Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 108: Hy vọng cậu rời đi



Thậm chí Trần Mặc còn có thể cảm nhận được hô hấp của nam nhân, nhất thời gương mặt có chút ửng đỏ, mất tự nhiên đẩy anh một cái, “Nếu như anh đã thắt xong rồi thì đừng có dựa vào gần như vậy nữa.”

Nam nhân dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn y một cái, đột nhiên nở nụ cười, “Chuyện gần hơn đều đã làm rồi còn xấu hổ cái gì.”

Bỏ lại một câu như thế, nam nhân dựng thẳng người ngồi về vị trí lái xe, sau đó khởi động xe, cứ như là chưa từng phát sinh chuyện gì cả.

Để lại một mình Trần Mặc đỏ mặt nhìn anh, thân thể trở nên cứng còng, không biết tại sao tim lại loạn nhịp.



Ngày đó Lâm Văn Tịch về đến nhà mới phát hiện trước cửa có một vị khách không mời mà tới đang đứng ở đó, không ngờ người của Lê gia sẽ đến, lại nhớ tới tấm chi phiếu lần trước, người này đến cũng tốt, mình không cần lại phải âm thầm xoắn xuýt xem có nên đi tìm nam nhân kia trả lại đồ cho y hay không, có thể trực tiếp kêu người nọ đưa tấm chi phiếu kia về là được rồi.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Lâm Văn Tịch mở cửa, để cho nam nhân đi vào, sau đó mở miệng hỏi.

“Là như vầy, thiếu gia bảo tôi đến một chuyến.” Nam nhân nói xong, lại lấy một tấm chi phiếu từ trong lòng ngực ra, “Không biết lần trước ngài có hài lòng với giá trị trên đó hay không, tấm này là cho ngài.”

Thiếu gia? Lê Diễm? Y bảo người này đến tìm mình? Lâm Văn Tịch nhìn thoáng qua tấm chi phiếu có nhiều số 0 còn hơn lần trước, thiếu chút nữa liền trợn tròn mắt, những người có tiền kia đều ăn ở không thích đi quẳng tiền hay sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên lại đưa chi phiếu ra làm gì. Hơn nữa tại sao y còn muốn đưa tiền cho mình chứ?

“Không cần, hi vọng ông có thể cầm tấm đợt trước về, tôi thực sự không cần.”

Lâm Văn Tịch nói rồi trực tiếp đi vào trong phòng, lấy cả tấm chi phiếu và điện thoại di động ra.
“Đây…” Thấy Lâm Văn Tịch lấy ra 2 thứ khác, nhất thời người đến có hơi khó xử, nhưng vẫn nói ra những lời chủ nhân đã phân phó cho mình, “Cậu đừng vội trả lại cho tôi, lần này thiếu gia bảo tôi tới đưa cho cậu cái này là có điều kiện, không phải là cho không tiền, chính là hi vọng sau khi cậu nhận số tiền này rồi có thể rời khỏi cái thành phố này.”

Lâm Văn Tịch sửng sốt, rời khỏi? Có ý gì chứ? Lê Diễm bảo mình rời khỏi nơi này?

“Ngài cũng biết, thiếu gia vừa mới kết hôn…”

“Tôi biết, ông nói với người, nhắn người có thể yên tâm rằng tôi sẽ không đến quấy rối người đâu.” Đột nhiên Lâm Văn Tịch có chút buồn bực, đương nhiên cậu biết sau khi y kết hôn, mình là một sự tồn tại thừa thải, nhưng đột nhiên Lâm Văn Tịch nghe thấy như vậy thì trong lòng lại cảm thấy chua xót, rất khó chịu, mình đã rời xa y rồi còn chưa đủ, nhất định phải đuổi mình ra khỏi cái thành phố này mới cam tâm sao? Sao nam nhân kia lại có thể như vậy chứ… Lâm Văn Tịch cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra để mở miệng nói, “Bọn họ đã muốn tôi đi, đương nhiên tôi cũng sẽ không đi tìm người nữa. Các người không cần cho tôi tiền làm gì, các người không hề thiếu tôi bất kỳ thứ gì cả. Tôi sẽ không rời khỏi đây, nhưng ông có thể yên tâm, tôi sẽ không đi tìm người đâu…”
“Giúp tôi trả lại mấy thứ này cho người đó đi…” Nói rồi Lâm Văn Tịch đưa vật đang cầm trong tay cho quản gia.



Lê Diễm ném hai tấm chi phiếu tới trước mặt Lê Tông Sinh, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn, “Ba kêu người đi tìm Lâm Văn Tịch?”

Người ở đằng sau chỉ là uống trà rồi nhàn nhạt nhìn anh, “Có gì sao.”

“Là ba bảo em ấy rời đi?”

“Sao vậy? Ba làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho hai đứa các con thôi. Lần trước đã có người đến trước mặt Uông Kiếm Quốc nói ra chuyện của đứa nhỏ kia, chắc là lần đó cũng không đơn giản như vậy đâu.”

Đột nhiên sắc mặt của Lê Diễm trở nên rất khó coi, “Kẻ nào dám?”

“Kẻ nào không dám?!” Lê Tông Sinh buông tách trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua người làm ở chung quanh, sau đó bảo toàn bộ bọn họ rút lui, đến cả người mình vẫn luôn tín nhiệm nhất cũng bị kêu ra ngoài, “Bây giờ thế lực của con ở phạm vi đông khu càng lúc càng lớn, Uông Kiếm Quốc càng ngày càng hài lòng về con, không biết có bao nhiêu người đang mơ ước vị trí hiện tại của con đâu, không bảo nó rời khỏi nơi này chẳng lẽ con còn muốn đợi đến khi tất cả mọi chuyện bị lộ ra ngoài con mới hài lòng hay sao? Con muốn đợi đến khi mấy người bên đó cầm súng chỉa vào đầu con con mới hài lòng hay sao? Nếu để cho bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Văn Tịch, con cho rằng những người có ý đồ bắt lấy nhược điểm của con sẽ dễ dàng buông tha hay sao? Con cho rằng con còn có thể bò lên trên cái vị trí kia được sao?!” 
Lê Diễm cũng có hơi tức giận, “Con đã nói ai cũng không thể động đến em ấy, ba muốn con đám cưới con cũng đã cưới rồi, ba từng bước một muốn con ngồi lên cái vị trí kia rốt cuộc là vì lí do gì chứ? Lúc đầu nghĩ đến ba chỉ là muốn để con kết hôn với nữ nhân, thế nhưng sau đó con mới phát hiện căn bản là chuyện này không chỉ đơn giản như con đã nghĩ đi?”

Ánh mắt của Lê Diễm nhìn Lê Tông Sinh đã trở nên có chút kinh khủng, cho tới bây giờ còn chưa bị con trai mình nhìn qua như thế đột nhiên làm cho nam nhân cảm thấy có chút chột dạ, tuy rằng không biết làm sao mà con trai của mình biết được, nhưng sau khi Lê Tông Sinh đờ ra, rất nhanh liền khôi phục về vẻ mặt bình thường.

“Con đã muốn biết đến tột cùng là vì sao, hiện tại ba liền nói rõ cho con biết, ba rất muốn để con bò lên trên vị trí bang chủ của Thiên Hà bang, đạp Uông Kiếm Quốc xuống… Bởi vì đây là ông ta thiếu Lê gia chúng ta, ba nhất định phải phải báo thù cho Tiểu Khâm.”
“Ca ca?”

“Màn tai nạn xe cộ 5 năm trước, kỳ thực không hề liên quan đến nữ nhân kia, mà là do người của Thiên Hà bang chế tạo ra.”



Hiện tại cách khoảng thời gian Trần Mặc về nhà đã được 1 tuần, y vẫn chưa trở về, Lâm Văn Tịch cũng không liên lạc được với anh ấy, không biết hiện tại anh ấy như thế nào, không biết ba anh ấy có bị sao không, còn có ca ca của anh ấy nữa… Luôn cảm thấy nhìn qua có chút kinh khủng… Không biết có khi nào sẽ khi dễ anh ấy hay không…

Đương nhiên Lâm Văn Tịch không biết, đích thật là Trần Mặc đã bị khi dễ, chỉ là phương pháp khi dễ lại không giống…

“A…ha… Anh đừng động nữa mà… A… Quá sâu…”

“Ai bảo em có quan hệ tốt với tiểu nhân viên kia như vậy?”

“Liên quan gì… Đến anh… A a… Đau… Nhẹ chút… A…”

“Đêm nay sẽ để em biết chuyện đó có liên quan đến anh hay không.”
“A… Đồ khốn… Anh nhẹ chút đi… A… Đỉnh tới…”



6h chiều, Lâm Văn Tịch thấy cơ bản là trong tiệm không còn ai nữa, liền đóng cửa chuẩn bị đi về. Gần đây cứ luôn thấy hơi mệt, bụng cũng có chút trướng trướng, liền không dám ăn quá nhiều, sợ là bản thân mình tiêu hóa không tốt. Gần đây cục cưng lại không an phận, cứ thích dằn vặt cậu đủ kiểu. Lúc Lâm Văn Tịch về đến nhà không có trực tiếp vào nhà, mà lại đi vòng qua một đường nhỏ ở phía sau, thông đến sau núi. Bởi vì thời điểm mẹ qua đời không có tiền mua mộ địa, trước khi người chết đã dặn cậu rằng cứ chôn tro cốt của mẹ dưới cây tùng lớn ở sau núi là được, thế là Lâm Văn Tịch liền làm theo, hiện tại mẹ đã mất gần 2 năm, trước đây lúc cậu ở chỗ Lê Diễm vẫn không có cơ hội trở về gặp mẹ, hiện tại tương đối rảnh nên sẽ thường đến thăm, Lâm Văn Tịch vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy, sau khi mẹ mất đến cả mộ phần cũng không có, tuy rằng cậu cảm thấy không khí và hoàn cảnh ở chỗ này phi thường tốt, sau này lúc mình chết đi được xây đắp mộ địa bằng xi măng rồi chôn xuống đất cũng không bằng ở trong núi rừng như vầy đi.
“Mẹ ơi, con tới rồi.”

Lâm Văn Tịch theo thói quen mà ngồi xuống bên gốc cây, bắt đầu nhớ đến một ít chuyện xưa, nhớ lại vài ngày trước đó, Lê Diễm kêu người đến bảo mình rời khỏi nơi này, khiến cậu cảm thấy phi thường khổ sở.

“Mẹ… Quả nhiên là y vẫn không thích chúng ta sao… Hẳn là con nên nghe lời mẹ nói… Không nên đi trêu chọc y…”

“Đây là sự trừng phạt của con… Vì đã không có ngoan ngoãn nghe lời đi…” Lâm Văn Tịch nhìn cái cây to, trong lòng bị đè nén cực kỳ khó chịu.

“Thế nhưng đoạn thời gian kia thực sự rất tốt đẹp… Mẹ ơi… Con thực sự rất thích y… Con phải làm sao đây…”

Lâm Văn Tịch chống tay vào bên cạnh, đụng tới một vật cứng rắn trong túi, mới nhận ra không biết từ khi nào thì mình đã mang theo chiếc điện thoại của nam nhân ở trên người. Kỳ thực có nhiều lần cậu đã định cầm ra ngoài trực tiếp tìm một chỗ vứt đi, thế nhưng mỗi lần lấy ra rồi lại luyến tiếc, một thứ đắt tiền như thế khiến cho người vẫn luôn tiết kiệm như Lâm Văn Tịch không biết nên làm như thế nào cho phải, hơn nữa vật kia còn là của nam nhân đã từng tặng cho mình. Nam nhân chính là chắc chắn rằng mình sẽ không vứt bỏ, cho nên mới kiên trì muốn cho mình đi?
Lần trước cậu trả đồ vật lại cho quản gia, ông ấy chỉ nhận chi phiếu, ông ấy nói điện thoại là của thiếu gia muốn tặng cho cậu, bởi vì đã tặng cho cậu rồi nên không thể lấy về. Lâm Văn Tịch vuốt ve phần vỏ màu trắng kia, không khỏi nghĩ tới kiểu dáng mà nam nhân đã chọn cho mình, thực sự là rất đẹp, thế nhưng cậu lại không biết sử dụng bao nhiêu cả. Hiện tại cậu đến cả điện thoại còn chưa từng dùng qua, cũng không biết cái sim bên trong có bị quá thời hạn hay không nữa.

“Rõ ràng đã chia tay… Tại sao còn muốn đuổi mình ra khỏi thành phố chứ… Có phải y thật sự không hy vọng có sự tồn tại của con trên thế giới này hay không… Con tiếp cận với y không phải vì tiền… Thế nhưng y cái gì cũng không hiểu…”

“Tại sao y lại là ba của con chứ…” Lâm Văn Tịch nỉ non dưới tàng cây, thẳng đến khi một giọt lệ rơi xuống điện thoại vỡ tan ra cậu mới bừng tỉnh không biết bản thân mình đã khóc từ bao giờ.
“Tại sao tình yêu của con lại thống khổ như vậy chứ… Tại sao lại muốn để con mang đứa nhỏ của y… Nếu như ngay từ đầu vòng cổ không có bị kẻ khác đoạt đi, nếu như ngay từ đầu liền trả đồ lại cho y, có phải tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát triển thành như vậy hay không…”

Hai mắt đẫm lệ không có cách nào khống chế mà càng rơi càng nhiều, cũng không biết mấy ngày nay trong ngực cậu xảy ra chuyện gì, cứ luôn buồn bực luống cuống, dường như có chuyện gì đó rất khó chịu sắp xảy ra, cho nên chiều nào sau khi tan tầm cậu đều sẽ ra sau núi trò chuyện với mẹ, tuy rằng trong lòng rất áy náy rất không yên nhưng vẫn kể hết từng chút từng chút chuyện về Lê Diễm cho mẹ nghe.

“Mẹ ơi… Con thực sự rất khổ sở… Có đôi khi bụng sẽ phát đau, còn luôn buồn nôn nữa… Con cứ suy nghĩ, nếu như cứ vậy mà chết đi thì tốt biết bao nhiêu, nếu như con chết rồi không biết y có biết đến hay không há…”
“Con cho rằng sau khi mẹ rời khỏi thế giới này thì cuối cùng cũng còn có một người có thể đối xử rất tốt với con, kết quả lại phát hiện ra một kích này khó chịu đến cỡ nào… Tại sao y lại là ba của con chứ…”

Lâm Văn Tịch nói năng có chút lộn xộn, chính cậu cũng không biết mình bị gì nữa, hôm nay cứ khóc lóc cứ buồn bực như vậy, đến cả khi mưa rơi xuống cậu cũng không quản, “Mẹ ơi… Con rất nhớ người… Mỗi buổi tối ngủ trên chiếc giường lạnh như băng con đều nghĩ, nếu như con nhắm mắt lại liền có thể đi tìm người thì tốt biết bao nhiêu… Nhưng thời điểm tay con chạm đến bụng mình lại cảm nhận được một sinh mệnh đang tồn tại…”