"Hức hức... Thực sự là sắp bị sáp chết... A...ha... Làm chết em cũng không sao cả... Em chỉ muốn được ở cùng với chủ nhân..." Bé con nói khiến Lê Diễm giật mình, yêu thương hôn lên gương mặt đẫm lệ của cậu, nói chuyện cũng bắt đầu không còn lý trí, "Bảo bối, vậy làm chết em, không bao giờ rút ra nữa, sẽ luôn ở lại bên trong em, cùng một chỗ với em, được chứ?"
Lâm Văn Tịch vừa khóc nấc vừa ôm cổ của nam nhân, "Được. Em muốn ở cùng chủ nhân."
"Đại điểu của ông xã lợi hại chứ hả? Có phải đỉnh đến bảo bối rất thoải mái không?"
"Có... A...ha... Lợi hại lắm... A a..."
"A...ha... Ông xã... Từ bỏ... Ưm a..."
"Có nhiều người dù có muốn có cũng không có được đó." Đột nhiên ngữ khí của nam nhân có chút đắc ý, giữa đợt cuồng loạn Lâm Văn Tịch đỏ mặt lên, cậu biết thực sự là nơi đó của nam nhân rất to rất dài, nếu như y muốn, thậm chí còn có thể đỉnh đến càng sâu, nhưng nếu làm vậy thật thì sẽ đâm xuyên qua đáy huyệt̠ của mình mất, cái loại cảm giác vừa đau vừa thoải mái này khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy giống như là bản thân mình đang chìm nổi giữa thiên đường và địa ngục. "Bảo bối, anh sáp vào bên trong đáy huyệt̠ của em được chứ?"
Một câu nói này của nam nhân đã thức tỉnh Lâm Văn Tịch, cậu vội vã liều mạng lắc đầu, nếu như sáp đến bên trong của mình, nhất định cục cưng sẽ không còn nữa! Hơn nữa mình cũng sẽ bị đau đến chết.
Thấy Lâm Văn Tịch lắc đầu, Lê Diễm cũng cười tiếp tục trừu sáp, thế nhưng không có cắm đến nơi đặc biệt sâu, "Dọa em thôi mà."
"A...ha... Ông xã... Lợi hại quá... A... Không được... Ưm a..."
Hai người cứ hoan ái vong tình như thế, càng ngày sô pha cũ kỹ càng vang lên tiếng cọt kẹt lớn hơn, Lâm Văn Tịch cảm thấy hình như nó đang đung đưa ngày càng mạnh hơn. Nhưng người nào cũng không có lòng đi quản.
"A...ha... A... Ông xã... Đừng... Từ bỏ... Tha cho em... A...ha... Quá sâu..."
"Ưm a... A..." Bên trên có mùi của nam nhân, mùi vị để cho người khác rất mê luyến, khiến cho đầu óc của cậu biến thành một mảnh tương hồ.
Một tay Lê Diễm chống ở bên hông của Lâm Văn Tịch, dùng sức chuyển động, hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ to dài ma sát đến nóng hổi, thịt bích phấn hồng bị sáp thành đỏ tươi, phỏng chừng ngày mai sẽ sưng lên mất, Lâm Văn Tịch cảm thấy chỗ đó của mình sắp bốc cháy, thỉnh thoảng còn co rút lại phân bố ra ái dịch lúc cao trào.
"A a... Sắp thủng rồi... A... Ông xã... A...ha..." "Bảo bối, lập tức bắn cho em đây, có muốn không?"
"A...ha... Dạ... A... Sâu hơn một chút... Em muốn... A..."
Sau khi trải qua cao trào cả người Lâm Văn Tịch cứ như là mới được vớt từ trong nước ra, đổ mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt còn chưa khôi phục lại tiêu cự, đã rất lâu chưa có hoan ái thế mà lại gặp phải tình ái mãnh liệt như vậy khiến cậu chịu không nổi nhắm hai mắt lại, càng ngày thân thể càng uể oải. "Bảo bối, đau không?" Sợ cậu bị té ngã, Lê Diễm hỏi. Thế nhưng đối phương vẫn không có đáp lại, cúi đầu mới nhìn thấy Lâm Văn Tịch đang an tĩnh nằm ở trong ngực mình, hô hấp đều đều, vừa nãy đã bị mình làm đến hôn mê bất tỉnh.
Tuy rằng trước đây Lê Diễm cũng đã từng thao cậu đến ngất xỉu, nhưng cho tới nay chưa có khi nào làm cậu đến bất tỉnh bao giờ cả, anh biết là lần này mình quá ngoan rồi. Chỉ mới có một lần đối với Lê Diễm mà nói căn bản còn chưa đủ, thế nhưng cũng không có cách nào khác, thật sự là lần này bé con đã quá mệt mỏi rồi. Nhìn về phía sô pha đã sụp xuống, hai người đều mệt đến không còn khí lực di chuyển, Lê Diễm quyết định mặc kệ luôn, vẫn giữ nguyên tư thế cắm trong thân thể của bé con nghiêng người qua, ôm em ấy nằm ở bên cạnh mình, nhắm mắt lại ngủ. Lúc này cơn mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng, gió vẫn còn đang thổi xào xạt.