Nói Tình Nói Án

Chương 4: 4




Dương thị, tổ trọng án trong phòng hội nghị, Lâm Hinh nghiêm túc đem một chồng tư liệu về Lục Hồng Vân chỉnh tề mà bày ở trên bàn.

Mắt thấy bốn người cảnh sát đang lục tục tiến vào trong phòng hội nghị, nàng liền đem tư liệu phân phát cho mỗi người.
"Này đó là tài liệu đều là ta kiếm được từ trên mạng.

Chính là, đồ vật kiếm được từ trên mạng chưa chắc tất cả đều là sự thật, cho nên ta muốn để hai người để lưu lại Dương Thị, hỗ trợ tìm kiếm tòa soạn hoặc phóng viên năm đó đã phóng vấn về việc Lục Hồng Vân bị trung học Công Giáo khai trừ.

Còn lại hai người cần thiết cùng ta bay trở về thành phố Long, hỗ trợ điều tra rõ ràng ngọn nguồn việc này."
Lâm Hinh sau khi nói xong, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người.
"Cho nên vẫn là như cũ, Hành Tây cùng Hoa Mai, hai người sẽ đi theo ta.

Còn lại tiểu Anh cùng tiểu Kiệt, hai người ở lại Dương thị đi."
Mọi người theo sự phân phó mà bắt đầu làm việc.
Đêm đó, Lâm Hinh mang theo Dương Thông và Hoa Mai cùng bay trở về thành phố Long.

"Nơi này nhỏ nên cũng không có gì khách sạn, chỉ có phòng giá rẻ, mọi người tạm chấp nhận vài hôm đi, chi phí dừng chân tại Dương thị ta sẽ chi trả." Lâm Hinh nói.
"Không có việc gì, trước mấy ngày ta cũng ở nơi này, hoàn cảnh cũng không đến nỗi tệ." Dương Thông nói.
"Như vậy Hoa Mai liền làm ơn ngươi." Lâm Hinh vỗ vỗ đầu vai Dương Thông.
Trước buổi sáng, Lâm Hinh đi đến khách sạn mà hai người đang ở, nàng mượn chiếc xe của ba chở bọn họ đến một quán mì nhỏ gần đấy để ăn bữa sáng.

Bởi vì trong tiệm nhiều người, không có phương tiện nói đến vụ án, cho nên đề tài của ba người đều vòng quanh địa phương này.
Thành phố Long xem như quê quán của Lâm Hinh, nàng ở chỗ này ít nhất sinh sống mười một năm, đối vùng này cực kì quen thuộc, mãi cho đến khi xin ghi danh ở cảnh giáo, nàng mới rời đi nơi này.
"Nơi này người rảnh rỗi rất nhiều, chờ lát nữa trở lại cục cảnh sát, ta tự nói với mọi người về hoạt động điều tra của hôm nay."
Lâm Hinh ăn no, cầm lấy một tờ khăn giấy để bên bàn, xoa xoa miệng.
Ba người đi tới cục cảnh sát thành phố Long, những cảnh sát khác biết địa vị của bọn họ nên cũng không dám lười biếng, mọi người đều đang vội vàng cúi đầu làm việc.

Lâm Hinh đưa Dương Thông cùng Hoa Mai đi đến phòng hồ sơ, đóng cửa lại.
"Nếu mỗi ngày đều mang theo thái độ nghiêm túc làm việc như vậy, có lẽ vụ án có thể thiếu phát sinh một chút." Lâm Hinh đột nhiên nói.
Dương Thông cùng Hoa Mai liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Hinh, không rõ ý đồ của nàng.
Lâm Hinh cười hỏi: "Hành Tây, ngươi xem hôm nay thái độ của mọi người trong cục cảnh sát có gì khác so với mấy ngày trước?"

Dương Thông bừng tỉnh nói: "Xác thật cần cù hơn nhiều."
Lâm Hinh nói: "Dựa vào nguyên nhân gì mà lại đột nhiên đổi tính, ta nghĩ các ngươi đại khái cũng hiểu.

Cho nên, ta hy vọng sẽ không xuất hiện loại thái độ này trong tổ chúng ta."
Nàng ngừng lại một chút, nói: "Ngươi nhìn cảnh sát Nhan xem, khi nào chân chính đi vào trong cục thì có lẽ chỉ có trời cao mới biết được."
Lâm Hinh kéo ra bên cạnh ghế dựa, ngồi xuống: "Được rồi, trở lại chuyện chính.

Hoạt động của hôm nay là muốn đưa ra nghi vấn cùng với hiểu biết quá khứ của Lục Hồng Vân, này đó tin tức tương đối riêng tư, chỉ có giáo viên dạy chung trường với nàng năm đó mới có thể biết được rõ ràng."
"Chính là hai mươi năm đã qua đi, những giáo viên này có mấy người có lẽ cũng đã về hưu, có chút người lại bị điều đi ở các trường trung học khác hoặc là cũng đã qua đời.

Cho nên, chúng ta cần thiết kiểm chứng lại hai mươi năm trước rốt cuộc có vị giáo viên nào đã từng là đồng nghiệp của Lục Hồng Vân.

Hành Tây, chuyện này liền giao cho ngươi đi tra, ngươi thấy thế nào?"
Dương Thông gật đầu: "Tốt, giao cho ta đi."
Lâm Hinh nói: "Thời điểm quan trọng, ngươi cũng có thể đối bọn họ đề ra nghi vấn."
Dương Thông hiểu ý, hắn mượn trong cục một chiếc xe hơi, bắt đầu đi điều tra.
Lâm Hinh thấy hắn đi xa mới quay đầu nói với Hoa Mai: "Ngươi với ta cùng nhau, chúng ta đến nhà Ngô Thân uống ly trà."
Hoa Mai gật gật đầu, mang lên túi xách cùng với Lâm Hinh đi đến nhà Ngô Thân.
"Lâm tỷ, ngươi biết được nhà Ngô Thân ở nơi nào?" Hoa Mai ở trong xe hỏi.
Lâm Hinh nhìn nàng một cái, cảm thấy vấn đề mà tiểu cô nương này hỏi rất là đáng yêu, nàng vừa vào tổ trọng án được một năm, còn rất là non nớt, nhưng được cái chịu thương chịu khó, là một cô nương tích cực.
"Ta lớn lên ở chỗ này nha.

Hơn nữa, Ngô Thân là hiệu trưởng của một trường trung học có danh có tiếng, cho nên trên đường tùy tiện hỏi người nào đó thì mọi người đều biết hắn ở đâu." Lâm Hinh nói.
"Vậy a..." Hoa Mai bừng tỉnh.
Lâm Hinh nở một nụ cười nhàn nhạt, liền lần nữa nghe thấy Hoa Mai mở miệng: "Lâm tỷ, ta thật sự ngốc, hỏi một vấn đề đơn giản như vậy."
Lâm Hinh nói: "Học hỏi kinh nghiệm nhiều một tý là được."
Nàng lại ngầm suy nghĩ nếu như Hoa Mai gặp phải Lãnh Du cái kia ma đầu, nói không chừng đã bị loại từ lâu rồi.

Trong mắt của nữ nhân kia thì một hạt cát cô ấy cũng chịu không được.
Xe dừng lại trước cửa một dinh thự, cửa sắt dày nặng, tường trắng ngói đen, thoạt nhìn ra vẻ cũng rất nghiêm nghị.


Lâm Hinh cùng Hoa Mai xuống xe nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên cạnh ngôi nhà là một bãi cỏ xanh ngát, đường đi trên mặt cỏ được xây dựng từ đá cuội, bên cạnh đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ thêm vào mấy chiếc ghế, trên bàn còn có một cái ấm trà và một cái chén trà nhỏ.

Lâm Hinh nhấn xuống chuông cửa, không bao lâu liền thấy một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, sau đó đi đến trước cửa sắt, cách cửa sắt hỏi: "Xin hỏi hai người tìm ai?"
Trong thanh âm của nàng mang điểm thanh thúy không giống với những người phụ nữ cùng tuổi thường có.

Lâm Hinh từ trong túi lấy ra thẻ cảnh sát giơ lên, sau đó nói: "Ta là cảnh sát Lâm, tới điều tra về việc phát hiện được hài cốt của nữ ở trường trung học Công Giáo vào mấy hôm trước.

Ta muốn gặp hiệu trưởng Ngô để hỏi thêm chút chuyện."
"Thì ra là cảnh sát, vào đi.

Chồng của ta cũng có nhắc tới chuyện này, hắn đã đến tuổi này còn gặp phải vụ án mạng như thế này nên rất là lo lắng." Người phụ nữ đáp.
Nàng mở cửa làm Lâm Hinh và Hoa Mai cùng tiến vào.

Lâm Hinh đi ngang qua chiếc bàn nhỏ có đặt ấm trà trên đó, nhìn thấy có khói trắng lượn lờ toát ra từ miệng ấm trà, thầm nghĩ là vừa rồi có người vừa ngồi ở chỗ đấy.
Người phụ nữ nói các nàng ngồi chờ ở sô pha trong phòng khách, sau đó đi vào trong phòng gọi: "Lão công, bên ngoài có hai cảnh sát đến, nói là muốn hỏi thăm về chuyện án mạng ở trường học."
Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn cách bài trí ở trong phòng, đồ vật không nhiều lắm, rất là đơn giản.

Trên tường còn treo mấy bức ảnh, đều được đóng khung.
Bức ảnh ở giữa là hình cưới của Ngô Thân với người phụ nữ trung niên lúc nãy, hai bức bên cạnh là hình tốt nghiệp của một nam một nữ, chắc là thuộc về hai đứa con của Ngô Thân.

Còn lại mấy bức đều là vẽ sông núi, xem ra Ngô Thân cũng rất thích mấy kiểu tranh này.
Không lâu sau, một người nam trung niên đi ra từ trong phòng, trên mặt của hắn treo một bộ hòa ái mỉm cười thêm chút nho nhã khí phái, còn đeo thêm một cặp mắt kính gọng vàng, hơn nữa quần áo sạch sẽ, làm cho mọi người có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Hắn cũng không nóng nảy, hành động chậm rì rì mà đi tới.

Lâm Hinh đột nhiên nghĩ về ấm trà vừa thấy được lúc bên ngoài, cảm thấy chắc cũng chỉ có mấy nhân tài giống Ngô Thân như vậy mới biết thưởng thức trà đi?
"Xin chào, ta kêu Lâm Hinh, là cảnh sát Lâm thuộc tổ trọng án trong cục điều tra Liên Bang.

Ngồi bên cạnh người này là trợ thủ của ta, tên là Trân Hoa Mai."
Lâm Hinh lễ phép cùng đối phương bắt tay trong chốc lát, phát hiện tay hắn lành lạnh, hơn nữa lúc nắm cũng không dùng sức, không giống như những người đàn ông mà nàng từng biết, một số người còn nhân cơ hội lén sờ soạng mu bàn tay của nàng.

Nam nhân nói: "Cảnh sát Lâm, cảnh sát Trần, mời ngồi mời ngồi.

Ta kêu Ngô Thân."
Lâm Hinh ngồi xuống, thấy cảnh cửa phía sau Ngô Thân mở ra, người phụ nữ trung niên mang lại một ấm trà và ba chén trà, đặt trên bàn nói: "Mời hai vị uống trà."
"Cảm ơn." Lâm Hinh và Trần Hoa Mai cùng đáp.
Lâm Hinh uống một ngụm trà, nói: "A di, kỹ thuật pha trà của ngài thật sự quá tốt, trà thật là thơm."
Người phụ nữ trung niên cười nói: "Đâu có đâu có, còn không phải là do ông lão này thích uống trà sao."
Lâm Hinh nhìn thoáng qua vách tường ở trong nhà, nói: "A di, giấy dán tường trong phòng khách này cũng thật xinh đẹp, đèu là hoa, ngay cả giấy dán ở cửa cũng giống y như vầy."
"Ông ấy thích nhất là kiểu giấy dán tường này, dùng cũng đã nhiều năm nhưng lại chưa từng thay đổi."
"Được rồi, chúng ta cũng không nên làm chậm trễ thời gian của cảnh sát Lâm, liền nói vấn đề chính đi." Ngô Thân nói.
Trần Hoa Mai cầm trên tay một cây bút và một quyển sổ, ngồi ở một bên làm ghi chép.
"Hiệu trưởng Ngô, ta nhớ là sau khi có bản báo cáo nghiệm thi từ cục cảnh sát thành phố Long thì đã nói cho ngài về thân phận thật sự của bộ hài cốt.

Nếu hiệu trưởng Ngô đã ở trường làm hiệu trưởng nhièu năm như vậy, chắc là sẽ biết về chuyện cảu Lục Hồng Vân?" Lâm Hinh hỏi.iHinHinh
"Cảnh sát Lâm, nghe cách nói của ngươi chắc cũng là người ở đây đi?" Ngô Thân hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, ta là người dân ở đây." Lâm Hinh lễ phép mà nói.
"Đã là người ở đây chẳng lẽ ngươi không nghe nói về chuyện năm đó của Lục Hồng Vân?" Ngô Thân mang theo tò mò hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô, cũng không dối gạt ngài, năm đó nhà ta chuyển đến đây, ta đã bảy tuổi rồi.

Chuyện này xảy ra trước khi ta chuyển đến, hơn nữa những sự kiện liên quan cũng đã bị ép xuống, truyền thông và trên mạng dường như đều không đưa tin, cho nên là ta cũng mới biết được khi bắt đầu điều tra vụ án này." Lâm Hinh kiên nhẫn giải thích.
Ngô Thân gật đầu, nói: "Một khi đã như vậy, ta liền nói chuyện này cho các ngươi.

Nói đến thì đó là chuyện cảu hai mươi năm về trước, Lục Hồng Vân là giáo viên nổi tiếng trong trường của chúng ta.

Nàng xinh đẹp như hoa, dáng người lại tốt, tri thư đạt lý, có thể nói là nữ thần của tất cả giáo viên nam.

Mà ta khi đó lớn hơn nàng chừng hai ba tuổi, còn chưa cười vợ, tất nhiên cũng mến mộ nàng.

Cũng giống như mấy người khác, ta cũng thử theo đuổi nàng, có điều nói thì dễ hơn làm.

Giống như vậy một nữ thần, nếu không có mị lực nhất định, nghĩ cũng đều đừng nghĩ."
Khi Ngô Thân hồi ức chuyện cũ, ánh mắt mang theo một tia sáng rọi, đó là câu chuyện hồi hắn còn trẻ, nghĩ đến năm đó Lục Hồng Vân như tranh như họa, hắn không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
"Đáng tiếc chính là, một cái giáo viên nam nàng cũng không để vào mắt, khi đó chúng ta đều tưởng rằng nàng đã có đối tượng, nhưng người nàng coi trọng lại là một người vị thành niên học sinh nhỏ hơn nàng mười tuổi." Ngô Thân ngữ khí mang theo tiếc hận mà nói.
"Người học sinh nam đó là học trò trong lớp của nàng? Hay vẫn là học sinh ở lớp khác?" Lâm Hinh hỏi.
"Đó là học sinh ở lớp của nàng.


Nam sinh lớn lên cũng rất đẹp, hơn nữa tuổi còn trẻ, bình thường hay nhìn thấy hắn và Lục Hồng Vân ăn cơm trưa cùng nhau ở nhà ăn.

Khi đó, chúng ta đều cảm thấy Lục Hồng Vân thật là kiên nhẫn, chịu bỏ ra nhiều thời gian để trả lời câu hỏi cũng như chỉ dẫn học sinh.

Đâu ai ngờ...!bọn họ vậy mà lại là một đôi." Ngô Thân lắc lắc đầu.
"Vậy tại sao mọi người lại phát hiện chuyện sư sinh luyến này?" Lâm Hinh tiếp tục hỏi.
"Giấy nào có thể gói được lửa.

Khẳng định là học sinh nam kia không cẩn thận tiết lộ, sau đó trường học bắt đầu nghe thấy tin đồn, nói là Lục Hồng Vân yêu học sinh của mình." Ngô Thân nói.
"Mọi người đều tin vào tin đồn này sao?" Lâm Hinh nói.
"Là nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc đều không biết này có phải là sự thật hay không." Ngô Thân nói.
"Kia sau lại như thế nào?"
"Sau đó có một ngày, không biết vì sao cảm xúc cảu nam sinh kia gần như tan vỡ, hắn đi tới phòng tư vấn, sau đó cùng người cố vấn nói ra bí mật này, rồi lại truyền tới nhóm giáo viên, việc này mới xem như là cho hấp thụ ánh sáng.

Năm đó, hiệu trưởng cũng có ý đồ che dấu việc này, nhưng cha mẹ của nam sinh lại làm chuyện lớn lên.

Cho nên sau đó không lâu, Lục Hồng Vân bị trường học khai trừ, còn hiệu trưởng lúc đấy cũng gần đến tuổi về hưu nên cũng bị cưỡng chế về hưu.

Mà ta bởi vì chuyện này lại được chút tiện nghi, được thăng lên làm hiệu trưởng." Ngô Thân chậm rãi nói.
Lâm Hinh gật đầu, nói: "Vậy sau khi bị cưỡng chế về hưu, hiệu trưởng năm đó đã đi đâu?"
Ngô Thân lắc lắc đầu, nói: "Không biết, lúc đó sự tình rối loạn, mọi người đèu trở về sinh hoạt thường ngày, đối với việc Lục Hồng Vân yêu học trò của mình, và chuyện liên quan đến hiệu trưởng trước của trường trung học Công Giáo cũng không còn gì mới mẻ, nên mọi người cũng không còn quan tâm, dần dần quên đi.

Ai lại biết, hai mươi năm sau lại phát hiện được hài cốt của nàng, cũng không biết là ai lại nhẫn tâm như vậy đi giết hại nàng,.." Ngô Thân thở dài.
"Ta có thể hỏi tên của hiệu trưởng trước sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Được chứ, hắn tên là Thương Đông Hải." Ngô Thân nói.
Lâm Hinh cảm thấy không còn gì để hỏi, liền cùng với Hoa Mai chào tạm biệt Ngô Thân.
"Theo lời cảu Ngô Thân, chuyện hắn biết cũng không khác biệt với mấy cái được viết ở trên mạng.

Hiện tại trở về cục cảnh sát, nhìn xem tin tức mà Hành Tây lấy được.

Chúng ta cũng cần thiết đem khẩu cung lúc nãy sửa sang lại." Lâm Hinh nói.
"Tốt, Lâm tỷ." Hoa Mai đáp.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Trong lúc đọc, mọi người có thể sử dụng chi tiết trong câu chuyện để thử đoán xem hung thủ là ai nha..