Quản gia một bên ngượng ngùng vì người trẻ tuổi bây giờ, một bên cũng âm thầm thấy thoải mái, về là tốt rồi, bất kể là với thân phận gì, coi như cũng không làm đại thiếu gia đã qua đời phải thất vọng.
Sau khi Lâm Văn Tịch trở về, được mấy trăm người hầu từ trên xuống dưới trong nhà phục dịch, khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy rất ngại, dù sao trước đây mình cũng chỉ là một người hầu, hơn nữa còn có không ít người hầu biết chuyện năm đó Lâm Văn Tịch cũng là người giúp việc, không khỏi chỉ trỏ ở sau lưng, bất quá đều bị Lê Tông Sinh đuổi ra khỏi Lê gia, từ đó mọi người cũng không dám nói gì nữa, dù sao ngoại trừ chuyện bây giờ Lâm Văn Tịch đã là bà xã của Lê Diễm, hơn nữa lại còn là tiểu tiểu thiếu gia, đương nhiên thân phận này khiến cho người làm không có cách nào so sánh nổi, mặc dù ở trước mặt bọn họ Lâm Văn Tịch chưa bao giờ tự cao tự đại, nhưng mọi người cũng không dám không có quy củ. Căn phòng hiện tại mà Lâm Văn Tịch đang ở chính là phòng cũ của Lê Diễm, không phải cái phòng đã ở cùng với Uông Chỉ Tâm, mà là phòng trước đây Lê Diễm đã từng ở qua, hiện tại để Lâm Văn Tịch vào ở cùng với anh.
"Ba, con muốn tổ chức hôn lễ với Tiểu Tịch." Hôm nay, Lâm Văn Tịch vẫn ngồi ở trên giường giỡn với em bé, Lê Diễm thì ngồi ở bên cạnh nói chuyện với Lê Tông Sinh. Nhất thời Lâm Văn Tịch bị dọa sợ hết hồn.
"Chủ nhân..." Đã quen với cách xưng hồ này, nhất thời Lâm Văn Tịch cũng không sửa miệng được. Trước đây Lê Diễm đã từng sửa đúng cho cậu, nhưng cậu vẫn không tự chủ được mà gọi là chủ nhân.
"Kết hôn hả? Trong nước còn chưa hợp pháp hóa cho hôn nhân đồng tính..."
"Chỉ làm tiệc cưới thôi, còn về hôn thú thì tụi con sẽ ra nước ngoài đăng ký." Anh thầm muốn cho Lâm Văn Tịch một danh phận, để em ấy hoàn toàn thuộc về mình. Lê Tông Sinh chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó gật đầu, "Được, nhất định sẽ làm cho hai đứa một tiệc cưới thật hoành tráng, sao có thể xem nhẹ đám cưới của con trai Lê Tông Sinh được chứ."
Lê Diễm cũng nở nụ cười, "Cảm ơn ba."
"Đúng rồi, Tiểu Diễm nè, chuyện tiếp quản công ty..."
"Ba, hiện tại sự nghiệp ở nước ngoài của con đang phát triển rất tốt, cho dù không cần dựa vào trong nhà cũng hoàn toàn không thành vấn đề."
"Ba biết chuyện này, thế nhưng Vũ Hoàng cũng không thể như rắn mất đầu a, hiện tại con rời đi..."
Lê Diễm cũng khẽ thở dài một cái, "Đáng tiếc ca ca đã không còn nữa..."
Vốn dĩ Vũ Hoàng là của ca ca, năm đó mình tiếp nhận cũng bởi vì ca ca đã xảy ra chuyện, định đợi đến khi tìm được người thích hợp mình sẽ thối lui, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được, hơn nữa dù sao thì cũng là công ty của nhà mình truyền lại, thực sự cũng không đành lòng từ bỏ, tuy rằng Lê Diễm rất muốn tự mình lập nghiệp một phen. "Có năng lực này, Vũ Hoàng vẫn nên thuộc về con thì tốt hơn." Lê Tông Sinh cũng biết Lê Diễm đang suy nghĩ gì, thế nhưng Lê Khâm đã mất, mình cũng đã già rồi, đoạn thời gian trước Lê Diễm không có ở đó, công ty đã bắt đầu xuống dốc, nếu như Lê Diễm thật sự không chịu quay về, chỉ có thể nhìn nó từ từ lụn bại rồi bị người khác thu mua mất. Tiền không phải trọng điểm, tình cảm bấy lâu nay mới là quan trọng.
Lê Diễm nghĩ đến dù sao cũng nhờ cái công ty kia đã để cho anh quen với Lâm Văn Tịch, chính là ở chỗ đó, tài xế nhặt em ấy về nhà, nếu không phải nhờ cái danh hiệu tổng tài của Vũ Hoàng này, sao bé con có thể đánh bậy đánh bạ vào trong lòng của mình được, suy nghĩ một hồi, Lê Diễm ngẩng đầu lên nhìn ba mình.
"Ba, con sẽ quay về tiếp nhận công ty."
Lê Tông Sinh lập tức vui vẻ, thậm chí trong mắt còn ngân ngấn nước, "Nghĩ được vậy thì tốt rồi." "Con chỉ muốn, bảo tồn một kỷ niệm." Lê Diễm nói xong, dời tầm mắt về phía Lâm Văn Tịch.
Lê Tông Sinh chỉ cười cười, cũng không quấy rầy bọn họ nữa, ông lặng lẽ đi ra ngoài. Lê Diễm lập tức sáp lại, kéo cái miệng nhỏ nhắn Lâm Văn Tịch qua hôn lên.
"Hmm... Ưʍ... Chủ nhân..."
"Đã dặn là phải kêu anh thế nào..."
"Diễm... A..."
"Nếu lần sau kêu sai một lần, anh liền làm em một lần."
Lâm Văn Tịch đỏ mặt, vỗ nhẹ lên lưng anh, "Tình Tình còn ở đây đó."
"Nhóc con thì biết cái gì." Lê Diễm buông Lâm Văn Tịch ra, quả nhiên thấy cục cưng nằm ở bên cạnh đang mở to hai mắt nhìn bọn họ. Cặp mắt kia, thực sự là cực kỳ giống với Lâm Văn Tịch.
"Tiểu Tịch, có muốn gả cho anh không?"
Nhìn vào đôi mắt của Lê Diễm, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cậu đỏ mặt gật đầu. Lê Diễm lại bao phủ lấy đôi môi của cậu. "Bà xã, rất là muốn em." Từ sau khi Lâm Văn Tịch sinh con xong, đã gần một tháng nay hai người còn chưa từng hoan ái lần nào.
"Không được...... Không biết vết thương chỗ đó đã lành chưa nữa..."
"Vậy anh sẽ dùng phía sau." Chẳng biết từ khi nào thì Lê Diễm đã trèo lên giường, hai chân chen vào giữa chân Lâm Văn Tịch, vuốt ve hạ thân của cậu.
"Anh... Đừng... A..." Đã lâu chưa làʍ t̠ìиɦ nên Lâm Văn Tịch cũng thập phần mẫn cảm, bị anh khiêu khích một cái liền cảm thấy khó chịu.
"Bà xã, anh muốn." Lê Diễm dùng ngữ khí trầm thấp dán sát vào tai Lâm Văn Tịch nói, không ngừng phả nhiệt khí lên đó, anh biết nếu làm như vậy thì Lâm Văn Tịch sẽ nhanh chóng đầu hàng thôi.
"Thế nhưng... Cục cưng đang ở đây." Giống như là muốn chứng minh sự tồn tại của mình, tiểu bảo bảo lập tức bật khóc. Lâm Văn Tịch sợ đến mức vội đẩy Lê Diễm ra ôm bé lên. Thế nhưng cục cưng vẫn cứ không ngừng khóc. "Bé đói bụng rồi..." Lâm Văn Tịch một bên khẽ dỗ con gái, một bên kéo áo lên cho bé bú, trong khoảng thời gian này Lâm Văn Tịch có hiện tượng trướng sữa, cho nên hiện tại sữa rất dồi dào, rất nhanh tiểu bảo bảo liền ngậm lấy đầṳ ѵú của Lâm Văn Tịch mút vào.
Bầu không khí vốn đang ấm áp lại bị đứa bé này quấy rối, Lê Diễm có chút khó chịu. Tuy rằng không muốn bỏ đói con gái mình, nhưng lúc nhìn thấy bé ngậm đầṳ ѵú của Lâm Văn Tịch vào mút chách chách, vẻ mặt anh cực kỳ khó chịu. Rõ ràng nơi đó chỉ thuộc về một mình mình mà thôi.
Mùi sữa thơm ngào ngạt bao trùm cả căn phòng, Lâm Văn Tịch bị Lê Diễm mút đến mức cả người bắt đầu trở nên khô nóng. Tay của nam nhân còn thưởng thức đầṳ ѵú đã bị mút đến sưng đỏ ở một bên. Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên Lê Diễm ăn giấm lúc Lâm Văn Tịch cho cục cưng bú sữa. Phát hiện lãnh địa của mình lại bị đoạt đi, cục cưng tiếp tục oa oa khóc rống lên.
"Diễm... Đừng... Cục cưng khóc kìa... A..."
Lê Diễm hung hăng mút mạnh một cái lên đầṳ ѵú của Lâm Văn Tịch, một tia sữa tươi tinh khiết chảy ra.
"Bà xã, anh đã mời vú em rồi, sau này không cho phép em đút sữa cho nhóc con đó nữa."
"Em biết rồi, sau này đều cho anh... Nhưng mà hiện tại bé đang khóc... A...ha..." Tuy đang được nam nhân thương yêu nhưng Lâm Văn Tịch còn chưa quên cục cưng bên cạnh.
"Để anh ẵm bé ra ngoài." Nói rồi Lê Diễm nhả đầṳ ѵú đã sưng đỏ của Lâm Văn Tịch ra, ẵm con gái đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy bọn Trần Mặc đi tới, hiện tại mới chỉ lên đến cầu thang. Lê Diễm đi qua trực tiếp thả con vào trong ngực cậu ta.
"Đến thật đúng lúc, làm ơn sang phòng trẻ con ở sát vách chăm sóc con gái giùm anh, nếu như bé đói bụng thì cứ gọi vú em. Bọn anh sẽ không ra ngoài nên đừng gõ cửa." Trần Mặc ngốc lăng ôm lấy cục cưng đang trừng mắt thật to ở trong lòng, trên mặt còn vươn lại không ít nước mắt, quay đầu qua nhìn Trần Diệu Thiên, "Thế này là sao?"