Một câu ông xã kia của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm nghe thấy mà cả người càng thêm hăng hái, câu nói kia so với bất kỳ xuân dược nào đều có thể khiến cho anh động tình hơn, làm cho nam nhân nhiệt tình mười phần, đột nhiên tốc độ trừu sáp cũng bắt đầu mãnh liệt lên.
"A... Quá nhanh... Ưʍ..."
"Bảo bối, chịu đựng nổi sao?" Lần này nam nhân không có mãnh lực trừu sáp như ban nãy nữa, mà lại hỏi rất ôn nhu.
"Không... A... Không sao... A...ha... Mau chút nữa... Ông xã..." Thời điểm lần đầu tiên kêu nam nhân cậu vẫn còn có chút ngượng ngùng nên mới không dám mở miệng, sau khi kêu xong cũng không thấy nam nhân phản đối, Lâm Văn Tịch liền lớn mật hơn, kêu cũng thuận miệng hơn một ít. Nhưng khuôn mặt vẫn còn đỏ như nhỏ máu, tim cứ đập thình thịch thình thịch, xưng hô như vậy khiến cậu cảm thấy xa xôi không chân thật rồi lại không thể ức chế được cảm giác ngọt ngào. "Bảo bối, em là đang muốn hút khô anh sao?" Nghe thấy thanh âm của Lâm Văn Tịch, nam nhân cười tà ác, lấy tay véo véo núʍ ѵú bị mút đến sưng đỏ, hung hăng nâng lên đè xuống cả người của Lâm Văn Tịch, đâm côn ŧᏂịŧ vào tận bên trong.
"A...ha... A... Quá sâu... Ông xã... Thật là lợi hại... A...ha..."
"Bụng còn không thoải mái không?"
Lâm Văn Tịch biết kỳ thực nam nhân đã nhịn vì mình không ít rồi, vừa nãy phải vội vã rút ra, trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa áy náy, không muốn để cho nam nhân phải chịu dằn vặt vì mình, hơn nữa bản thân mình cũng đã không nhịn được nữa, cho nên trực tiếp nói, "Không sao... Sáp nhanh một chút... Tiếp tục đi... Chủ nhân... A...ha..."
"A a... Từ bỏ... Ông xã... Đừng cọ chỗ đó... A...ha... Không được... A..." Dường như nam nhân chỉ công kích vào một điểm duy nhất, khiến cho Lâm Văn Tịch sắp không chịu nổi nữa, phía trước đã cương đến lợi hại, giật giật muốn bắn tinh, trước ngực trướng đến chịu không nổi, dường như nó lại biến lớn hơn trước đây nữa rồi.
"Phía trước... A... Không được... Nhanh... Dừng lại... A...ha..." "Phía trước? Là ở đây muốn bắn sao?" Nam nhân cầm lấy ngọc nha của cậu.
"Chủ nhân... Em muốn bắn..." Lâm Văn Tịch lấy tay che mặt lại, dùng thanh âm nho nhỏ nói.
Biết em ấy sắp nhịn không được, Lê Diễm yêu thương hôn lên môi cậu một cái, "Chờ anh cùng nhau, được chứ?"
Nghe được thanh âm từ tính của nam nhân, rõ ràng bị ngăn chặn khó chịu như vậy nhưng vẫn là mê mẩn mà gật đầu. Nhận được hứa hẹn của bé con, Lê Diễm kéo một chân của cậu cao lên, sau đó mãnh lực trừu động. "A...ha... A..."