“Ừm.” Người phía sau nhìn vào tấm hình đang cầm trên tay, “Là cậu ta.”
“Các… Các anh là ai?” Nhìn hai nam nhân với vóc người cao lớn cùng biểu tình nghiêm túc đang đứng trước mặt mình, Lâm Văn Tịch bị dọa đến không nhẹ.
“Dẫn cậu ấy về.” Hai nam nhân kia cũng không để ý đến cậu, trực tiếp nhấc người lên mang đi.
Hả? Đang xảy ra chuyện gì vậy? Ngay lúc Lâm Văn Tịch cảm thấy chẳng hiểu tại sao lại bị hai nam nhân mang đi, còn chưa kịp hiểu được tình huống hiện tại, cậu đã bị người khác trực tiếp nhét vào một chiếc xe màu đen, người ngồi phía trước đã bắt đầu khởi động cho xe lăn bánh.
“Các anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?” Lâm Văn Tịch thử đẩy vài cái vào cửa xe mới phát hiện nó đã bị khóa lại rồi, căn bản cậu không thể làm gì khác được nữa. “Mau thả tôi ra, rốt cuộc các anh là ai? Các anh làm vậy là có mục đích gì?”
Lâm Văn Tịch hô lên vài tiếng, đều không có người nào để ý đến cậu, cậu chỉ có thể phỏng đoán họ làm việc cho bọn cho vay nặng lãi kia đi, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng khả năng sai người khác tìm đến cậu, trừ bọn họ ra hẳn là cũng sẽ không có người nào nữa đâu. Hiện tại bắt cậu đi như vậy, chẳng lẽ khi quay về cậu lại phải hứng chịu một trận đòn dã man nữa sao? Hay là còn chuyện gì đó nghiêm trọng hơn nữa đang chờ cậu? Nghĩ như vậy không khỏi làm cho thân thể của Lâm Văn Tịch càng thêm co rút lại.
“Tiền thiếu các người tôi nhất định sẽ trả, tôi chưa từng có ý định bỏ trốn, hiện tại tôi sẽ lập tức trở về làm việc.”
Không có bất kỳ một lời đáp lại nào, lúc này đây bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của một mình Lâm Văn Tịch quanh quẩn trong xe. Từ khi hai người kia thấy cậu cũng chỉ nói có ba câu, sau đó chưa từng nói qua câu nào nữa, cho dù Lâm Văn Tịch nói gì thì bọn họ cũng không thèm phản ứng, thậm chí đến cả liếc mắt cũng không thèm liếc qua cậu một cái. Sau khi Lâm Văn Tịch ầm ĩ được mấy câu, dần dần cũng không còn âm thanh gì nữa, rốt cục hai nam nhân đầu gỗ ở phía trước mới nhận ra có chút không thích hợp, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, mới phát hiện không biết từ lúc nào Lâm Văn Tịch đã ngã xuống ghế ngồi, hai mắt thì nhắm chặt lại, sợ đến nỗi khiến cho bọn họ phải nhanh chóng thăm dò hơi thở của Lâm Văn Tịch, phát hiện cậu chỉ hôn mê họ mới có thể thở dài một hơi, tuy rằng không rõ Lê tổng tìm nhóc con này để làm chi, thế nhưng bọn họ còn chưa muốn chết a.
Xe một đường chạy thẳng đến Lê gia, hai nam nhân đầu gỗ giằng co một hồi thì mới có một người trong đó ôm lấy Lâm Văn Tịch xuyên qua sân trước rộng lớn của Lê gia. “Lê tổng, đã tìm thấy người trở về.”
Hai nam nhân đứng ở cửa, nói bằng một ngữ khí máy móc.
“Tiến vào.” Lê Diễm vừa nói xong, cửa liền vang lên một tiếng “tít” sau đó được mở ra.
“Vâng.”
Chờ đến khi thấy hai người ôm Lâm Văn Tịch tiến vào, Lê Diễm liền nhíu nhíu mày.
Hai người kia thấy bộ dáng như vậy của Lê Diễm, vội vã mở miệng nói, “Không biết tại sao nhưng cậu ấy đã hôn mê khi ngồi ở trên xe. Lê tổng, chúng tôi không hề động thủ với cậu ta.”
Lê Diễm gật đầu, anh cảm thấy có chút kỳ quái tại sao cả người cậu ấy lại bẩn đến như vậy, hơn nữa vì sao mỗi lần anh gặp cậu ấy đều là lúc cậu ấy đang hôn mê? Lê Diễm vốn có suy nghĩ này nhưng khi nhìn đến Lâm Văn Tịch đang bất tỉnh thì tất cả đều tan biến thành mây khói.
“Các người tìm được em ấy ở đâu?” Hạ Quân Dương mở miệng hỏi. “Ở dưới chân cầu Thiên Hà.”
“Sao lại chạy đến nơi đó chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với bẽ dễ thương rồi? Chẳng lẽ là do bọn cho vay nặng lãi lại khi dễ em ấy hay sao?” Hạ Quân Dương bày ra bộ dáng đầy căm hận, thấy Lâm Văn Tịch đã bất tỉnh, hận không thể bắt những kẻ đó đến đánh một trận, bất quá trước mắt cứu người mới là chuyện quan trọng nhất. Lần này Hạ Quân Dương đã có kinh nghiệm, vội vàng đưa người tới phòng dành cho khách, cởi ra bộ đồng phục của quán rượu đã dính đầy vết bẩn kia, phát hiện lần này trên người Lâm Văn Tịch cũng không có thêm vết thương nào, mới cảm thấy yên tâm được một ít.
Nhưng lúc vừa mới cởϊ qυầи xuống liền phát hiện phía sau có vết máu, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Mà khi Lê Diễm nhìn đến nơi đó liền cứng đờ thân thể, vết máu đông cứng đến mức độ này, đã trải qua cũng khá nhiều ngày rồi đi? Chẳng lẽ… Hạ Quân Dương muốn giúp Lâm Văn Tịch cởϊ qυầи lót để nhìn xem cậu bị thương nơi nào, lại bị Lê Diễm ngăn cản lại.
Dù sao bí mật về thân thể của Lâm Văn Tịch, vẫn là để cho càng ít người biết càng tốt, hơn nữa nếu quả thật là nơi đó bị thương, đến lúc đó chuyện này sẽ càng thêm xấu hổ, nếu như lúc đứa nhỏ này tỉnh lại biết bản thân bị phát hiện, nhất định sẽ hận chết mình đi.
Hạ Quân Dương giúp Lâm Văn Tịch bắt mạch, im lặng nhìn Lê Diễm, “Lại là bị đói đến bất tỉnh. Lần này so với trước đây còn muốn nghiêm trọng hơn.”
Một lần nữa khi Lâm Văn Tịch mở mắt, liền nhìn thấy trần nhà trắng trơn ở phía trên, trong chớp mắt toàn bộ ký ức mới chậm rãi hiện lên trong đầu, cậu chỉ nhớ rõ trước khi ngất xỉu đã bị người khác bắt đi, sau đó thì sao? Giật giật thân thể, hình như không cảm thấy đau, như vậy chứng tỏ không phải bản thân bị đánh đúng không? Hơn nữa chiếc giường này thật êm ái, có cảm giác gì đó rất quen thuộc… Lâm Văn Tịch nhanh chóng nhìn qua chung quanh… Sao lại có thể như vậy??
“Bé dễ thương em tỉnh rồi hả?” Nghe thấy thanh âm, Lâm Văn Tịch vội vàng chuyển đầu về phía cửa. Lại phát hiện người này không phải là nam nhân kia, rõ ràng cậu đã cho rằng khi mình thấy nam nhân kia nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng đến khi phát hiện người bước vào không phải là anh ấy, trái lại chính mình có chút mất mát…
Hạ Quân Dương nhìn biểu tình cậu toát ra trong lúc vô ý, thật đúng là dễ thương hệt như bé thỏ con mà.
“Anh là ai? Nơi này là…”
“Nhanh như vậy đã quên rồi sao? Lần trước em cũng đã nằm ở chỗ này, bất quá thật đáng tiếc anh còn chưa kịp đợi đến khi em tỉnh đã phải quay về rồi, không có cơ hội làm quen với em gì hết. Anh là Hạ Quân Dương.” Hạ Quân Dương lộ ra một nụ cười mà anh tự nhận là ôn nhu vô hại nhất nhìn thiếu niên ở trước mặt. “Lần trước?”
“Đúng vậy.”
“…” Lâm Văn Tịch vừa muốn nói tiếp, nhưng khi cậu nhìn thấy người đứng sau lưng Hạ Quân Dương liền ngây ngẩn cả người. Thì ra… Thật sự là anh ấy sao?
“Tỉnh rồi?” Nam nhân dùng khẩu khí lãnh đạm hỏi, so với lần đầu tiên gặp người lạ còn muốn xa lạ hơn.
“Vâng. Tại … Tại sao tôi lại ở chỗ này…” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng hỏi.
Lê Diễm không nói gì, Hạ Quân Dương liền giành nói trước.
“Bé đễ thương, người trước mặt em đây chính là đại ân nhân của em á, cậu ấy đã giúp em trả hết số nợ mà em còn đang thiếu bọn cho vay nặng lãi đó nha. Cảm động không?” Hạ Quân Dương không biết chuyện đã xảy ra giữa cậu và nam nhân kia, anh ta cứ như vậy mà ngốc hồ hồ chờ thiếu niên ở trước mắt khóc rống đến nỗi chảy cả nước mắt. Lâm Văn Tịch trợn to đôi mắt đen nhánh to tròn của mình lên, không thể tin mà nhìn nam nhân trước mặt, anh ấy… Giúp cậu trả nợ?? Bọn họ là đang nói đùa với mình sao? 50 vạn đối với Lâm Văn Tịch mà nói, đơn giản là một con số thiên văn, tuy rằng biết được nam nhân này rất có tiền, nhưng cũng không có khả năng…
“Đừng… Nói đùa như vậy mà…”
Lê Diễm không nói gì, chỉ lấy hợp đồng bán thân mà trước đây Lâm Văn Tịch đã ký đặt ở trước mặt thiếu niên.
“Tôi chưa từng nói đùa.”
Lâm Văn Tịch sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.
“Tôi… Tôi không cần anh giúp tôi…”
Nghe thấy Lâm Văn Tịch nói như vậy, Hạ Quân Dương lập tức lộ ra một bộ biểu tình “cậu nhìn xem tớ nói có đúng không” để nhìn Lê Diễm.
“Không phải tôi đang giúp đỡ cậu, hiện tại tôi chính là chủ nợ mới của cậu.” Lúc này Hạ Quân Dương cũng mở to hai mắt, bất quá sau đó ngẫm lại thì làm thế là thích hợp nhất rồi, phỏng chừng chỉ có như vậy bé đễ thương mới có thể tiếp thu chuyện cậu ta trả nợ giúp em ấy. Để cho Lê Diễm trở thành chủ nợ của bé đễ thương nhất định là sẽ tốt hơn nhiều so với bọn cho vay nặng lãi kia, tối thiểu thì em ấy sẽ không bị bọn cho vay nặng lãi đánh đập nữa, hơn nữa nếu thiếu tiền của Lê Diễm, cũng không cần lo việc phải trả lãi suất. Kỳ thực nói cho cùng, chính là đang giúp đỡ cho em ấy mà thôi.