Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 121: H sản nhũ



Một câu ông xã kia của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm nghe thấy mà cả người càng thêm hăng hái, câu nói kia so với bất kỳ xuân dược nào đều có thể khiến cho anh động tình hơn, làm cho nam nhân nhiệt tình mười phần, đột nhiên tốc độ trừu sáp cũng bắt đầu mãnh liệt lên.

"A... Quá nhanh... Ưʍ..."

"Bảo bối, chịu đựng nổi sao?" Lần này nam nhân không có mãnh lực trừu sáp như ban nãy nữa, mà lại hỏi rất ôn nhu.

"Không... A... Không sao... A...ha... Mau chút nữa... Ông xã..." Thời điểm lần đầu tiên kêu nam nhân cậu vẫn còn có chút ngượng ngùng nên mới không dám mở miệng, sau khi kêu xong cũng không thấy nam nhân phản đối, Lâm Văn Tịch liền lớn mật hơn, kêu cũng thuận miệng hơn một ít. Nhưng khuôn mặt vẫn còn đỏ như nhỏ máu, tim cứ đập thình thịch thình thịch, xưng hô như vậy khiến cậu cảm thấy xa xôi không chân thật rồi lại không thể ức chế được cảm giác ngọt ngào.
"Bảo bối, em là đang muốn hút khô anh sao?" Nghe thấy thanh âm của Lâm Văn Tịch, nam nhân cười tà ác, lấy tay véo véo núʍ ѵú bị mút đến sưng đỏ, hung hăng nâng lên đè xuống cả người của Lâm Văn Tịch, đâm côn ŧᏂịŧ vào tận bên trong.

"A...ha... A... Quá sâu... Ông xã... Thật là lợi hại... A...ha..."

"Bụng còn không thoải mái không?"

Lâm Văn Tịch biết kỳ thực nam nhân đã nhịn vì mình không ít rồi, vừa nãy phải vội vã rút ra, trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa áy náy, không muốn để cho nam nhân phải chịu dằn vặt vì mình, hơn nữa bản thân mình cũng đã không nhịn được nữa, cho nên trực tiếp nói, "Không sao... Sáp nhanh một chút... Tiếp tục đi... Chủ nhân... A...ha..."

Nghe được bé con cho phép, Lê Diễm ôm lấy cậu, dùng sức cắm toàn bộ ©ôи ŧᏂịŧ thô to của mình vào, thẳng đến khi không nhìn thấy chút nào còn sót lại ở bên ngoài, tiếp đó mới đè cậu xuống bắt đầu trừu sáp trên dưới. Lâm Văn Tịch thoải mái đến mức ngửa đầu rêи ɾỉ, đầṳ ѵú phía trước lại trướng lớn hơn, ngọc hành bên dưới loạng choạng ma sát vào bụng của nam nhân, chảy ra thủy ngân ái muội.
"Núʍ ѵú còn trướng sao?" Nam nhân sờ vào phía trước, phát hiện địa phương vừa mới bị mình mút xong thế mà lại tự phân bố ra một ít dịch thể, nở nụ cười một tiếng, dùng ngón tay kẹp lấy ra sức bóp, "Tiểu tao hóa, tao đầṳ ѵú của em lại không chịu nổi rồi."

"A...ha... Đừng... Trướng quá... Ngứa lắm... A a... Chủ nhân... Mau mút giúp em... Không được... A..."

Bị nam nhân hung hăng yêu thương, núʍ ѵú trước mặt ê ẩm chịu không nổi, nhớ đến kᏂoáı ©ảʍ lúc vừa nãy nam nhân mút lấy nơi đó của mình, liền nhịn không được mà khẩn cầu anh lại mút mút giúp mình, phía trước ngứa quá, hình như bên trong có thứ gì đó đang chậm rãi bành trướng, rõ ràng đã lâu như vậy rồi mình cũng không có hiện tượng căng sữa, tại sao tối nay bị nam nhân kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ lại trở nên mẫn cảm như thế chứ, chính Lâm Văn Tịch cũng nghĩ không ra điểm này. Đầu óc trống rỗng, chỉ tự hỏi một vài vấn đề đứt quãng, rồi lại bị nam nhân tiếp tục đâm đến rối tinh rối mù.
Chỉ cần Lê Diễm cúi đầu vừa vặn có thể thấy được bộ dáng Lâm Văn Tịch ngửa đầu nhắm mắt lại rêи ɾỉ, một gương mặt thanh thuần nhưng dưới ánh trăng lại lộ ra tao vị khó có thể che giấu, nghĩ đến chỉ có mình mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của em ấy, trong lòng nam nhân tràn ra một cảm giác thành tựu. Động tác hung hăng đỉnh một cái, dùng sức đè lên cái điểm hơi nhô ra ở bên trong.

"A a... Từ bỏ... Ông xã... Đừng cọ chỗ đó... A...ha... Không được... A..." Dường như nam nhân chỉ công kích vào một điểm duy nhất, khiến cho Lâm Văn Tịch sắp không chịu nổi nữa, phía trước đã cương đến lợi hại, giật giật muốn bắn tinh, trước ngực trướng đến chịu không nổi, dường như nó lại biến lớn hơn trước đây nữa rồi.

"Phía trước... A... Không được... Nhanh... Dừng lại... A...ha..."
"Phía trước? Là ở đây muốn bắn sao?" Nam nhân cầm lấy ngọc nha của cậu.

"Ưʍ... Dạ... Chủ nhân... Để em bắn..." Bị bàn tay thô ráp ấm áp của nam nhân bao bọc lấy, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy nơi đó dâng lên từng trận kᏂoáı ©ảʍ, muốn phóng ra, phần đầu đã chuyển sang màu hồng, hành thể nho nhỏ căng cứng, mặt trên phân bố ra rất nhiều dâʍ ɖị©Ꮒ, cho rằng nam nhân sẽ giúp mình giải phóng, nào ngờ lúc này y lại nắm lấy vật đang cương của mình, còn dùng ngón cái đặt lên qυყ đầυ, muốn đè ép kᏂoáı ©ảʍ sắp được giải phóng quay ngược trở lại.

"Bảo bối, chờ một chút chúng ta cùng nhau." Nam nhân nói xong, trực tiếp đẩy ngã người trong lòng vào ghế sô pha, sau đó cũng đè thân người của mình lên, ©ôи ŧᏂịŧ nhanh chóng rút ra khỏi cúc huyệt của cậu, sau đó lập tức cắm vào hoa huyệt đã ướt đẫm ở phía trước, một tay khác thì chặn lấy mã mắt của Lâm Văn Tịch, đồng thời cúi đầu cắn lên đầṳ ѵú của cậu, dùng hàm răng ma sát chung quanh quầng vú.
"A a a..." Lâm Văn Tịch ngửa đầu kêu lên, thanh âm cũng đã trở nên khàn khàn, chỉ có thể kêu ra vài tiếng vụn vặt. Ba địa phương bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, hoa huyệt đã lâu chưa bị người khác chạm tới cứ như thế mà trực tiếp cắm vào, giống như bị hung hăng căng ra, chỉ cảm thấy một trận trướng đau sau đó là kᏂoáı ©ảʍ thỏa mãn khó nhịn, thế nhưng phía trước bị nam nhân ngăn chặn không phóng thích khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cậu cũng chỉ hơi giãy dụa để bày tỏ kháng nghị với nam nhân.

"Chủ nhân... Em muốn bắn..." Lâm Văn Tịch lấy tay che mặt lại, dùng thanh âm nho nhỏ nói.

Biết em ấy sắp nhịn không được, Lê Diễm yêu thương hôn lên môi cậu một cái, "Chờ anh cùng nhau, được chứ?"

Nghe được thanh âm từ tính của nam nhân, rõ ràng bị ngăn chặn khó chịu như vậy nhưng vẫn là mê mẩn mà gật đầu. Nhận được hứa hẹn của bé con, Lê Diễm kéo một chân của cậu cao lên, sau đó mãnh lực trừu động.
"A...ha... A..."

"Hình như bên trong của Tiểu Tịch lại vừa nóng vừa ướt hơn nữa rồi, thật thoải mái." Nam nhân nhịn không được mà gầm nhẹ, ban nãy chỉ cắm ngón tay vào đã cảm thấy nhiệt độ ở bên trong phi thường cao rồi, hiện tại thực sự cắm côn ŧᏂịŧ thô to của mình vào, quả nhiên không khác gì so với tưởng tượng cả, dũng đạo ướŧ áŧ chặt nóng quả thực chính là thiên đường của nam nhân, bọc chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn, một chút cũng không thừa ra, nhưng lại không đến mức siết chặt côn ŧᏂịŧ khiến nó phát đau, cứ như là được tơ lụa thượng hạng bao lấy, rồi lại vừa giống như cái miệng nhỏ nhắn mà co rụt co rụt lại mút lấy mình. Dường như trình độ dung nạp trời sinh chính là được chế tạo cho ©ôи ŧᏂịŧ của mình, anh hiểu rõ đây chính là ưu thế do mình là người nam nhân đầu tiên của em ấy, Lê Diễm nghĩ nghĩ. Sau này em ấy cũng chỉ có thể có một người nam nhân là Lê Diễm anh mà thôi.
Lâm Văn Tịch biết thân thể của mình đang xảy ra chuyện gì, trái tim trực tiếp đập loạn nhịp, kỳ thực mấy tháng nay cậu cũng cảm nhận được nơi đó của mình vẫn luôn ẩm ướt, bác sĩ nói là bởi vì liên quan đến chuyện sinh nở sau này, cho nên có thể nơi đó sẽ trở nên trơn trượt ấm nóng hơn trước đây, nghe được nam nhân khen ngợi, cậu chỉ cảm thấy một trận đỏ mặt, vươn tay len lén sờ lên bụng của mình, tuy rằng phía dưới trướng trướng, cũng không đến nỗi khiến cậu cảm thấy đau nhức. Mỗi lần nam nhân đỉnh vào cậu đều cảm thấy cứ như y sắp đỉnh đến cục cưng, khiến cậu sợ đến mức cứ phải lùi về phía sau, mà không phải giống như trước đây mỗi lần nam nhân cắm vào mình liền nghênh hợp với y, bất quá nam nhân cũng không buông tha cho cậu, mỗi lần cậu muốn né ra liền vững vàng khóa cậu lại, để cho Lâm Văn Tịch còn chưa đến mức không chịu nổi sự đỉnh nhập mạnh mẽ hữu lực của nam nhân. Thanh âm rêи ɾỉ bị đánh vỡ rất nhiều lần