Hôm nay Lâm Văn Tịch quyết định làm món bánh bao chiên, kỳ thực cậu biết trước đây nam nhân chưa từng ăn bữa sáng Trung Quốc, thế nhưng cậu thực sự không biết làm món Tây, cho nên rất sợ khi nam nhân ăn sẽ cảm thấy ngán, cậu luôn luôn thay đổi phương pháp để làm điểm tâm cho nam nhân, có một ít là trước đây khi cậu làm thêm ở một quán ăn học được, chẳng qua là lúc đó không có tiền mua nguyên liệu nấu cho mình ăn, hiện tại vừa vặn có thể dùng được, tuy rằng không biết mình sẽ làm ra cái gì, thế nhưng… ít nhất … Cậu đã rất dụng tâm rồi. Thức dậy thật sớm để nhào kỹ bột mì, lên men, sau đó bắt đầu cho vào nồi hấp, trong lúc chờ nó chín, Lâm Văn Tịch bắt đầu nấu đậu nành để làm thành sữa.
Lâm Văn Tịch rất khéo tay, gói bánh bao vô cùng đáng yêu đẹp mắt, cho dầu vào đáy nồi, sau đó bắt đầu chiên. Đợi đến khi dưới đáy chuyển sang màu vàng óng mới cho một nửa chén nước vào, ở mặt trên bánh bao rắc lên mè và hành lá xắt nhuyễn, sau đó đậy nắp nồi lại.
Lâm Văn Tịch một phút cũng không dừng tay, thời điểm hấp bánh bao liền bắt đầu cho đậu nành vào máy đánh sữa đậu nành.
Đến khi ráo nước, mở nắp, từng cái bánh bao chiên nho nhỏ được bao bọc bởi một lớp da trắng sáng như bạch ngọc xinh đẹp, trên mặt còn mang theo màu đen của mè cùng màu xanh của hành lá, hương thơm xông vào mũi, phá lệ mê người. Lúc này Lê Diễm cũng đi ra từ trong phòng. Lâm Văn Tịch đặt từng cái bánh bao nhỏ đáng yêu lên đĩa giấy được viền hoa, sau đó bưng ra bàn. Bỏ xác đậu nành, rót ra thành hai ly, một ly là của nam nhân, ly còn lại là của mình, Lê Diễm thích uống sữa đậu nành tinh khiết nhất, cho nên Lâm Văn Tịch cũng không bỏ thêm đường vào cho anh, còn về phần Lâm Văn Tịch, cậu cảm thấy có sữa đậu nành uống đã là rất hạnh phúc rồi, có cho thêm đường hay không cũng không sao cả.
Xa xa đã ngửi thấy hương thơm, Lê Diễm đã sớm đói bụng, chờ Lâm Văn Tịch ngồi vào chỗ của mình rồi, liền cầm đũa gắp một cái bánh bao, dưới đáy chiên vừa chín tới, không có khét cũng không quá trắng, thật đẹp mắt, cắn một cái, nhân ở bên trong rất thơm, còn có một chút nước tràn ra, quả nhiên bé con này làm đồ ăn là ngon nhất. Rất nhanh Lê Diễm liền ăn xong thật nhiều cái, tuy rằng động tác vẫn ưu nhã như trước. Lâm Văn Tịch cầm cái chén vờ như đang uống sữa đậu nành, trên thực tế là để nhìn trộm nam nhân, nhìn anh một mực nghiêm túc ăn điểm tâm, không có nhắc đến chuyện tối qua, cũng không có cười nhạo mình, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy an tâm hơn một ít, cũng bắt đầu ăn điểm tâm.
“Được rồi, món đồ lần trước mà em từng nhắc tới.”
“Dạ?”
“Là di vật của mẹ em đúng không?”
“Dạ, đã tìm được chưa?” Bé con mang vẻ mặt chờ mong, thiếu chút nữa đã quên mất di vật của mẹ rồi! Lâm Văn Tịch muốn đánh vào đầu của mình một cái.
Lê Diễm nhíu mày, “Bọn chúng nói thứ đó đã bị chuyền qua tay kẻ khác, người nọ không ở trên đất liền, hiện tại tôi đang cho người đi điều tra.” Vốn là một chuyện rất nhỏ nhặt, anh không biết tại sao đến tận bây giờ vẫn còn chưa tìm được, vật kia thật sự có giá trị như vậy sao? Nếu đúng là vậy, trước đây bé con này cũng không đến mức bần cùng như vậy đi. “Cụ thể thứ đó có hình dạng như thế nào?”
“Là một sợi dây chuyền, mặt dây được làm bằng ngọc bích rất đẹp.” Lâm Văn Tịch cũng không rõ ràng cho lắm, căn bản không nhìn ra phầm chất của loại ngọc bích này, chỉ có thể miêu tả sơ lược cho nam nhân.
Lê Diễm lại nhíu mày, một vật như vậy, được bán đầy ra ngoài đường chứ gì? Trong tiệm trang sức lại càng nhiều hơn nữa.
“Có … ký hiệu đặc thù nào không?”
“Ặc… Không biết…” Trước đây Lâm Văn Tịch cũng không có tỉ mỉ nghiên cứu qua món đồ kia, hơn nữa còn là một năm trước khi mẹ bệnh chết mới giao cho mình, khi đó cậu thiếu chút nữa ngay cả sống đều sống không nổi, làm gì còn có tâm tư đi nghiên cứu nó, chỉ muốn trả lại cho nam nhân kia là được.
“Quên đi.”
“Có phải là… Không tìm được không?” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng hỏi, cậu không biết nếu như thật sự đánh mất di vật của mẹ, mình nên làm gì đây. Có khi nào mẹ sẽ hận cậu không… Mình thật là vô dụng mà… Nhìn bộ dáng bi thương của cậu, Lê Diễm liền biết cậu đang suy nghĩ những gì, “Không sao đâu, nhất định có thể tìm được. Em không tin tôi sao?”
“Sao lại không tin được.” Lâm Văn Tịch nhìn nam nhân, nhất thời kích động la lên, lập tức cảm thấy rất xấu hổ, vùi mặt vào ly sữa đậu nành tiếp tục uống, vẻ mặt ngượng ngùng. “Em tin tưởng anh.”
“Ừm.” Lê Diễm nhìn bé con, phát hiện khóe miệng em ấy không cẩn thận dính sữa đậu nành, đột nhiên liền nhớ tới tối qua trên mặt em ấy cũng dính dịch thể của mình, giống hệt như bây giờ, ánh mắt vô tội nhìn mình, rất… Mê người…
Đột nhiên Lê Diễm cảm thấy tâm tình rất tốt, vươn lưỡi liếm đi sữa đậu nành dính trên khóe miệng Lâm Văn Tịch. Ý thức được nam nhân đang làm cái gì, lỗ tai nhỏ xinh của Lâm Văn Tịch thoáng ửng hồng, sao anh ấy lại… “Ha ha, bảo bối, tôi đi làm đây.” Lê Diễm cười đứng dậy rời đi.
Chờ đến khi Lê Diễm đi rồi, Lâm Văn Tịch vẫn còn ngơ ngác, vừa nãy anh ấy đã cười? Còn gọi mình là bảo bối? Chỉ có thời điểm làʍ t̠ìиɦ anh ấy mới có thể cười lên như vậy, với lại gọi mình là bảo bối…