Ngón tay cắm ở bên trong hoa huyệt, Lâm Văn Tịch cũng có thể cảm giác được bên trong đã ướŧ áŧ nóng cháy, khoảng một tháng nay, cậu cứ cảm thấy nơi đó của mình ướt đến lợi hại, cứ như bình thường cũng có nước chảy ra, khiến cho cậu có hơi ngứa ngáy, bình thường cứ khiến cậu không tự chủ được mà len lén ma sát chân, cậu lại không dám nói loại chuyện xấu hổ này với nam nhân, mỗi khi tắm mình nhìn thấy bên trên qυầи ɭóŧ của mình dính vệt nước cậu đều đỏ mặt, nhiều lần ngứa đến chịu không nổi thực sự rất muốn có một vật gì đó vừa thô vừa cứng cắm vào. Cho nên cậu mới dụ dỗ nam nhân thao mình, thế nhưng Lê Diễm cứ mãi cự tuyệt.
"Ưʍ... Chủ nhân... A...ha..." Lâm Văn Tịch khẽ rêи ɾỉ, tưởng tượng ra ngón tay của nam nhân đang giúp mình khuếch trương, nhưng ngón tay của mình lại không thô không dài như của nam nhân, không có được cái loại cảm giác run rẩy khi ma sát qua nội bích.
Nghĩ đến bên dưới đang có một cây quần hùng đứng ngạo nghễ có thể thỏa mãn mình, Lâm Văn Tịch liền cảm thấy hưng phấn, phía dưới cũng tăng lên 3 ngón tay, mồ hôi chậm rãi chảy dọc theo gương mặt. Cậu hé mắt ra nhìn thoáng qua Lê Diễm. Hình như vẫn chưa có tỉnh lại, phía dưới vẫn là nhất trụ kình thiên, bởi vì không chiếm được thỏa mãn nên nam nhân bắt đầu có chút nôn nóng, Lâm Văn Tịch vội vã hạ thấp thân thể một chút, để cho cự bổng của nam nhân vừa vặn có thể cọ vào rãnh mông của mình. Giống như là đã tìm thấy được đường phát tiết, trong lúc ngủ mơ màng nam nhân hài lòng khẽ rên một tiếng, sau đó bắt đầu ma sát lên rãnh mông của Lâm Văn Tịch, Lâm Văn Tịch cũng hơi cố sức, dùng hai cánh mông thịt thịt của mình kẹp chặt lấy cái cây to nóng của nam nhân, để cho nam nhân sáp vào chỗ đó của mình. "A...ha... Thoải mái quá... Chủ nhân thật nóng..."
Cảm thấy hình như phía sau của mình đã bị nam nhân ma sát đến đỏ lên, thân thể của Lâm Văn Tịch hơi nghiêng về trước, một tay chống giường, không dám chống trên ngực nam nhân sợ sẽ đánh thức anh, một tay nâng bụng của mình. Tao huyệt phía dưới không được ngón tay yêu thương nên ngứa ngáy chịu không nổi, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống từng giọt từng giọt, làm dơ nửa người dưới của mình và nam nhân.
"Chủ nhân... Thao em... Nhanh nữa đi... A..."
Rất muốn rất muốn... Chỗ đó ngày càng ướt, tốc độ co rút lại cũng càng nhanh, Lâm Văn Tịch sắp không nhịn được nữa, cũng không quản có thể đánh thức nam nhân hay không, cậu thẳng người lên, cầm lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân, liền cắm vào tao huyệt đã ướt dầm dề của mình.
"A a a... Thật là thoải mái..." Lâm Văn Tịch nhịn không được kêu lên, nước mắt cũng chảy ra cùng với lúc bị cắm vào.
Lâm Văn Tịch khẽ mở mắt, cậu biết chắc là mình làm thành như vậy cũng đã đánh thức nam nhân rồi, cậu lại không dám đối mặt, dứt khoát nhắm chặt mắt chuyển động thân thể, sau đó hạ xuống, để cho cái cây của nam nhân chuyển động ở bên trong mình.
"A...ha... A... Diễm... Thoải mái quá... Sáp đến thật sâu..."
Lê Diễm mở mắt ra thấy tình cảnh chính là bà xã đáng yêu đang đỡ lấy cái bụng phình to ngồi ở trên người mình, đồng thời hạ xuống theo động tác của mình, phía dưới được tay của bé con cẩn thận nâng lấy, mà rất rõ ràng hiện tại cái cây của mình đang cắm trong tiểu huyệt anh luôn nhớ thương kia, trong miệng Lâm Văn Tịch còn không ngừng phát ra tiếng rên khẽ. Lúc ban đầu anh còn cho rằng mình chỉ đang mộng xuân, thế nhưng theo cảm giác càng ngày càng chân thật cùng với động tĩnh càng lúc càng lớn của bé con, kêu Lê Diễm không thức cũng khó. "Bà xã, em vừa mới gọi cái gì?"
"Diễm... Ưm a... Thật lớn..."
Bé con chưa từng kêu tên anh, bình thường đều gọi mình là chủ nhân, cho dù sau này cũng có kêu ông xã, nhưng còn chưa hề kêu qua tên anh. Đây là lần đầu tiên Lê Diễm nghe được em ấy kêu tên của mình, hơn nữa lại còn là dưới tình huống vô cùng thân thiết như vậy nữa chứ. Hiện tại Lê Diễm cũng không còn tâm tình đi trách cứ bé con nữa, anh biết em ấy làm vậy cũng là vì mình, kỳ thực trong lòng rất là cảm động, nếu đều đã làm đến nước này rồi, Lê Diễm cũng không dừng lại được, không thôi phỏng chừng anh sẽ thực sự liệt dương mất.
Nếu đã làm rồi, thì phải cố hết sức để không khiến cho em ấy bị thương.
"Bà xã. Kêu thêm lần nữa đi." Lê Diễm vuốt ve bụng của Lâm Văn Tịch, hạ thân đỉnh lên theo tư thế Lâm Văn Tịch ngồi xuống. "A a... Sâu quá... Diễm... Em còn muốn..."
Phát hiện nam nhân không có rút cái đó ra, đã vậy còn sáp lên theo động tác của mình, trong ngực Lâm Văn Tịch vừa kích động vừa hưng phấn, trong miệng không ngừng kêu lung tung.