Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 153: Phải trở về



"Kỳ thực rất khó nói rõ ràng chuyện của anh và ca ca, nếu như nói chân chính ở cùng một chỗ là lần trước khi anh về nhà, tình cảm giữa bọn anh mới được làm sáng tỏ."

"À ~" Lúc đầu cậu cũng có hỏi qua Trần Mặc đã có bạn gái chưa, thế nhưng Trần Mặc cứ cho mình câu trả lời phủ định, nói là chưa có thích ai, anh ấy còn đang suy nghĩ đến bao giờ thì anh ấy mới có thể gặp người anh ấy yêu nữa kìa, không nghĩ tới nhanh như thế a... Bất quá thời gian hai anh em ở chung cũng không ít đâu ha? Không biết có phải là ca ca của Trần Mặc đã thích anh ấy trước hay không, cũng có thể từ rất sớm Trần Mặc đã thích ca ca của anh ấy rồi, chỉ là không có tự nhận ra mà thôi...

"Tiểu Tịch."

"Dạ?"

"Còn có một chuyện muốn nói với em."

"?"

"Chính là, có thể không lâu sau anh sẽ trở về cùng ca ca."
"Trở về?"

"Ừm, về nhà, cái tiệm sách kia, anh định đóng cửa. Hiện tại thân thể của em cũng không tiện để đi làm, có thể nghỉ ngơi cũng tốt hơn, nếu như thật sự có gì khó khăn về mặt kinh tế, có thể trực tiếp nói với anh, anh không biết đến khi nào mới có thể quay trở lại, em cứ cầm tạm số tiền này trước đi, không thể tặng quà, dùng cái này thay thế cho quà anh tặng cục cưng sau này vậy."

Lâm Văn Tịch đơ ra lắng nghe toàn bộ. Bọn họ phải về gia tộc rồi sao? Hơn nữa Trần Mặc ca ca muốn đóng cửa tiệm đó? Mấu chốt nhất là, không biết đến khi nào mới có thể trở về?! Ở chung đã lâu như vậy rồi, tình cảm giữa Lâm Văn Tịch và Trần Mặc không thể nói rõ ràng chỉ trong một hai câu, cậu đã coi Trần Mặc là người thân của mình rồi, đối với cái tiệm sách kia cũng giống như vậy, đã xem nó như nhà của mình, vô luận có cực khổ cỡ nào cũng sẽ chịu đựng nổi, khách hàng và hoàn cảnh quen thuộc, nói vứt bỏ liền có thể vứt bỏ sao?
"Em không muốn tiền của anh, tại sao lại phải trở về? Em có thể trông tiệm a, em có thể chờ anh trở về."

Lúc này là do Trần Diệu Thiên tiếp lời, "Mặc Mặc ở bên ngoài đã vài chục năm rồi, kỳ thực cũng là do bất đắc dĩ nên ba mới ném em ấy ra bên ngoài một mình, lần trước trở lại, thân thể của ba đã không chịu đựng nổi, tiếc nuối lớn nhất của ông ấy chính là không có chăm sóc được cho Mặc Mặc, cho nên cứ kêu em ấy quay về mãi, muốn dùng những ngày cuối cùng để bù đắp cho sự tiếc nuối bao năm nay."

Tuy rằng không biết chuyện của Trần gia, thế nhưng Lâm Văn Tịch biết trên người Trần Mặc cũng mang theo gánh nặng không nhẹ.

"Còn nữa nè Tiểu Tịch, không phải không thể để em trông tiệm, mà là hiện tại em cũng cần được chăm sóc, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, anh không có ở đây, Lê Diễm cũng không có khả năng đi làm cùng em, em nói coi sao bọn anh yên tâm cho được đây."
"Nhưng sau khi thăm ba anh xong, anh còn có thể quay về mà."

"Lúc này đây ba sẽ không lại để cho em ấy rời đi nữa." Trần Diệu Thiên nói, "Ở bên ngoài nhiều năm như thế đã khiến ông ấy áy náy đầy mình, nếu như cuối cùng còn để cho em ấy rời khỏi Trần gia, chắc là lão nhân sẽ không chịu đựng nổi nữa đâu."

Lẽ nào bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa sao? Lâm Văn Tịch khổ sở cúi đầu, Trần Mặc nhìn thấy cũng không đành lòng, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cậu.

"Kỳ thực cũng không có nghiêm trọng như ca nói vậy đâu, nếu có cơ hội anh sẽ trở về thăm em và Lê Diễm. Còn có, em phải chú ý thân thể nhiều hơn một chút, không thể nhìn tiểu bảo bảo sinh ra thực sự là đáng tiếc, anh còn muốn nhận bé làm con nuôi đó nha."

Lâm Văn Tịch ngẩng đầu lên nhìn y, mắt có chút hồng hồng, "Ừm... Chờ đến khi bé ra đời, liền cho anh làm cha nuôi."
"Được." Trần Mặc vui vẻ cười cười, không biết tại sao viền mắt cũng chua xót.

Lê Diễm và Trần Diệu Thiên ở một bên thật sự là nhìn không nổi nữa, "Được rồi được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, hai người các em thương cảm như thế để làm cái gì. Giống như Mặc Mặc đã nói, dù sao thì nếu có cơ hội vẫn có thể trở về, Tiểu Tịch em cứ yên tâm sinh cục cưng thì tốt rồi."

"Đúng vậy, bảo bối, đừng khóc, không tốt cho cục cưng đâu nha. Trong khoảng thời gian này em cứ coi như là một đợt nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào."

"Dạ." Bé con gật đầu, "Trần Mặc ca ca khi nào thì hai anh đi?"

"Tuần sau sẽ đi, còn phải xử lý chuyện của tiệm sách một chút."

"Dạ. Vậy em cũng chỉ đi làm tiếp một tuần này nữa thôi."

"Ừm, có thể đi làm, nhưng vẫn phải chăm sóc thân thể kỹ càng vào."
"Em biết mà, Diệu Thiên ca ca cũng về cùng với anh sao?"

Trần Mặc gật đầu.

"Vậy anh cũng phải chăm sóc Trần Mặc ca ca kỹ càng đó a." Lâm Văn Tịch quay sang nói với Trần Diệu Thiên.

"Tôi biết rồi. Tôi hiểu rõ bà xã tôi nhất." Trần Diệu Thiên cười bĩ bĩ, tay cũng vòng lên eo của Trần Mặc.

"Đừng có táy máy." Trần Mặc đỏ mặt đẩy anh.

"Khụ." Lê Diễm nhìn không nổi nữa, dứt khoát ôm chầm lấy bà xã nhà mình.

Bốn người trải qua một bữa cơm tối trong bầu không khí ấm áp.

Lúc xế chiều Trần Diệu Thiên dẫn Trần Mặc về nhà mình, lúc đi Trần Mặc vẫn cứng rắn để số tiền đó lại cho Lâm Văn Tịch, nói là phí quà tặng cho con nuôi của y, nào có chuyện còn chưa sinh ra mà đã được trả phí rồi, Lâm Văn Tịch vẫn cực lực không nhận, Lê Diễm cũng biểu thị mình không có yếu đuối như vậy, Lâm Văn Tịch không đi làm thì anh không thể nuôi sống em ấy được, Trần Diệu Thiên cũng cười cười, xem ra hai đứa nhỏ đơn thuần này đều xem thường Lê Diễm rồi, chỉ có anh mới biết cái tình trạng nghèo rớt mồng tơi hiện tại của tên kia đều là mây bay, chẳng qua chỉ muốn hưởng thụ cảm giác Lâm Văn Tịch nuôi anh ta một chút mà thôi. Cuối cùng Trần Mặc nhận lại khoản tiển kia, đồng thời cũng hứa với Lâm Văn Tịch rằng tới lúc cậu sinh con nhất định y sẽ trở lại.
Sau khi bọn họ đi rồi, Lâm Văn Tịch cũng dọn dẹp nhà cửa một chút, quét tước sạch sẽ. Lúc trời trở tối hai người đã tắm rửa xong từ sớm sau đó trèo lên giường ngủ.

Vừa mới nằm xuống tay của Lê Diễm liền bắt đầu sờ soạng, môi lưỡi đã sớm dây dưa cùng một chỗ. Bắt đầu kế hoạch..."khuếch trương" vĩ đại của hai người...

Chẳng biết từ lúc nào quần áo đã bị cởi sạch, vào lúc hai người đều ý loạn tình mê Lâm Văn Tịch đẩy anh một cái, "Chủ nhân..."

"Làm sao vậy?"

"Ở đây cách âm rất kém. Sẽ bị bên ngoài nghe thấy."

Lâm Văn Tịch nói khiến cho Lê Diễm bật cười, bất quá đây đúng là một vấn đề, "Bà xã, vậy làm sao bây giờ? Nếu không em kêu nhỏ lại thôi? Hoặc là cắn vào tay anh đi."

Lê Diễm bỏ ngón tay vào trong miệng Lâm Văn Tịch, Lâm Văn Tịch quỳ ở trên giường, tư thế này sẽ không dễ dàng thương tổn đến đứa bé, tuy rằng bụng hướng xuống dưới khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy nặng chình trịch, thế nhưng kỳ thực so với mấy cái tư thế khác thì đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi. Lâm Văn Tịch chỉ liếm ngón tay của nam nhân chứ cũng không cắn.
"Chủ nhân, vẫn là để cho em cắn chăn thì hơn, anh làm đi." Vẫn là không xuống miệng được, đến cả cắn tay của nam nhân Lâm Văn Tịch đều thấy luyến tiếc.

"Cứ cắn ngón tay của anh đi, dù sao thì cũng không thể để em tự cắn mình được, không thôi anh sẽ đau lòng đó "

"Có thể, chủ nhân mau vào đi." Trong lòng Lâm Văn Tịch dâng lên một trận tình cảm ấm áp vì lời nam nhân vừa nói.

"Lại quên phải kêu là gì rồi sao?"

"Diễm... Ông xã... Nhanh tiến vào... Thao em..." Lâm Văn Tịch vừa nói xong nam nhân liền nắm lấy eo của cậu cắm cái thứ thô to nóng hổi của mình vào.

"A...ha... Hmm..." Bởi vì nam nhân tiến vào mà gương mặt Lâm Văn Tịch hiện lên một mảnh đỏ ửng, chỉ có thể dùng miệng ngậm lấy ngón tay của nam nhân, hành động kia không khác gì khẩu giao, tận lực không để răng của mình cắn vào ngón tay.
Mặc dù là đang làm yêu, nhưng hình như đúng là nam nhân cũng không có quên cái chuyện "khuếch trương", thỉnh thoảng chuyển động cái vật thô to của mình ở bên trong, kỳ thực bị cái cây lớn như thế của Lê Diễm căng ra, Lâm Văn Tịch đã cảm thấy phía dưới của mình bị trướng đầy rồi, không cần động tác dư thừa của nam nhân, chỗ đó của mình không tự chủ đã bị căng ra rồi.

"A...ha... Hmm..." Ngón tay của nam nhân quấy đảo trong miệng Lâm Văn Tịch, nước bọt chảy xuống dọc theo ngón tay thon dài của nam nhân.

"Bà xã. Khó chịu sao? Hay là cắn anh đi."

"A... Không sao."