Tôi bảo bà ta dùng nhật kí của Thẩm Châu Ngôn để trao đổi giúp bà ta lấy lại niềm tin của tập đoàn.
Trịnh Viện đã đồng ý.
Phần sau này chính là ghi chép tình trạng trị liệu của tôi.
Nhật kí chương 3025:
“Gần đây cách trị liệu của Lily rất có hiệu quả với Trịnh Lâm, cô ấy đã không muốn làm người xấu nữa rồi, gần như sắp khôi phục thành nhân cách thứ nhất, cô ấy muốn làm một người tốt, không bao lâu nữa cô ấy sẽ khỏi rồi...”
Nhật kí chương 3040:
“Thực ra Lily là nội gián, nhưng mà cô ấy đã phản bội lại cảnh sát, cô ấy đã hoàn toàn biến thành một kẻ xấu... bằng việc trị liệu cho Trịnh Lâm tôi đã giúp cô ấy rời khỏi tập đoàn buôn bán n.ội t.ạng, trả lại cho cô ấy sự thanh tịnh, cô ấy bị mắc bệnh m.áu trắng có lẽ thời gian cũng không còn nhiều nữa.”
Tôi mờ mịt, nếu như Lily là một người khác vậy thì tại sao tôi lại vô thức mà kí tên Lily chứ, hơn nữa nét bút còn giống hệt với nét bút ở trong phòng sưu tầm của anh Nam?
122.
Tôi nhíu mày giả vờ đồng ý với Trịnh Viện.
Trịnh Viện nhìn tôi: “Mẹ không tin con! Có phải nhân cách thứ nhất vẫn còn tồn tại trong đầu con không?”
Tôi lắc đầu: “Chẳng phải mẹ đã kiểm tra rồi sao?”
Bỗng nhiên tôi ho mạnh, trên tay là một vũng máu.
Tôi ngây người một lát, Trịnh Viện cười: “Thứ thuốc con uống thực ra không phải cùng loại với thuốc nói thật kia, mà có trộn lẫn với thuốc làm tổn thương tới phổi... mẹ nghĩ có lẽ phổi của con đã bị tổn thương tới một nửa rồi, có phải cảm thấy gần đây hít thở rất khó khăn hay không? Lời con nói có phải là thật hay không mẹ không thể biết được? mẹ cần một thứ có thể hãm chân con, con không làm gì có hại tới mẹ vậy thì mẹ đương nhiên sẽ đưa thuốc giải cho con, nhưng mà Trịnh Lâm à, gần đây con đã thay đổi rồi, mẹ còn đang nghĩ có nên đưa thuốc giải cho con không!”
Tôi nhìn chằm chằm bà ta, đột nhiên nghĩ tới lời khi đó nói với anh Nam.
Tâm thần phân liệt di truyền.
Trịnh Viện cũng mắc tâm thần phân liệt, nhưng mà bà ta chưa từng trị liệu.
Ha, thôi vậy.
Đối với một người điên thì lời nói cần điên điên khùng khùng.
Tôi tiếp tục giả vờ bị bà ta uy hiếp mà đồng ý.
123.
Ngày hôm sau tôi không giúp bà ta làm sáng tỏ mà hoàn toàn xác thực việc bà ta phản bội lại tập đoàn.
Đám người kia yêu cầu đá bà ta ra khỏi tập đoàn, Trịnh Viện không đồng ý: “Trịnh Lâm, chẳng phải con muốn thuốc giải sao?”
Tôi nói không cần nữa: “Mẹ không biết đấy thôi, vốn dĩ con chỉ có một nửa lá phổi!”
Trịnh Viện nhìn tôi không thể tưởng tượng nổi.
Bà ta không hiểu.
Sau đó Trịnh Viện bị đám người kia trói lại rồi bỏ vào trong phòng dụ ong.
Cách làm giống hệt với khi đã làm với Mạnh Hạo... một kẻ phản bội bị vạch trần.
Tiếp theo đó có lẽ họ sẽ đối phó với tôi rồi.
Nhưng mà đáng tiếc là cảnh sat sắp đánh úp rồi.
124.
Đêm khuya tôi đưa Hứa Tình ra ngoài.
Để cô ấy ngắt hết tất cả hệ thống cảnh báo ở trong căn cứ chính.
Hai giờ sáng phía cảnh sát Trung Quốc phối hợp với lực lượng vũ trang Myanmar đáp úp bất ngờ.
Bảo vệ căn cứ chính bị đánh úp bất ngờ không kịp phòng bị.
Hai bên triển khai cuộc giao tranh kịch liệt.
Tôi chỉ huy những cấp cao khác và một phần nhân viên lẩn trốn theo đường ống dẫn dầu giữa Trung Quốc và Myanmar, nơi đó có xe vận chuyển tới đón, chỉ để lại hai, ba cấp cao để chỉ huy.
Người cầm đầu nội bộ ra lệnh: “Đám phụ nữ bị bán đó người nào g.iết c.hết được thì g.iết c.hết, người nào nên cho uống thuốc độc thì cho uống thuốc độc, tóm lại đừng để ai sống sót...”
Ngoài mặt tôi giả vờ đồng ý, lúc nhóm người đó đi vào trong thang máy thì tôi ở bên ngoài dừng thang máy lại nhốt họ ở trong đó.
Nhân cơ hội đánh nhau tôi lại mở cửa nhà giam những cô gái kia ra bảo bọn họ chạy ra khỏi lối thoát hiểm đi dọc theo biên giới phía bắc nơi đó có cảnh sát tiếp ứng.
125.
Làm xong tất cả tôi và Hứa Tình tập trung lại với nhau.
Hứa Tình vẫn rất yếu ớt.
Tôi cầm s.úng bảo cô ấy đi theo tôi.
Nếu như không đi thì sau khi đám người đó phát hiện ra sẽ g.iết chúng tôi.
Đột nhiên bầu trời ầm một tiếng giống như sắp có mưa bão.
Tôi và Hứa Tình chạy về biên giới phía Bắc.
Dần dần tôi không còn sức nữa.
Đằng sau truyền tới tiếng s.úng dường như có người đang đuổi theo chúng tôi.
Tôi kéo Hứa Tình vòng qua rừng trúc, thở hổn hển nói: “Nhớ không? Trước đây lúc cậu bơi, tôi ở đằng sau cậu... đằng sau nói... cố... cố lên, tớ nói Hứa Tình... ách... đừng quay đầu lại nhìn những đối thủ khác... cố gắng bơi về phía trước, lần này cũng như vậy, Hứa Tình... đừng... đừng quay đầu lại, chạy về phía trước, bất luận nghe thấy điều gì...”
Hứa Tình khóc lóc đồng ý.
Tôi an ủi cô ấy: “Tất cả những gì tôi nói hiện tại cậu phải nhớ kĩ, mật khẩu máy tính của mẹ tôi tôi đã đổi thành sinh nhật của cậu, bởi vì chỉ cần nhập mật khẩu không đúng một lần thì nội dung trong bộ nhớ sẽ tự động xóa hết, tớ để máy tính ở trong két sắt, cậu phải dẫn cảnh sát đi tìm, rồi mở ra được không?”
Hứa Tình nghẹn ngào gật đầu.
Đằng sau lại truyền đến tiếng s.úng, đột nhiên tim tôi nảy lên một nhịp.
Tôi vẫn cố gắng đuổi theo Hứa Tình.
Cô ấy chạy rất nhanh.
Lại có tiếng s.úng nữa, tôi thở hổn hển hét lớn: “... Giúp tôi... giúp tôi... hãy giúp tôi sống thật tốt, ngắm nhìn bầu trời Côn Minh, ngắm nhìn lá cờ ở Bắc Kinh...”
Nhưng mà dường như cô ấy không nghe thấy.
Cô gái của tôi, chạy nhanh thật đấy.
Bóng lưng cô ấy dường như dần dần biến mất trong tầm mắt tôi.
“Pằng...”
Tôi nghe thấy tiếng s.úng rồi.
Dường như tôi nhìn thấy Thẩm Châu Ngôn và Mạnh Hạo, còn có cả người tên Lily... và một người phụ nữ giống hệt với tôi.
126.
Trịnh Lâm c.hết rồi.
Ngày hè ở Myanmar đó trời mưa rất lớn, sấm rền gió cuốn.
Ngày cô ấy chết trời mưa rất to.
Cô ấy c.hết trên một sườn núi, trên sườn núi có một loài hoa tên là hoa thuyền rồng.
Trren mặt cô ấy rơi đầy nước mưa, trắng bệch như tờ giấy, nước mưa trượt qua chảy về phương bắc đó chính là nơi quê nhà của cô ấy.
Quê nhà của cô ấy ở Bắc Kinh.
Đó chính là nơi mà mọi người dân đều hi vọng nhìn thấy ngôi sao năm cánh trên quốc kì tung bay phấp phới.
Trong lòng cô ấy cất một lá quốc kì.
Những cảnh sát tìm thấy ôm cô lên, một nữ cảnh sát vỗ vỗ mặt cô ấy: “Trịnh Lâm...”
Cô ấy nhắm chặt đôi mắt không trả lời.
Nữ cảnh sát lại gọi: “Trịnh...” tiếng gọi của nữ cảnh sát ấy dần dần nghẹn lại, nước mắt đã làm ướt cả khuôn mặt, cô ấy quá nhẹ dường như chỉ còn da bọc xương.
Nữ cảnh sát che miệng nhưng vẫn không kiềm chế được, khóc lóc thảm thiết, cô ấy lấy lá quốc kì trong lòng cô ra đắp lên cơ thể lạnh băng của cô, rồi vén những sợi tóc lòa xòa ra sau: “Chúng tôi đưa cô về nhà, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi. Trịnh Lâm, chúng tôi tới, đưa cô về nhà, tôi...”
Nữ cảnh sát khóc không thành tiếng... sau đó, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào.
127.
Thời gian Trịnh Lâm c.hết được chính thức xác nhận vào 18/6/2019 hưởng dương 28 tuổi.
Cô được c.hôn cất ở Côn Minh nơi bốn mùa như xuân.
Cô ấy sẽ cùng những gián điệp âm thầm bảo vệ quốc gia ấy yên nghỉ dưới đất mẹ.
Cô ấy sẽ không còn cô đơn nữa.
Vì để bảo vệ gia đình của Trịnh Lâm mà phía cảnh sát đã giấu thông tin về cô, chỉ thay thế bằng một danh hiệu: 0
Nhưng tên của cô sẽ mãi mãi giữ một vị trí trong lòng của những người đã trải qua chuyện này.
128.
Năm mươi năm sau tại lớp điều tra.
Một vị giáo sư tóc hoa râm đứng trên bục giảng giảng về một gián điệp giỏi nhất thế kỉ mới.
Bà ấy đang kể về câu chuyện một người mang danh hiệu “0”
Trên màn hình lớn đang phát bản gốc cuốn nhật kí rất nổi tiếng trong ngành điều tra “nhật kí Thẩm Châu Ngôn”
Nhật kí chương 3025:
Hôm nay tôi là năm thứ 60 tôi nằm vùng ở trong tổ chức buôn bán n.ội t.ạng.
Trừ bản thân tôi ra vẫn còn một người đồng minh nữa, cô ấy mắc chứng tâm thần phân liệt, tính tình không ổn định nhưng mà sau khi được tôi và nhân cách thứ hai Lily của cô ấy trị liệu thì đã “dụ địch theo mình” rồi, cô ấy là con gái của ông chủ tổ chức buôn bán n.ội t.ạng xuyên quốc gia Trịnh Thành, tên cô ấy là Trịnh Lâm.
Hôm nay là năm thứ hai cô ấy nằm cùng ở trong tổ chức.
Nhật kí chương 3040:
Nội bộ tập đoàn buôn bán nội tạng đấu đá nhau rất khốc liệt.
Anh Nam và hai vợ chồng Trịnh Thành đang tranh giành nhau thị trường Anh.
Tôi biết bản thân chắc chắn sẽ c.hết thế nên đã “thay” anh Nam chắn súng.
Nhưng mà tôi không thể làm lộ ra thân phận gián điệp của mình.
Như vậy sẽ ảnh hưởng tới Trịnh Lâm.
Sau này cô ấy sẽ thay tôi hoàn thành nhiệm vụ vẫn còn dở dang của tôi.
Nhật kí của tôi sẽ được lưu giữ ở trong két an toàn ở ngân hàng và sẽ được ngân hàng chuyển đến cho cảnh sát.
Xin hãy tin tưởng Trịnh Lâm sẽ vạch ra một kế hoạch hoàn hảo thậm chí có thể lừa được cả cảnh sát.
Cuốn nhật kí này được giao cho cảnh sát vào ngày 18/6/2020, đó vừa hay là một năm sau khi Trịnh Lâm mất.
129.
Nhân viên ngân hàng nói cuốn nhật kí này được gửi từ ngân hàng Thụy Sĩ tới, là của một khách hàng tên Lily-zheng.
Khi đó tất cả các nhân viên cảnh sát mới bừng tỉnh hiểu ra, rồi nhanh chóng so nét bút của Trịnh Lâm và Thẩm Châu Ngôn mới phát hiện giống nhau y hệt.
Thì ra cuốn nhật kí trong căn cứ chính nửa thật nửa giả, Trịnh Lâm đã bắt chước nét bút của Thẩm Châu ngôn sửa đi một phần nội dung để đánh lừa anh Nam.
Toàn bộ sở cảnh sát rơi vào trầm mặc.
130.
Còn có thêm một đoạn băng được gửi cùng với cuốn nhật kí này.
Người trong đội cảnh sát mở ra, đó chính là lời tuyên thệ của Trịnh Lâm.
Trên khuôn mặt trẻ trung của Trịnh Lâm là sự kiên quyết không chút lung lay, bàn tay cô giơ lên huyệt thái dương, ngôn từ vang vọng: “Tôi mãi mãi trung thành với tổ quốc, bảo vệ tổ tổ quốc nhân dân, tôi sẽ cống hiến đời này vì đất nước, không chùn bước, không do dự...”
Trong mắt Thẩm Châu Ngôn là giọt lệ nóng: “Được! cô đạt tiêu chuẩn đồng chí Trịnh Lâm.”
131.
Phần cuối cùng của đoạn băng là lời tâm sự của Trịnh Lâm.
Cô ngồi trên một chiếc ghế yên lặng, dịu dàng.
Cô nhìn vào ống kính mỉm cười rất ngọt ngào.
Đoạn thứ nhất:
“Tôi quen Thẩm Châu Ngôn vào năm 20 tuổi, tôi là một bệnh nhân tâm thần phân liệt di truyền, nhân cách thứ nhất của tôi là Trịnh lâm, nhân cách thứ hai là Lily. Lily là một bác sĩ rất cứng rắn, cũng rất hiểu về tập đoàn buôn bán n.ội t.ạng, với vai trò là một gián điệp cô ấy cũng thử chữa trị cho bản thân, biến mình thành nhân cách thứ nhất, Lily cũng chính là nhân cách mà Trịnh Viện thích, bà ta đang cho Thẩm Châu Ngôn đánh giá hiệu quả trị liệu, Thẩm Châu Ngôn sẽ viết tất cả các phương pháp vào trong nhật kí...”
Đoạn thứ hai:
“Vì cái c.hết của Thẩm Châu Ngôn mà tôi chịu đả kích còn bị nhiễm một loại vi rút chưa biết tên chỉ còn lại một bên phổi, có lẽ thời gian còn lại chỉ khoảng 5 năm... thế nên tôi đã vạch ra một kế hoạch, tôi giấu cảnh sát thời gian c.hết thực sự của Thẩm Châu ngôn, những tình báo mà sau này chú ấy gửi về đều là cho tôi viết, bao gồm cả việc kiến nghị gián điệp Mạnh Hạo liên kết với Hứa Tình dẫn dụ người chỉ điểm (Trịnh Lâm) tới căn cứ chính. Sau khi tôi biến thành Trịnh Lâm tôi sẽ tìm cơ hội để đóng giả thành bạn của Mạnh Hạo và Hứa Tình... nếu như mọi người xem được đoạn băng này thì đồng nghĩa với việc phía cảnh sát đã chấp nhận ý kiến của tôi, đồng thời tôi sẽ dùng thân phận Lily để liên lạc với anh Nam đưa cho hắn một cuốn “Nhật kí Thẩm Châu Ngôn” giả, hi vọng kế hoạch của tôi sẽ thành công...”
132.
Kể xong nước mắt Hứa Tình rơi đầy mặt.
Bà nói: “Khi đó cô ấy bảo tôi chạy, tôi cứ thế chạy... tôi chạy rất nhanh, tôi muốn làm người về nhất, ngay cả nhìn cô ấy một cái tôi cũng không nhìn, lúc tôi nhìn thấy cô ấy lần nữa thì cô ấy đã nhắm chặt mắt nằm trên đất, cô ấy là chị em tốt của tôi, thế mà cuối cùng tôi lại từ bỏ cô ấy...”
Sinh viên ở phía dưới nhìn vị giáo sư lớn tuổi trên bục giảng: “0 đã làm gián điệp hai lần, lần thứ hai làm gián điệp cô ấy đã giấu giếm tất cả mọi người có đúng không giáo sư?”
Hứa Tình gật đầu bỗng nhiên đôi mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Dường như bà đã nhìn thấy bóng dáng của cô gái ấy.