Trí Luân cũng cho rằng mình sẽ không gọi điện cho Tần Dữ lần nữa, nhưng đến Tô Thành, đi ngang qua trường học cấp ba của Tần Dữ, ông liền bảo tài xế tìm chỗ đầu xe, do dự nửa ngày, ông ta vẫn gọi điện cho Tần Dữ.
“Tần Dữ, là tôi, Trần Trí Luân.”
Tần Dữ: “Có chuyện gì?”
“Không có gì, nghe nói cậu đang ở Tô Thành, trùng hợp tôi cũng đến đây công tác.”
Tần Dữ nhíu mày: “Nghe nói? Ông vẫn còn liên lạc với mẹ tôi?” Nếu không ông ta nghe ai nói?
Trần Trí Luân: “Không phải nghe mẹ cậu nói, tôi đã mấy năm không gặp cô ấy rồi. Mấy hôm trước đi công tác ở Bắc Kinh gặp được người quen, có nhắc đến cậu, tôi vốn dĩ muốn mời cậu ăn cơm, họ nói cậu không còn ở Bắc Kinh.”
Trần Trí Luân đính hôn với Tần Minh Nghệ, đến cả ngày cưới cũng đã định rồi, ông ta rất quen thuộc với người của nhà họ Tần, đến cả bạn bè của Tần Minh Nghệ cũng quen, nghe ngóng được anh ở Tô Thành, cũng không lạ.
Tần Dữ cho rằng anh và Trần Trí Luân không cần thiết phải gặp mặt: “Không cần ăn cơm đâu, những chuyện quá khứ kia tôi sớm đã không để ý rồi.”
Trần Trí Luân hiểu tính của Tần Dữ, có ăn cơm hay không ông ta cũng không cưỡng cầu, ông ta khuyên nhủ: “Tần Dữ, sau này cậu đừng cãi nhau với mẹ cậu nữa, mẹ cậu cũng vì muốn cậu tốt thôi, không chỉ là sự nghiệp mà còn có cả hôn nhân, cô ấy là người từng trải nhất định sẽ nhìn xa rộng hơn cậu.”
Tần Dữ cảm thấy phiền nhất là khi một người ất ơ không liên quan lại nói chuyện đạo lý với anh, anh nói: “Mẹ tôi có nhìn xa rộng hơn tôi hay không, tôi không biết. Nhưng mắt nhìn người của tôi tốt hơn bà ấy nhiều.”
Trần Trí Luân: “...”
Ý của Tần Dữ nói cả ông ta.
Bị trào phúng, ông ta cũng không nổi giận, chỉ là không biết nói gì hơn.
Không phải ông ta ăn no rửng mỡ đến dạy đời Tần Dữ, chỉ vì ông ta nghe nói Tần Dữ từ lúc học cấp ba đã quen bạn gái, còn cãi nhau với Tần Minh Nghệ mấy năm trời.
Tần Minh Nghệ không đồng ý cậu tìm một người bạn gái không thể nói chuyện, nhưng Tần Dữ không nghe, khăng khăng chống đối với bà.
Ông ta không giúp Tần Minh Nghệ được gì, chỉ hy vọng bà sau này có thể yên tâm.
Đây là thứ ông ta nợ bà.
“Không làm phiền cậu nữa, chăm sóc tốt cho mẹ cậu.”
Bên này Trần Trí Luân gác máy, tài xế quay đầu nói với ông ta: “Sếp Trần, xe của chúng ta bị người ta chặn rồi, không đi được.”
Vừa rồi tài xế nhân lúc Trần Trí Luân đang gọi điện, liền xuống xe nói với đối phương, nhờ đối phương lái xe lên một chút, nếu không thì ông không ra được.
Đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Sao?” Trần Trí Luân nhíu mày, hạ cửa xe nhìn, chiếc xe đằng trước không phải cố ý chắn đường họ, là có người cố ý đợi ông.
Trần Trí Luân nhìn thấy người quen bước xuống xe, áo khoác đen dài, khí thế hiên ngang.
Ông ta mở cửa xe bước xuống, sẵn tiện cầm theo gói thuốc xuống xe.
“Sếp Lục, đã lâu không gặp.” Bất kể thế nào đi nữa, xã giao cần có vẫn phải có.
Lục Bách Thanh gật đầu.
“Chào buổi sáng, thầy Lục.” Có học sinh sống ở gần đó, ra ngoài hẻm ăn sáng nhìn thấy Lục Bách Thanh liền đứng ở đường đối diện nhiệt tình chào hỏi.
Lục Bách Thanh lại trưng ra vẻ mặt khác với học sinh, anh ấy mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
“Thầy Lục, điểm thi tiếng Anh có chưa thầy, em thi được bao nhiêu điểm vậy?”
“128 điểm, không tồi.”
Trần Trí Luân tự châm một điếu thuốc, đang muốn đưa cho Lục Bách Thanh, nghe thấy đoạn đối thoại kia, ông ta lập tức ngây người.
Thầy...giáo, điểm tiếng Anh?
Ở đây lại là bên cạnh trường học.
“Sếp Lục, từ khi nào anh…”
Lục Bách Thanh thu lại tầm mắt, xen ngang: “Tôi đến Tô Thành dạy học bốn năm, cũng là giáo viên chủ nhiệm trước đây của Bồ Thần và Tần Dữ.”
Trần Trí Luân ngơ ngác.
Lục Bách Thanh: “Thế nào, trước khi đối phó với Bồ Văn Tâm, không điều tra quan hệ giữa cô ấy và tôi, xem có còn quan hệ hay không, mấy năm nay tôi lại đang làm gì? Cho dù không điều tra, Tần Minh Hàm có lẽ cũng biết, cô ta không nói cho anh biết Văn Tâm là vợ trước của tôi sao?”
Trần Trí Luân có gì chưa trải qua chứ, sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, ông ta lại quay về với dáng vẻ ung dung.
Tần Minh Hàm thật sự không tiết lộ cho ông ta biết Bồ Văn Tâm là vợ trước của Lục Bách Thanh.
Ông ta bỏ điếu thuốc vào trong hộp thuốc, đứng cách trường học mấy chục mét, thi thoảng lại có học sinh đi ngang qua, thiết nghĩ Lục Bách Thanh cũng sẽ không hút thuốc ở trên đường.
Ông ta đề xuất: “Chúng ta tìm nơi nào ngồi đi?”
Không thể ở trên đường tính sổ được.
“Ở góc trái đầu đường đằng trước có tiệm cà phê.” Lục Bách Thanh đi trước dẫn đường.
Ngồi trên xe, Trần Trí Luân ném hộp thuốc vào trong thùng chứa đồ.
Lục Bách Thanh có thể biết được chuẩn xác hành tung của ông ta và người khác đang ở đâu, xem ra cũng đã âm thầm cho người đi theo ông ta rất lâu rồi, hơn nữa ông ta còn không hề phát hiện ra.
Xem ra Bồ Văn Tâm và Lục Bách Thanh còn có một tầng quan hệ như thế, lúc ông ta và Tần Minh Nghệ bên nhau đã từng nghe nói chuyện tình cảm của Lục Bách Thanh không thuận lợi, bị người nhà ép đến không còn cách nào phải ly hôn.
Nhưng cũng không biết vợ trước của anh ấy là ai.
Trong thời gian ngắn ngủi vài phút, ông ta đã biết rõ xảy ra chuyện gì.
Tần Minh Hàm đang mượn tay ông ta để giải quyết tình địch của mình.
Có thể khiến cho Lục Bách Thanh từ bỏ danh lợi, đến Tô Thành làm thầy giáo, Bồ Văn Tâm, đối với Lục Bách Thanh mà nói, có ý nghĩa như thế nào cũng không cần bàn cãi nữa rồi.
Tin tức không đối xứng, đánh cho ông ta trở không kịp tay.
Ông ta là người làm ăn, trên thương trường luôn chú ý đến hòa khí sinh tài, cạnh tranh với đối thủ cũng là điều khó tránh, nhưng lại không tránh được mà xung đột với Lục Bách Thanh không có chút lợi ích nào.
Ông ta không muốn đắc tội với Lục Bách Thanh, đại não cho ông ta một phản ứng trực tiếp nhất, chân thực nhất.
Ban đầu ông ta đồng ý giúp đỡ Tần Minh Hàm, tất cả đều vì Tần Minh Nghệ.
Ông ta vẫn luôn hy vọng Tần Minh Nghệ có thể sống vui, ông ta nợ bà quá nhiều, khiến bà gặp phải rất nhiều tai tiếng, còn xuýt nữa hại Tần Dữ mất mạng.
Ông ta muốn bù đắp cho bà nhưng từ đầu chí cuối lại không tìm được cơ hội.
Kết quả có một ngày ông ta nhận được điện thoại của Tần Minh Hàm, nói rằng chị họ của cô vì Tần Dữ quen một cô bạn gái không thể nói chuyện, xuýt nữa mắc chứng trầm cảm.
Thế là ông ta cố tình đến Boston một chuyến, hy vọng có thể nói chuyện với Tần Dữ, nhưng lại bị Tần Dữ từ chối trò chuyện về bất kỳ đề tài cá nhân nào, dáng vẻ rất không kiên nhẫn.
Ông ta biết được, bạn gái của Tần Dữ là người Tô Thành, sau khi Tần Dữ chuyển trường đến Tô Thành mới quen biết, nếu như ban đầu không vì ông ta, Tần Dữ sẽ không chuyển trường.
Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy áy náy với Tần Minh Nghệ, ông ta mới từ bỏ lợi ích, đồng ý yêu cầu của Tần Minh Hàm.
Chỉ là không ngờ Tần Minh Hàm lại chơi ông ta.
Trần Trí Luân cũng lười gọi điện thoại chất vấn, chỉ nhắn tin cho Tần Minh Hàm: [Quan hệ giữa Lục Bách Thanh và Bồ Văn Tâm, chuyện Lục Bách Thanh ở Tô Thành làm thầy giáo, còn là thầy chủ nhiệm của Bồ Thần, có phải cô nên cho tôi lời giải thích hợp lý không?]
Tần Minh Hàm mờ mịt: [Là chuyện như thế nào? Lục Bách Thanh ở Tô Thành làm giáo viên khi nào?]
Trần Trí Luân: [Vậy thì không còn chuyện gì để nói rồi. Đợi cô nghĩ xong phải giải thích như thế nào thì gọi cho tôi.]
Vì mình sai trước, nên ở quán cà phê, Trần Trí Luân tỏ lời xin lỗi, lại bày tỏ thành ý: Chuyện về dự án kia của Bồ Văn Tâm, ông ta sẽ tự đi tra hỏi, giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Đương nhiên là chỉ giải quyết ổn thỏa là không đủ, ông ta tỏ ý: “Sau khi dự án này kết thúc, tôi sẽ giải thích và bồi thường cho Giám đốc Bồ, chắc chắn sẽ khiến cho anh và giám đốc Bồ hài lòng.”
Lục Bách Thanh: “Hôm nay tôi tìm anh uống cà phê, không phải muốn nghe anh nói mấy lời xin lỗi này, chuyện này một ngày không giải quyết xong, Văn Tâm sẽ một ngày ăn không ngon ngủ không yên.”
Trần Trí Luân hiểu ý của Lục Bách Thanh, nếu thật sự muốn nghe ông ta xin lỗi, gọi điện liền có thể giải quyết được, Lục Bách Thanh không cần phí thời gian đợi ông ta đến Tô Thành để chặn ông ta.
“Tôi sẽ sắp xếp ngay.” Ông ta đưa mắt nhìn xung quanh quán cà phê, dù sao đi nữa quyết sách và cơ mật thương nghiệp vẫn phải cẩn trọng.
Về phần lo lắng của ông ta, Lục Bách Thanh sớm đã có chuẩn bị: “Từ lầu sáu đến lầu mười của tòa nhà này là các hội sở thương vụ, tôi đã đặt sẵn một phòng hợp, về tính tư mật anh không cần lo lắng.”
Trần Trí Luân bảo tài xế mang máy tính xách tay của ông ta đến, ông ta xem phòng họp thành phòng làm việc tạm thời, bắt đầu mở cuộc họp online giải quyết tất tần tật vấn đề lớn nhỏ liên quan đến dự án.
Lục Bách Thanh tìm vài quyển sách để đọc, tâm tư một nửa trên sách, một nửa trên nội dung cuộc họp của Trần Trí Luân.
Hôm nay anh ấy muốn có kết quả, dẫu rằng không nói thẳng như Trần Trí Luân cũng hiểu rõ.
Ngoài lúc ăn cơm, đi vệ sinh, thỉnh thoảng ra ngoài hút thuốc, Trần Trí Luân không hề nhàn rỗi, vẫn luôn bận rộn đến hai giờ sáng hôm sau, mọi chuyện mới giải quyết xong.
Xử lý xong vấn đề khó nhằn nhất, những vấn đề nhỏ còn lại, ông ta giao cho cấp dưới giải quyết.
Thế là ông ta sức cùng lực kiệt.
Lục Bách Thanh cũng ngồi trong phòng hợp mười bảy, mười tám tiếng, không thoải mái hơn Trần Trí Luân là bao.
Đến khi trời sáng, có lẽ Bồ Văn Tâm sẽ nhận được tin tốt.
- -
Bồ Văn Tâm tập trung nhìn mail công ty gửi đến, vấn đề được giải quyết viên mãn.
Cô ấy nằm xuống giường, hít thở thật sâu, tâm huyết và sự cố gắng hơn hai năm rưỡi, cuối cùng cũng xem như không bị mất trắng.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Lục Bách Thanh, cô ấy không dám nghĩ đến kết quả, sợ rằng sẽ ngã xuống vực thẳm, cũng không thể bò dậy.
Bồ Văn Tâm mở khung chat của Lục Bách Thanh ra, muôn nghìn lời nói, cuối cùng cô ấy chỉ nhắn ba chữ: [Cảm ơn anh.]
Lục Bách Thanh: [Chuyện này em không cần cảm ơn anh, đều do anh mà ra, anh nên xin lỗi em mới phải.]
Hai người chợt phát hiện ra, giờ đây bọn họ nói chuyện trở nên rất xa lạ và khách khí.
Lục Bách Thanh bảo cô ấy đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc, đợi sau khi họ gặp nhau lại nói chi tiết.
Bồ Văn Tâm không buồn ngủ, mọi việc tiến triển thần tốc, cô ấy gấp gáp muốn làm rõ mọi chuyện: [Rốt cuộc anh tìm bao nhiêu người giúp đỡ vậy?] Đây là món nợ nhân tình cực lớn của cô ấy.
Lục Bách Thanh: [Anh không tìm ai. Cổ đông lớn nhất của bên A các em là Trần Trí Luân, anh trực tiếp tìm ông ta giải quyết, hữu dụng hơn bất kỳ ai.]
Thật sự là Trần Trí Luân đâm sau lưng cô.
Bồ Văn Tâm không hiểu Trần Trí Luân, sau khi xảy ra chuyện, Lục Bách Thanh nghi ngờ ông ta, cô mới biết rõ toàn bộ quá trình chuyển học của Tần Dữ.
Cô buồn bực: [Sao ông ta lại hùa theo Tần Minh Hàm?]
Lục Bách Thanh: [Ông ta là vì Tần Minh Nghệ.]
Mấy năm qua, Trần Trí Luân vẫn không buông bỏ được Tần Minh Nghệ, không biết nên nói ông ta đa tình là là thâm tình, ông ta rõ ràng là kẻ bạc tình đến như vậy.
Lục Bách Thanh: [Mọi chuyện đã qua rồi, tối nay em có thể ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện sau này đều không vội, đợi năm sau lại tiếp tục giải quyết.]
Bồ Văn Tâm cũng cho rằng cuối cùng cô cũng có thể yên giấc rồi, nhưng đến tối cô lại mất ngủ rồi.
Cô loạng choạng rời giường, đi trong bóng tối bước ra ngoài phòng ngủ. Đóng cửa phòng ngủ, cô mới ra bật đèn phòng khách,
Ngồi trên sô pha ăn vài túi đồ ăn vặt, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Không ngủ được còn có Bồ Thần và Bồ Vạn Lý, lúc đi vệ sinh phát hiện Bồ Văn Tâm đang ngồi ở phòng khách lén ăn đồ ăn vặt, cả nhà liền phì cười.
Bồ Thần nói, nếu chúng ta đã không ngủ được thì chơi bài đi.
Lần trước cả nhà cùng chơi bài là lúc cô còn rất nhỏ, khi đó cô có thể nói chuyện bình thường, mẹ vẫn ở đây, tết đến cả nhà quây quần trên bàn ăn cùng nhanh đánh bài thâu đêm.
Mấy năm sau đó, mỗi khi tết đến trong nhà đều trở nên quạnh quẽ, không ai còn tâm trạng đánh bài nữa, đến cả việc dán câu liễn cũng trở thành một chuyện buồn bã, trước đây đều là mẹ dẫn cô dán câu liễn xuân.
Bộ bài cũ trong nhà, bố vẫn luôn đặt trong ngăn kéo.
Cô quy định, ai thu người đó phải gửi lì xì vào nhóm gia đình, dựa vào nhanh tay và may mắn để tranh lì xì.
Kỹ năng chơi bài của Bồ Thần không tốt, lần nào cũng là cô ở cuối.
Các ván tiếp theo, cô đều phát lì xì.
Bồ Vạn Lý đề xuất đổi chỗ với con gái: [Con qua chỗ bố ngồi, chỗ của bố có thể bắt được bài tốt, bảo đảm con sẽ thắng.]
Bồ Thần không tin: [Còn có cách nói như vậy sao?]
Bồ Vạn Lý dỗ dành con gái: [Có, không tin chúng ta đổi chỗ, thử chơi thử]
Đổi xong chỗ ngồi, Bồ Vạn Lý vẫn bốc được bài tốt.
Lúc ra bài ông lặng lẽ nhường cho con gái.
Bồ Văn Tâm nhìn thấy anh trai nhường cháu gái, cô ấy cũng phối hợp với anh trai, rõ ràng bài ngon nhưng cô ấy lại chơi bừa, còn không ngừng oán trách: “Bài này của em nát thật, làm sao đây.”
Cuối cùng Bồ Thần cũng nếm trải được cảm giác thắng, cô cho là thật: [Xem ra ngồi ở chỗ nào thật sự có thể ảnh hưởng đến may mắn chăng.]
Mấy tiếng đồng hồ sau, Bồ Thần đã kiếm đủ tiền tiêu vặt.
Bất tri bất giác, bây giờ đã là bốn giờ sáng.
Bồ Thần đã liên tiếp ngáp vài cái, Bồ Văn Tâm cũng cảm thấy buồn ngủ.
Bồ Vạn Lý xếp bài ngay ngắn, [Nếu muốn chơi tiếp, đợi đến tết ngày ngày bố chơi với hai người, hôm nay quá trễ rồi, chúng ta mau chóng rửa ráy rồi đi ngủ.]
Bồ Thần nói với bố: [Bố ơi sáng bố nên ngủ đủ giấc nhé, buổi sáng chúng ta không mở cửa nữa, nếu không cơ thể sẽ chống đỡ không nổi.]
Bồ Vạn Lý đồng ý với con gái, sáng mai sẽ không dậy sớm, tự cho mình nghỉ một buổi.
Con gái biết yêu rồi, em gái cũng lần nữa theo đuổi hạnh phúc của mình, sự nghiệp cũng đã bước qua khó khăn, ông cũng nên cho mình nghỉ phép nửa ngày.
Đây cũng là ngày hạnh phúc nhất của cả gia đình trong mấy năm qua.
- -
Hôm sau, ánh nắng vẫn ấm áp như thế.
Tần Dữ giống như mọi ngày, sau khi thức dậy sẽ xuống hồ bơi ở dưới lầu để tập luyện.
Mẹ anh không có ở nhà, gần đây văn phòng luật rất bận, bà luôn đi sớm về muộn, từ ngày hôm đó nói chuyện với mẹ xong, hai người cũng không chạm mặt, nhưng mỗi sáng trước khi mẹ đi làm đều sẽ rửa sạch một khay hoa quả đặt trên bàn ăn.
Hôm nay bên ngoài âm năm độ, sau khi bơi xong, anh không cần nhân viên công tác nhắc nhở, cũng tự động sấy khô tóc.
Tám giờ rưỡi sáng, anh đúng giờ đến tiệm bán đồ ăn sáng trong hẻm để ăn sáng, đợi đến khi chín giờ tiệm sửa xe mở cửa, anh sẽ qua đó phụ giúp.
Chín giờ mười lăm phút, Bồ Vạn Lý vẫn chưa mở cửa.
Đến mười giờ, vẫn không có ai.
Mười giờ rưỡi, Tần Dữ lại đến trong hẻm lần nữa, cửa vẫn còn khóa.
Chỉ là bên cửa có thêm một bóng người quen thuộc, là Lục Bách Thanh.
Tần Dữ trêu Lục Bách Thanh: “Sáng nay chú đã đi đến mấy lần rồi?”
Lục Bách Thanh còn cho rằng Tần Dữ ở trên chung cư nhìn thấy anh ấy nhiều lần bước vào trong hẻm, thẳng thắn nói: “Đây là lần thứ tư, sao vậy?”